Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mật mã cuối cùng – Chương 17(End)

Phiên bản Dịch · 6348 chữ

Ngày tôi bắt đầu chập chững bước đi, hai bên đường là tiếng cổ vũ động viên của ba mẹ, cùng đôi tay luôn sẵn sàng đỡ tôi dậy mỗi khi vấp ngã. Ngày ấy dù là nhỏ tuổi, nhưng tôi lại rất ranh ma. Tôi thừa biết rằng dù cho bây giờ tôi có mất thăng bằng mà ngã ra đây, thì mông cũng chẳng tài nào chạm đất nổi đâu. Vì sao tôi dùng từ “chẳng tài nào”? Vì thoáng thấy tôi loạng choạng “đòi” ngã, ba sẽ giang rộng cánh tay ôm tôi vào lòng mà cưng nựng ngay. Không thì cũng là chăn êm nệm ấm dải quanh, dù cho tôi có bò lăn bò toàn ra đó cũng chả xước xát miếng da nào. Vậy nên qua vài lần giả ngã thất bại, tôi học cách cười hì hì trước khuôn mặt vừa giận vừa thương khi không biết sử cô con gái nhỏ như thế nào của ba. Ông luôn vậy, thương yêu tôi hơn cả mạng sống của mình.

Lớn hơn một chút, tôi bay nhảy đòi tự mình bước đi. Ngã nhiều, đau cũng chẳng ít. Nhưng tôi vẫn không nhụt trí, vì con đường dài ấy tôi có bạn đồng hành và đi sau tôi còn cả ba lẫn mẹ. Ôi cuộc sống màu hồng, tôi hân hoan nhảy chân sáo hát vang.

Tôi cười cười tự hỏi bản thân: “Sao chưa gì đã có khe nứt?” Khe nứt sâu hun hút và dưới kia là đáy vực. Tôi đứng chôn chân bên đường nhìn về phía trước, không có lấy một cái cầu, vậy làm sao để qua được bờ bên kia? Quay qua quay lại tìm bạn bè cha mẹ, nhưng rồi tôi chợt nhận ra “dường như mình đã cô đơn rất lâu rồi”. Có đúng không? Vừa hỏi bản thân tôi vừa ráo dác tìm Lý Ngân, tìm Trần Tiến, tìm ba, tìm mẹ. Và rồi ôm trọn lấy tôi vẫn là cô đơn. Tôi vùng vẫy thoát khỏi nó, tôi không muốn một mình. Bỗng tôi giật mình khi thấy xa xa có một Lưu Việt An nữa đang trông về phía tôi. Cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt thương hại, tận sâu khóe mắt chảy ra hai dòng máu đỏ quạch. Nó uốn lợn trên má, trên cằm, nhỏ giọt xuống áo rồi dần nhuộm đỏ nền đất. Bất ngờ cô ấy buông mình ngồi bệt xuống, đôi mắt đen nhuốm đầy máu ấy vẫn liên tục xoáy sâu vào tôi, xoáy sâu vào tôi ra chiều thương hại.

Tôi rùng mình bật dậy, hai tay ôm chặt chăn trong lòng thở dốc, tóc tai ướt dẫm, gối cũng ướt mất một mảng. Chẳng tài nào phân biệt nổi nó là nước mắt hay mồ hôi.

Giấc mơ này, tôi đã mơ đi mơ lại rất nhiều lần rồi. Trong mơ tôi luôn thấy có một Lưu Việt An nhìn mình khóc ra máu mắt. Cơn ác mộng ấy thật kinh tởm, nó còn ghê gớm hơn khi tôi bắt gặp mình khóc trong đêm, khóc sau mỗi lần mơ thấy nó. Và tôi khóc khi bàng hoàng nhận ra rằng con đường dài ấy chỉ còn mình tôi bước. Trần Tiến và Lý Ngân, họ đều chọn cho mình con đường riêng, sẽ chẳng còn đi chung với tôi như trước nữa. Ba mẹ cũng vậy, ba mẹ cũng bỏ mặc tôi. Quay qua quay lại tôi nhìn thấy một Lưu Việt An nữa, cô ấy cũng như tôi, đứng bên mép vực nhưng lại chẳng kiên cường như trước. Mà thấy sao thật đáng thương. Đáng thương vì trước mặt là ngõ cụt, là vực sâu thăm thẳm. Phía sau là anh trai, là kẻ địch, là người mình từng coi là bạn. Tất thảy đều đứng nhìn và cười.

