Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21 phần 1

Phiên bản Dịch · 4294 chữ

Chương 21

Trong gia đình có một người chết, nhất là cái chết trong hoàn cảnh căng thẳng như thế này, cần rất nhiều việc phải giải quyết.

Thi thể của Edmund Douglas phải được nhận về và chôn cất, rồi còn phải bàn bạc với luật sư về di chúc và tài sản. Trong hoàn cảnh khác, Elissande sẽ phải giải quyết những vấn đề này. Nhưng vì những vết thâm tím trên khuôn mặt bầm dập của cô đã biến thành một tập hợp màu tím, xanh và vàng đen, bà Douglas đã nhất quyết rằng Elissande phải ở nhà để hồi phục sức khỏe. Bà sẽ đi thay Elissande.

Đây là lúc bà dành sự quan tâm nhiều hơn đến những vấn đề của cuộc đời mình, bà Douglas nói. Dù sao cũng cần đi London, Vere đã tình nguyện tháp tùng bà. Họ cũng đưa bà Green cùng đi, để sắp xếp chu đáo và chăm sóc tỉ mỉ cho bà Douglas.

Và bây giờ bà Douglas đang ngủ gà gật trong khoang tàu, trọng lượng của bà tì vào cánh tay Vere nhẹ bẫng như một tấm chăn.

Ký ức lúc con gái bà ngủ bên cạnh anh trên tàu tràn về. Anh nhớ đến cảm giác khinh bỉ bản thân vì anh có thể bị cuốn hút bởi một người có tính cách đáng ngờ như thế. Trí thông minh của anh đã không nhận ra điều mà phần nguyên sơ hơn, ẩn sâu hơn trong anh đã cảm thấy ở cái nhìn đầu tiên: sự toàn vẹn của cô.

Không phải sự toàn vẹn theo tiêu chuẩn đạo đức xã hội, mà là sự toàn vẹn về nhân cách. Cuộc thử thách dưới bàn tay của Douglas không phải không để lại dấu ấn ở cô, nhưng cũng không làm cô nhỏ bé đi.

Trong khi anh đã đầy sẹo và bị thu nhỏ lại.

Anh đã luôn dùng ngôn ngữ của Công lý để nhắc đến công việc của mình. Công lý thực sự phải được thúc đẩy bởi lòng khao khát công bằng một cách vô tư. Điều ẩn dưới toàn bộ sự nghiệp của anh là oán giận và hối tiếc: oán giận vì anh không thể trừng phạt cha anh, hối tiếc vì anh không thể làm mẹ anh sống lại.

Đó là lý do tại sao anh chỉ nhận được sự hài lòng không đáng kể ngay cả với những thành công lớn nhất của mình: Chúng nhắc anh về sự bất lực của cuộc đời anh, về điều anh không bao giờ có thể hoàn thành.

Và đó cũng là lý do anh đã quá gay gắt với Freddie: phần nào đó là vì ghen tỵ. Lúc anh nói chuyện với quý bà Jane, cha anh đã chết được ba tháng. Nhưng nỗi ám ảnh của Vere chỉ càng thêm lớn hơn. Anh không thể hiểu tại sao Freddie có thể từ bỏ và tiến lên phía trước, trong khi anh tiếp tục bị mắc kẹt giữa đêm mẹ anh bị giết và đêm cha anh chết.

Mười ba năm. Mười ba năm theo đuổi những gì không bao giờ có thể có được từ ngày đầu tiên, trong khi tuổi trẻ của anh trôi qua, những hoài bão ngày trước bị bỏ quên, và cuộc đời anh ngày càng trở nên cô lập hơn.

Một tiếng ngáy trong khoang tàu kéo sự chú ý của anh trở lại với người đồng hành. Bà Douglas trở mình, rồi ngủ tiếp. Trên đường ra ga tàu, bà đã e dè nói với anh rằng trước khi gặp anh, bà đã nhìn thấy anh trong một giấc mơ trong cồn thuốc phiện – anh đã khá băn khoăn rằng bà đã nghĩ gì về sự hiện diện của anh trong phòng bà. Một ngày nào đó, khi anh đã sắp xếp lại cuộc đời mình, anh sẽ nói với bà sự thật và xin lỗi vì đã làm bà hoảng sợ.