Chua chát làm sao…

Những lúc tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức muốn chết đi. Tôi thường để kỉ niệm dắt mình đi, dắt mình về quá khứ, mong sao những thứ tốt đẹp sẽ phần nào xoa dịu lỗi đau. Nhưng không, chẳng ích gì cả.

Tôi đứng bên ban công, đưa mắt nhìn về vùng trời xa xăm vô định. Bỗng dưng trên vai thấy êm êm ấm ấm, mùi hương bạc hà đánh vào khoang mũi, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng mang đậm từ tính lượn lờ quanh vành tai.

- Gió đầu mùa dễ cảm lắm đấy, vào trong đi.

Không cần quay lại tôi cũng biết người ấy là Vĩnh Quang. Anh ta lúc nào cũng tỏ ra biết lỗi, có lỗi với tôi rất nhiều. Nhưng rồi sao? Chẳng lẽ cứ biết lỗi nhận lỗi là xong à? Vậy thì đất nước này đâu có tốn tiền xây nhà đá.

Tôi quay lại nhìn Vĩnh Quang cười nhạt, đôi môi tím rịm vì lạnh cố kéo ra một nụ cười nhẹ đủ dùng. Gỡ chiếc áo của Vĩnh Quang trên vai mình xuống, cầm trên tay chưa đầy một giây, tôi thả cho nó rơi tự do theo đúng định luật Newton. Sau đó lại nhẹ nhàng vẽ lên môi một nụ cười nhạt khác, tôi bước nhanh qua chiếc áo, đi đến bên cạnh cửa, làm động tác đuổi khách.

- Nửa đêm nửa hôm vào phòng con gái, hình như không đúng phép tắc cho lắm.

Tôi cứ nghĩ con người ta không ít thì nhiều cũng có đôi ba dây thần kinh xấu hổ. Nhưng Vĩnh Quang thì không. Hắn mặt dày ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong “phòng mới” của tôi cười nói:

- Chẳng phải em không ngủ được à? Không cần người tâm sự cho bớt căng thẳng sao?

Đùa chứ, nhìn Vĩnh Quang như vậy không khác gì yêu dâu xanh nửa đêm chèo tường vào nhà dân nữ. Mà tôi thì chẳng phải dân nữ, tôi thuộc dạng la sát, vậy nên…

- Trước hết cám ơn lòng tốt nơi chú, nhưng mà cháu thiết nghĩ “một mình chú mất ngủ là đủ rồi, đừng kéo người khác mất ngủ theo.”

Thứ nhất, vì sao tôi gọi Vĩnh Quang bằng “chú”? Vì hắn hơn tôi một giáp, ước chừng cũng phải hai bảy, hai tám tuổi. Vậy mà lại không biết nhục, ngày ngày mặt dày xưng anh gọi em với tôi ngọt sớt. Nghe mà nổi da gà. Thứ hai, vì sao hắn vào được phòng tôi? Vì tôi đơn giản là đã chuyển đến nơi ở mới, có phòng riêng nhưng khóa phòng lại để hai người đàn ông to xác trong nhà giữ. Buồn cười không? Cho dù trước khi đi ngủ tôi có khóa trái cửa phòng kiểu gì thì đêm đến cũng “phải” nhìn thấy mặt anh trai hoặc hắn.

Ngày tôi mới gọi Vĩnh Quang bằng chú, hắn sốc cực độ. Mặt mũi tím tái nhìn tôi chân chân như nhìn kẻ thù chuyền kiếp. Lúc ấy tôi vẫn cười, chào chú liền tù tì một dây không ngừng nghỉ, đến nỗi hắn phải đạp cửa bỏ đi đến chiều. Ngày trước tôi cứ mãi thắc mắc, tại sao Hoàng Kiên Chánh không giống học sinh cấp ba? Mặt mũi già giặn, nói chuyện nghe như người lớn, không nặng không nhẹ giọng cứ đều đều. Từ giáo viên đến học sinh, ai cũng như ai lạnh nhạt gói chung một khuôn mẫu. Còn Vĩnh Quang thì teen hết biết, hâm dở chập mạch muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Vậy nên dù đã gần ba mươi tuổi nhưng tôi vẫn không thấy hắn giống một người trưởng thành.

- Chú cần người tâm sự thì qua tìm anh trai cháu ấy. Đàn ông với nhau dễ nói chuyện hơn, cháu nhỏ tuổi biết gì đâu mà nói.