Bà lại trở mình. Vere chăm chú nhìn bà: đôi má luôn nhợt nhạt giờ đã ấm hơn bởi sự hồng hào nhẹ nhàng; cái cổ trở nên thanh mảnh chứ không còn như que củi nữa. Khi lần đầu tiên thấy bà, anh đoán bà đã bị tan vỡ vĩnh viễn. Nhưng bà chứng minh mình là một hạt giống im lìm chỉ cần môi trường ít khắc nghiệt hơn là sẽ tiếp tục sinh trưởng.

Anh lại quay ra cửa sổ. Có lẽ anh cũng không bị tan vỡ vĩnh viễn như anh vẫn nghĩ.

Lần này, Vere rung chuông cửa nhà Freddie, thay vì dùng chìa khóa tự mở.

Anh được đưa vào phòng làm việc của Freddie, nơi Freddie đang kiểm tra một cuốn sổ lịch tàu, ngón tay đang di dần xuống một cột, tìm kiếm chuyến đi phù hợp. Freddie nhìn lên và thả cuốn sổ xuống.

“Penny! Em đang định đi thăm anh”. Anh bước nhanh tới và ôm anh trai với vẻ lo lắng. “Nếu anh đến chậm hơn mười lăm phút, em đã đi ra ga Paddington rồi. Em nghe thấy những tin đồn kỳ quái sáng nay: chú của quý bà Vere trốn khỏi nhà tù và bắt cóc anh và anh đã chiến đấu vì mạng sống của mình. Chuyện gì xảy ra thế?”

Những lời nói đã ở trên môi Vere – Ôi, vớ vẩn, mọi người không biết đồn đại một cách đúng đắn là như thế nào nữa hay sao? Anh không phải chiến đấu ạng sống của mình. Anh hạ gục gã đàn ông như que tăm đó bằng một ngón tay, cái vẻ tự mãn lại hiện trên mặt anh.

Sức quyến rũ rơi trở lại vai kẻ ngốc anh đã diễn thành thạo quá lớn. Freddie không mong đợi điều gì khác từ Vere. Freddie đã quen với con người ngốc nghếch ở anh trai mình từ lâu. Họ vẫn là anh em – anh em yêu quý nhau. Tại sao phải thay đổi cơ chứ?

Họ đi vào phòng làm việc, Freddie rót ình một ly cô-nhắc, và dốc cạn. “Điều em nghe thấy là những lời anh đã bịa ra với cảnh sát”, anh nói. “Thực ra, ông Douglas bắt cóc bà Douglas. Nhưng khi bọn anh cứu được bà Douglas, bọn anh quyết định rằng để bà ấy về nhà hồi phục sức khỏe tốt hơn là nói chuyện với cảnh sát. Vì thế anh mang Douglas đến đồn cảnh sát và dựng lên câu chuyện bịa đặt đó”.

Freddie chớp mắt. Và chớp mắt nhiều lần nữa. “À, thế mọi người có ổn không?”

“Quý bà Vere có vài vết bầm. Cô ấy sẽ không tiếp khách được trong vài ngày. Bà Douglas đã rất sợ hãi, nhưng hôm nay bà ấy đi với anh và lúc này đang thư thái ở khách sạn Savoy. Còn Douglas, ừ, ông ta chết rồi. Ông ta quyết định rằng nuốt xyanua tốt hơn là tìm kiếm cơ hội ở tòa”.

Freddie lắng nghe chăm chú. Khi Vere nói xong, anh nhìn Vere thêm một lúc, sau đó khẽ lắc đầu. “Anh có ổn không, Penny?”

“Anh hoàn toàn ổn, Freddie”.

“À, ừ, anh vẫn lành lặn. Nhưng anh đang cư xử không như chính mình”.

Vere hít một hơi sâu. “Anh luôn là người như thế này. Đúng là thỉnh thoảng, thực ra là gần như suốt thời gian mười ba năm qua, anh đã không cư xử đúng như con người thật của mình”.

Freddie dụi mắt. “Anh đang nói điều em nghĩ anh đang nói, đúng không?”

“Em nghĩ anh đang nói gì?” Vere hỏi. Anh nghĩ anh đã nói rõ, nhưng Freddie đã không phản ứng như anh mong đợi.

“Đợi một chút”. Freddie với lấy một cuốn sách bách khoa nhỏ và lật đến một trang bất kỳ. “Cuộc ly khai đầu tiên của người La Mã diễn ra năm nào?”

“Năm 494 trước Công nguyên”.

“Chúa tôi”, Freddie lẩm bẩm. Anh lật cuốn bách khoa đến một mục khác, sau đó nhìn lên với hy vọng chan chứa khiến bụng Vere quặn lại. “Sáu người vợ của Henry VIII là?”

“Catherine của Aragon, Anne Boleyn, Jane Seymour, Anne của Cleves, Catherine Howard và Catherine Parr”, Vere chậm rãi nói. Anh có thể kể danh sách này nhanh hơn, nhưng anh sợ phải kết thúc câu trả lời.

Freddie đặt cuốn sách xuống. “Anh có ủng hộ quyền bầu cử của phụ nữ không, Penny?”

“New Zealand dành quyền bầu cử không hạn chế cho phụ nữ vào năm ’93. Nam Phi cũng dành quyền bầu cử và cho phép phụ nữ đứng trong Nghị viện vào năm ’95. Và bầu trời những nơi đó không hề sập, theo như lần cuối cùng anh kiểm tra”.

“Anh đã hồi phục”, Freddie thì thầm, nước mắt tuôn xuống mặt anh. “Chúa tôi, Penny, anh đã hồi phục”.

Vere đột nhiên bị Freddie ôm cứng.

“Ôi, Penny, anh không biết đâu. Em đã nhớ anh rất nhiều”.

Nước mắt lăn xuống má Vere: niềm vui của Freddie, nỗi xấu hổ của riêng anh, sự tiếc nuối tất cả thời gian đã đánh mất.

Anh lùi ra.

Freddie không hề chú ý tâm trạng căng thẳng của anh. “Chúng ta phải nói với mọi người ngay lập tức. Thật tệ là mùa Lễ hội đã kết thúc. Lạy Chúa, năm tới mọi người sẽ có một cú sốc thực sự. Nhưng chúng ta vẫn có thể đi đến câu lạc bộ và tuyên bố. Và anh sẽ không rời thành phố ngay phải không? Angelica đang ở Derbyshire thăm họ hàng, nhưng cô ấy sẽ trở về vào ngày mai. Cô ấy sẽ phấn khích lắm. Phấn khích, em nói thật đấy”. Freddie nói vội vã khiến những từ ngữ cứ ríu vào nhau. “Để em gọi bà Charles. Em nghĩ em có một hoặc hai chai sâm banh nằm đâu đó. Chúng ta phải ăn mừng. Chúng ta phải ăn mừng xứng đáng”.

Freddie với lấy dây chuông. Vere kéo tay em trai lại. Nhưng điều anh cần nói vướng lại trong cổ họng như xi măng ướt. Anh đã gồng mình để đối mặt với cơn thịnh nộ của Freddie, không phải niềm vui quá khích này. Nói thêm nữa sẽ tiêu diệt niềm hạnh phúc đang tràn ngập trên mặt và lấp lánh trong mắt em trai anh.

Nhưng Vere không được lựa chọn. Nếu anh cho phép mình dừng ở đây, nó sẽ lại là một Lời Nói Dối Cỡ Bự giữa hai người họ, vốn đã chồng chất quá nhiều dối trá.