Chẳng ngoài dự liệu, mặt Vĩnh Quang lại bắt đầu tím rịm. Hắn nhìn tôi chân chân, có vẻ khá tức. Nhưng tức thì ích gì? So với vết sẹo hắn cùng ông anh trai quý hóa kia cứa vào tim tôi, thì nhiêu đây có đáng gì?

- Tám chuyện nhiêu đấy là đủ rồi, về đi!

Tôi học anh trai nói chuyện lạnh nhạt, tôi học anh ta cách nói không đầu không đuôi. Chẳng cần chủ ngữ vị ngữ, chỉ cần đủ nội dung là được rồi.

Vĩnh Quang chẳng nhúc nhích lấy một cái, hắn ngồi im trên ghế. Đôi mắt đen láy nhìn tôi yếu ớt, đầy mệt mỏi. Qua một lúc lâu, chẳng hiểu nghĩ gì lại đứng lên đi về. Đương lúc bước ngang qua tôi, hắn khẽ thủ thỉ, nói như cho tôi nghe mà như không phải, tự cười bản thân mà lại giống độc thoại.

- Hóa ra… tim ta chẳng lạnh như ta vẫn nghĩ…

Tôi cắn chặt môi, cố không chạy theo cho hắn một cái bạt tai. Vì tôi biết, mình không còn là Lưu Việt An của ngày trước nữa. Tôi bây giờ đã khác rồi, khác xưa nhiều rồi.

Vĩnh Quang thích tôi! Hắn nói vậy, hắn nói hắn thích tôi. Hắn còn nói mình luôn cảm thấy khó chịu khi tôi và Trần Tiến lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng. Rằng giữa nam và nữ đời nào tồn tại tình bạn? Có chăng chỉ là tình yêu mà thôi. Và thứ “trái cấm” ấy thường đến không cùng một lúc. Vì tôi với Trần Tiến lớn lên bên nhau, nên các mối quan hệ trên phương diện tình cảm thường không rõ ràng rành mạch. Có những thứ rất dễ nhầm lẫn, mà bản thân người trong cuộc thường không nhận ra. Bạn thân đồng nghĩa với thói quen, mà thói quen thì rất khó bỏ. Vì vậy hắn không muốn tôi đánh đồng giữa quan tâm chăm sóc và bảo vệ che trở làm một. Hắn không muốn một ngày tôi nhận ra mình và Trần Tiến đã cách khá xa vạch tình bạn. Nực cười. Nhưng hắn lại không biết đến một điều: “Mình chẳng là gì, chẳng là cái thá gì để yêu cầu người khác phải thế này thế nọ. ”

Tôi với Trần Tiến chơi thân, điều ấy ai cũng biết. Quan hệ giữa tôi với nó rất tốt, điều ấy ai cũng biết. Tôi với Trần Tiến thường xuyên đánh nhau, thường xuyên xích mích, điều ấy ai cũng biết. Trần Tiến luôn là đứa bắt nạt tôi và luôn là đứa nhe nanh múa vuốt khi người khác “dám” bắt nạt tôi, điều ấy ai cũng biết. Nhỏ là vậy, lớn cũng vậy. Thử hỏi bao giờ tôi mới “được” thấy mình và Trần Tiến đã đi xa vạch tình bạn? Thử hỏi cái thứ “trái cấm” ấy đến không cùng lúc là đến như thế nào? Là sẽ chẳng thế nào cả, bạn thân thì sẽ chỉ là bạn thân thôi.

Vĩnh Quang không muốn tôi chơi thân với Trần Tiến đơn giản là hắn ích kỉ. Là hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ Hoàng Kiên Chánh giao cho mình một cách xuất sắc, là hắn muốn tiền cát-xê cho vụ này tăng lên, là hắn muốn mau mau thoát khỏi tôi – đứa con gái khó tính khó chiều. Chứ Vĩnh Quang, hắn nào có thích tôi. Mà có đi chăng nữa thì cái thứ tình cảm giẻ rách ấy cũng chẳng đáng một xu. Nếu thực sự là thích tôi, hắn đã chẳng để tiền chi phối cảm xúc. Nếu thực sự là thích tôi, chắc chắn hắn phải biết gia đình với tôi quan trọng đến nhường nào. Nhưng sự thật thì sao? Tất cả đều là nói suông, là võ miệng. Hệt như Lý Ngân, nó từng nói mình tin tưởng tôi, tin tôi không bao giờ làm ra mấy cái chuyện ấy. Nhưng kết quả thì sao? Kết quả là nó chọn tin Hoàng Kiên Chánh chứ nhất quyết không chịu tin tôi. Vậy đấy! Chẳng ai bằng được Trần Tiến. Chẳng ai bằng được người ấy, người nguyện tin tôi vô điều kiện.

Khép lại cánh cửa phòng, tôi ngồi bệt xuống đất, hai tay tự động ôm lấy chân, vùi mặt vào đầu gối. Tôi mệt lắm rồi, mệt mỏi lắm rồi, mệt với cái cuộc sống chất chứa toàn là hận thù này lắm rồi. Tôi cần ba, cần mẹ, cần gia đình ngày trước, cần một chút tình thương, cần có thứ gì đó lấp đầy khoảng trống trong tôi.

Có lúc tôi tự hỏi bản thân, tại sao không bỏ đi? Tại vì tôi biết mình chẳng còn nơi nào để đi và Hoàng Kiên Chánh, hắn chắc gì đã để tôi đi dễ dàng như vậy. Mà có đi chăng nữa thì tôi biết đi đâu về đâu bây giờ? Tôi thừa hiểu rằng đã từ lâu mình chẳng còn nhà để về nữa rồi…

Có những lúc tôi tự an ủi bản thân mình rằng: “Không có nhà để về cũng được, đi đâu cũng được. Miễn sao có thể thoát khỏi nơi đây là được rồi.” Thế nhưng Hoàng Kiên Chánh, người thân duy nhất trên cõi đời này của tôi. Hắn đã tốn bao công sức để giành lấy quyền giám hộ từ tay ba, thì dựa vào cái gì mà hắn ta để cho tôi đi một cách dễ dàng như vậy? Ngay từ đầu lý do đã quá rõ ràng rồi. Mang tôi về đây không phải để nuôi dạy như một người em gái. Mà để chút những buồn bực khổ đau mà hắn đã phải gồng lưng chịu đựng trong suốt thời gian qua.

Có lúc những lúc rảnh rang, có thời gian ngồi không một mình. Tôi thường nghĩ cách thoát khỏi đây và nghĩ xem mình sẽ làm gì để sống nếu ước mơ không tưởng ấy thành hiện thực? Sẽ ra sao nếu tôi cứ thế lưu lạc bên ngoài với hai bàn tay trắng? Không bằng cấp, không trường lớp, tôi sống sao giữa cái xã hội chạy đua kiến thức này? Từ ngày mẹ mất, tôi bỏ bê việc học, chẳng thèm bận tâm xem người ta vất vả ôn thi học kì hai như thế nào. Để rồi giờ đây, đến lớp 11 còn chẳng lên nổi nữa là đòi bằng cấp ba.

Hai mắt nặng trĩu vì khóc nhiều, tôi nặng nề để cõi mộng mị dắt mình đi, để mặc những cơn ác mộng tràn về như thác lũ. Tôi mơ thấy mẹ, mơ thấy mình nằm trong vòng tay bà khóc nhiều biết mấy. Tôi mơ thấy ba, mơ thấy người bước đến xoa đầu tôi dịu hiền, đoạn nói: “Con gái, khổ cho con rồi.”

Tôi lắc đầu lia lịa vội vàng phủ nhận: “Con không khổ.” Thật sự là tôi không khổ. Tôi chỉ thấy mệt mỏi thôi. Hệt như một bông hoa đang kì nở rộ nhưng nhìn đâu cũng chỉ thấy lụi tàn. Lại giống một con cá tung tăng dưới nước bỗng đâu sóng đánh dạt bờ… thoi thóp. Tôi ôm chặt lấy tay ba khóc lóc cầu xin ông: “Cho con theo với, con thấy kiệt quệ và mỏi mệt lắm rồi. Cho con theo với…”

Hoàng Kiên Chánh và ngôi biệt thự ba tầng này, nó tựa như gông xích ngàn cân siết lấy thân tôi không chừa kẽ hở. Thật sự là tôi không thể cõng nổi nó nữa rồi. Tôi ôm lấy tay ba, mặc sức lắc: “Cho con theo với… đừng bỏ con lại một mình. Cho con theo với…”

RÀO…

Giật mình tỉnh mộng.