Anh thả bàn tay ra khỏi cánh tay Freddie và siết nó lại thành nắm đấm. “Em hiểu lầm anh rồi, Freddie. Anh không hồi phục gì cả, vì không có gì để hồi phục. Anh chưa bao giờ bị chấn động. Cư xử như một tên ngốc là lựa chọn của anh”.

Freddie nhìn chằm chằm vào Vere. “Anh đang nói gì? Anh đã được chẩn đoán. Em đã đích thân nói chuyện với Needham. Ông ấy nói anh bị chấn thương ở đầu khiến cho tính cách bị thay đổi”.

“Hỏi anh lần nữa về quyền bầu cử của phụ nữ”.

Một chút màu sắc đã nhạt đi trên má Freddie. “Anh… anh có ủng hộ quyền bầu cử của phụ nữ không?”

Vì lý do nào đó, vai diễn không đến với Vere ngay lập tức, như thể anh là một diễn viên đã rời sân khấu, trút bỏ phục trang, xóa lớp trang điểm, và đang ngủ gà gật, rồi sau đó đột nhiên được yêu cầu diễn lại vai của mình.

Anh phải hít vài hơi thở sâu và hình dung đến việc đeo một chiếc mặt nạ vào. “Quyền bầu cử của phụ nữ? Nhưng họ cần nó để làm gì? Mọi phụ nữ sẽ bầu theo ý muốn của chồng cô ta, và chẳng nghi ngờ gì chúng ta sẽ kết thúc với những tên ngốc như thế trong Nghị viện! Bây giờ nếu chó có thể bầu, điều đó có thể tạo nên sự khác biệt. Chúng thông minh, trung thành với Hoàng gia, và chúng chắc chắn xứng đáng có tiếng nói trong việc điều hành đất nước này”.

Freddie há hốc miệng. Anh đỏ mặt vì bối rối. Và sau đó, khi Vere đang quan sát, mặt anh từ từ tối sầm lại thành giận dữ. “Vậy là trong tất cả những năm qua, tất cả những năm qua, nó chỉ là một vai diễn?”

Vere nuốt nghẹn. “Anh e là thế”.

Freddie nhìn chằm chằm vào anh trai mình một phút nữa. Anh đưa tay tung cú đấm. Nó rơi vào chính giữa ngực Vere với một tiếng bịch nghe khá rõ. Vere loạng choạng. Trước khi anh có thể đứng vững, một cú đấm khác lại lao đến. Và một cú khác. Và một cú khác. Và một cú khác. Cho đến khi anh bị ghim vào tường.

Anh không biết Freddie lại có thể bạo lực như thế.

“Đồ khốn!” Những từ ngữ nổ ra thành một tiếng gầm. “Đồ tồi tàn! Đồ giả dối chết tiệt!”

Anh cũng không biết là Freddie có khả năng chửi thề.

Freddie dừng lại, việc hít thở của anh trở nên vất vả và nặng nề.

“Anh xin lỗi, Freddie”. Vere không thể nhìn vào mắt em trai mình. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc bàn sau lưng Freddie. “Anh xin lỗi”.

“Anh xin lỗi ư? Tôi đã thường khóc như một cái vòi nước mở van bất cứ khi nào nghĩ về anh. Anh có từng nghĩ về việc đó không? Anh thậm chí có quan tâm đến những người yêu anh không?”

Lời nói của em trai như những mảnh kính vỡ trong tim Vere. Anh cố gắng tránh xa Freddie hết mức có thể trong những tháng đầu tiên sau tai nạn, nhưng nỗi đau đớn của Freddie là không thể nhầm lẫn. Thời gian đầu Freddie vẫn không từ bỏ hy vọng, nhưng chúng sớm tan ra thành từng mảnh vụn tuyệt vọng sau những lần gặp Vere.

Và lúc này giây phút thú nhận đã đến. Lúc này Freddie nhìn thấy anh thực sự là như thế nào.

“Và tôi chưa bao giờ để ai gọi anh là kẻ ngốc”, Freddie gầm gừ. “Tôi tí nữa đã đánh nhau với Wessex vì điều đó. Nhưng Chúa tôi, anh là thế. Anh đúng là một tên ngốc tệ hại như thế”.

Đúng thế. Chúa tôi, anh là một kẻ ngốc. Một tên ngốc đáng ghê tởm và một thằng khốn ích kỷ.

“Cứ như là anh đã chết. Con người anh ra đi. Và em chịu đựng tất cả những đau đớn mà ngay cả nói ra cũng không được, có lẽ ngoại trừ với quý bà Jane hay Angelica, bởi vì mọi người cứ nói rằng em nên cảm tạ vì anh vẫn còn sống. Phải, em đã cảm tạ, và sau đó em nhìn vào người lạ có khuôn mặt và giọng nói của anh và nhớ anh khủng khiếp”.

Nước mắt lăn xuống mặt Vere.

“Anh xin lỗi. Anh quá bị ám ảnh bới cái chết của mẹ và tội lỗi của cha, và anh giận em vì đã không nói gì với anh…”

Freddie nắm cánh tay Vere. “Làm sao anh biết được chuyện đó?”

“Anh đã nghe thấy cha nói trước lúc chết, cha cố gắng ép buộc vị mục sư tha thứ cho ông ta tội giết người”.

Mặt Freddie thay đổi. Anh bước đi, rót ình một ly cô-nhắc đầy, và uống một hơi hết nửa ly. “Thoạt tiên em nghĩ quý bà Jane hay Angelica đã nói với anh”.

“Angelica cũng biết?”

“Lẽ ra em chỉ nói với Angelica, nhưng cô ấy đã đi xa với gia đình vào mùa hè năm ấy”. Freddie thọc tay vào tóc. “Nhưng em không hiểu. Việc anh biết chuyện xảy ra với mẹ có liên quan gì đến chuyện diễn kịch của anh?”

“Anh là đặc vụ điều tra của Hoàng gia, như quý bà Jane lúc trẻ. Anh nghĩ rằng đó là cách anh tìm thấy phần nào yên bình. Với vai diễn một kẻ ngốc, sẽ không ai để ý đến anh”.

Freddie quay ngoắt lại. “Lạy Chúa! Thế thì khi anh nhìn thấy ông Hudson tiêm thuốc ngủ cho quý bà Haysleigh, anh không phải là ngẫu nhiên có mặt ở đó”.

“Không”.

“Và ông Douglas, anh cũng đang điều tra ông ta?”

“Phải”.

Freddie uống hết phần cô-nhắc còn lại. “Anh đã có thể nói với em. Em sẽ mang bí mật của anh xuống mồ. Và em sẽ rất tự hào về anh”.

“Anh không nên giấu em. Nhưng anh vẫn đang sôi sục giận em vì đã không kể với anh sự thật, vì đã cướp của anh cơ hội trừng phạt cha”. Vere co rúm lại trước những lời nói hung hăng non nớt và tầm nhìn hạn hẹp của anh. Đối với anh, chỉ có oán giận và ám ảnh là những phản ứng chấp nhận được đối với sự thật đó. “Anh đã sôi sục nhiều tuần. Có lẽ nhiều tháng. Và khi anh bình tĩnh lại phần nào, dường như em đã quen với con người mới của anh”.

Màu đỏ giận dữ đã nhạt dần trên má Freddie. Anh lắc đầu chầm chậm. “Em không bao giờ có thể quen được với người-không-phải-anh-đó. Em ước gì anh đã có thể nói cho em biết sự thật. Khi đó em đã có thể nói với anh rằng cha không cần đến sự trừng phạt của anh: Ông đã đang sống trong địa ngục rồi. Anh phải nghe thấy những gì ông nói vào đêm đó. Suốt ba giờ liền ông nằm co rúm trong chăn và cầu xin em tha thứ. Em đã phải ngồi xuống vì quá mệt không đứng nổi”.

“Nhưng ông ta không bao giờ thể hiện một chút hối hận nào”.

“Đó là bi kịch của ông: Ông ôm ấp quá nhiều sợ hãi mà không hiểu rằng ông có thể và nên hối cải. Thậm chí đến mức ông đã nói điều này với mục sư, vị mục sư kể với em rằng ông sợ bị nguyền rủa vĩnh viễn. Em thương hại ông”.

Vere vịn tay lên giá sách. “Em có biết rằng anh đã ghen tỵ với em không, Freddie? Em có thể tiếp tục tiến về phía trước, trong khi anh làm không được và không thể quên được. Anh luôn tự hào về trí thông minh của mình, nhưng nó là một trí thông minh trống rỗng. Anh ước gì mình có một chút hiểu biết của em”.

Freddie thở dài. Anh nhìn Vere, ánh mắt anh chứa đầy lòng cảm thông sâu sắc. Vere suýt phải ngoảnh mặt đi; anh không xứng đáng với lòng thông cảm của Freddie.

“Trong tất cả những năm qua anh cảm thấy như thế nào hả Penny?”

Vere chớp mắt kìm lại những giọt nước mắt mới. “Tốt và tồi tệ”.

Freddie vừa định nói gì đó, chợt anh giật mình. “Chúa tôi, quý bà Vere có biết không?”

“Bây giờ thì cô ấy biết”.

“Và cô ấy vẫn thích anh?”

Sự lo âu trong giọng nói của Freddie khiến cổ họng Vere nghẹn lại lần nữa. Anh không xứng đáng với sự quan tâm của Freddie.

“Anh chỉ có thể hy vọng”.

“Em nghĩ là có”, Freddie nói, mắt anh lại sáng lên với sự chân thành trong trẻo mà Vere rất yêu quý.

Vere ôm em trai mình. “Cảm ơn, Freddie”.

Ngày hôm nay anh không xứng đáng với sự tha thứ của Freddie, nhưng anh hy vọng đến một ngày nào đó. Một ngày nào đó anh sẽ xứng đáng với nó.

Bà Douglas gửi điện tín cho Elissande. Mỗi khi đến một địa điểm mới bà lại đánh một bức điện để trấn an Elissande về tình trạng của mình. Trong đó có một bức điện bà đã kể đầy phấn khích vì đã được Vere đưa đến nhà hát Savoy để xem một vở nhạc hài kịch có tên Hạ sĩ quan của Quân đội, bà rất thích mặc dù bà chỉ ngồi xem hết được một nửa vở kịch. Một bức điện rất ngắn khác chỉ viết đơn giản: Bà Green để mẹ ăn một thìa kem. Mẹ đã quên mất nó tuyệt vời như thế nào.

Những bức điện của bà mang theo tin tức mới. Mẩu tin quan trọng đầu tiên sau khi bà và Vere đi gặp luật sư của Douglas. Trong di chúc, Douglas đã không để lại gì cho vợ và cháu gái, mà thay vào đó để lại toàn bộ cho Nhà thờ. Elissande đã cười thành tiếng. Ông ta thực sự không phải là mình nếu không có lòng oán giận.

Một bức điện khác của Vere gửi kèm theo, giải thích rằng không thừa kế tài sản của Douglas đúng là trong cái rủi có cái may – Douglas đã vay mượn rất nhiều bằng cách thế chấp mỏ kim cương và có thể không còn gì để lại ngoài nợ nần. Các luật sư của Nhà thờ sẽ có một thời gian thử thách với món quà đặc biệt này.

Một bức điện ngày hôm sau còn đáng mừng hơn nhiều: Vere đã tìm được số châu báu Charlotte Edgerton để lại cho bà Douglas, nhưng đã bị Douglas tịch thu ngay lập tức. Lượng châu báu trị giá một nghìn bảng.

Elissande đọc lại bức điện nhiều lần. Một nghìn bảng.

Buổi sáng sau khi trở về từ Exeter, lúc cô thức dậy, cả cuốn nhật ký và chiếc hộp đều đã biến mất khỏi phòng. Nơi đã để chiếc hộp cũ là một chiếc hộp gỗ mun sang trọng, trong đó là những vật kỷ niệm của Charlotte và Andrew Edgerton được sắp xếp gọn gàng. Elissande vẫn mặc váy ngủ, đứng trước chiếc hộp, đầu ngón tay cô di theo gờ của nó, và hy vọng món quà này có ý nghĩa như cô mong đợi. Nhưng chồng cô đã đi ngay sau đó, chỉ để một lời dặn dò nghiêm nghị rằng cô phải tự chăm sóc mình.

Cô đã không thể làm gì nhiều trong hai ngày kể từ khi anh đi, ngoại trừ cố gắng chấp nhận sự thật rằng anh đã không thay đổi quyết định. Không còn giận dữ như trước, lần này cô chỉ đau buồn. Cô không muốn mất người đàn ông đã nắm tay cô khi cô cần anh nhất.

Cô có thể viện đến rất nhiều lý do để ở lại Pierce House lâu hơn: Trước tiên cô phải phục hồi sức khỏe, sau đó phải giãi bày chuyện này rất nhẹ nhàng ẹ của cô; sau đó họ hẳn phải cần thời gian và lựa chọn nơi để đi.

Nhưng cô đã bắt đầu quay lưng lại với những lý do đó. Nếu cô phải đi – và cô phải đi – đây là thời điểm tốt hơn bất cứ lúc nào, cô không nên lần lữa trước khi lòng hiếu khách bị bào mòn.

Bây giờ, với một nghìn bảng trong tay, họ có thể cân nhắc điểm đến cuối cùng ở bất kỳ đâu - một khách sạn, một ngôi nhà cho thuê, hay chính khách sạn Savoy, nếu họ thích. Và sẽ phải tìm cách nói với mẹ cô, cho dù cô nói quanh co như thế nào, sự thật này vẫn sẽ làm bà Douglas thất kinh không kém.

Cô hướng dẫn mấy cô hầu phòng gói ghém đồ đạc của họ, trong lúc cô đang cố gắng làm mình vui lên, giao nhiệm vụ đó cho người khác sẽ đỡ đau đớn hơn. Một nơi ở mới, những con người mới, và một cuộc sống hoàn toàn mới – những thứ đã khiến cô rộn ràng trong những ngày bị giam hãm ở Highgate Court. Nhưng chỉ cần nhìn ra ngoài khu vườn tuy đã héo tàn nhưng vẫn xinh đẹp qua cửa sổ, trái tim cô sẽ nhói đau với cảm giác cô đã yêu nơi này, yêu cuộc sống này, và người đàn ông đã đưa mẹ cô đi xem Hạ sĩ quan của Quân đội ở nhà hát Savoy như thế nào.

Không suy nghĩ nhiều, cô rời khỏi nhà và đi bộ đến nơi cô đã gặp chồng mình trong chuyến đi bộ đường dài của anh ở phía trên sông Dart. Sau khi cô ra đi, anh sẽ vẫn đi trên những đồng cỏ của vùng quê trập trùng này, vẫn thỉnh thoảng dừng lại ở một sườn dốc để nhìn xuống dòng sông, vẫn chiếc mũ trong tay, vẫn những mảnh vải da trên tay áo của chiếc áo khoác vải tuýt.

Và cô đau đớn cho những dặm đường dài cô đơn của anh.

Về đến nhà, cô vào phòng làm việc của chồng mình.

Trong mấy ngày đầu tiên đến Devon, cô đã nhìn thấy một cuốn sách trong thư viện có tên là Phụ nữ có thể làm gì để kiếm sống. Vào lúc đó, nó dường như là một cuốn sách kỳ lạ giữa bộ sưu tập của một người đàn ông chưa bao giờ cần làm việc để kiếm sống; nhưng bây giờ cô đã trở nên quen thuộc với khối lượng kiến thức đa dạng và sâu rộng mà anh biết rõ như lòng bàn tay.

Bạn đang đọc Mặt nạ hoàn hảo của Sherry Thomas
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.