Tôi đưa tay lên ngang mặt bôi vẽ lau chùi thứ nước lạnh băng mà Hoàng Kiên Chánh vừa hắn vào người mình. Buổi sáng thường nhật, “anh trai” luôn chào tôi bằng một gáo nước. Thử hỏi trên đời này, có ai khốn nạn hơn “anh trai” tôi không?

- Sao lại ngủ dưới đất?

Tôi đứng dậy cười gằn, chẳng nói chẳng dằng quay lưng bước thẳng. Tôi ghét nhất người khác hắt nước vào người mình. Nó làm tôi có cảm giác như thể mình là một thứ gì đó dơ bẩn mà người đời muốn gội rửa.

- Lần sau còn muốn ngủ dưới đất nữa thì nhớ bật điều hòa.

Tôi quay lại nhìn anh trai cười nhạt, hời hợt cảm ơn.

- Anh tốt thật đấy, cảm động muốn chết luôn. – Tôi cợt nhả, nhếch môi cười. – Nếu không nhờ gáo nước lạnh này dội cho tỉnh mộng, tôi còn tưởng anh thương tôi thật đấy.

Hoàng Kiên Chánh không nói gì, hắn đứng im đó nhìn tôi chân chân cười mếu mó. Sâu thẳm khóe mắt tất thảy đều là cùng cực bi ai… một thứ cảm xúc khó nói thành lời. Lúc ấy chẳng hiểu bản thân nghĩ gì mà tôi lại đứng cười khích tướng, đoạn bảo:

- Gì thế này? Anh đang ân hận đấy à? Phải không?

BỐP!!!

- Pha trà. – Ngắn gọn xúc tích luôn là tác phong của anh trai tôi. Một con người kiệm lời đến đáng sợ. Tôi đứng im trước cửa phòng lấy tay xoa xoa má, mắt dán chặt vào bóng lưng Hoàng Kiên Chánh đang xa dần mà… cười gằn.

Thay quần áo, vệ sinh cái nhân xong, tôi chạy thẳng xuống nhà bếp bưng ly trà để sẵn trên khay lên phòng khách cho Hoàng Kiên Chánh. Cung kính dâng lên ngang mặt “anh trai” rồi lễ phép thưa:

- Trà của anh.

Hoàng Kiên Chánh nhận lấy tách trà từ tôi mà chẳng buồn đáp lời. Hắn đung đưa tách trà ngang mũi, đôi mi dài khẽ chớp, viền môi cong lên thích thú. Song, chưa đầy một giây sau đó hắt hết ly trà nóng lên người tôi, đoạn bảo:

- Quá nhiều thuốc ngủ, pha lại ly khác.

Cả ly trà nóng hắt thẳng vào người, tôi đau đến nỗi muốn khóc thét lên gọi ba gọi mẹ. Nhưng tôi cũng thừa biết rằng mình đã chẳng còn ba mẹ để gọi nữa rồi, chẳng còn người chạy đến dỗ khi tôi khóc nữa rồi. Tôi biết mình càng tỏ ra yếu đối bao nhiêu thì anh trai càng hài lòng bấy nhiêu. Vậy nên tôi cắn răng cười nói:

- Ly trước ly sau giống nhau…

- Pha trà. – Hoàng Kiên Chánh lặp lại lần nữa, lẽ dĩ nhiên là anh trai chẳng mảy may quan tâm xem tôi vừa nói gì. Và tôi cũng vậy, tôi chẳng mảy may xem Hoàng Kiên Chánh vừa mới nói gì. Cứ vậy hùng dũng bước ra khỏi phòng khách như thể ta đây không phải tù binh của ai kia. Đi thẳng một mạch ra đến cửa chính, nghênh đón tôi là gió đông thốc lạnh đến nghẹn thở, tôi ấn chặt lồng ngực, vẫn bước đi trong mù mịt, bởi lẽ tìm không ra phương hướng… Tôi như con cá nhỏ lạc lõng giữa đại dương bao la, lại giống một con kiến không dâu vô phương vô hướng. Đang tuổi trăng tròn, nhiệt huyết tràn trề, tôi mặc sức bay nhảy vui cười suốt cả ngày mà có hay… nước biển ngày một lạnh? Không chỉ nước biển ngày một lạnh mà đến cả hơi ấm một mà tay cũng chẳng còn. Giả dụ có đi chăng nữa thì đợi tôi phía trước cũng chỉ là một nồi nước sôi đủ luộc chín lục phủ ngũ tạng mà thôi.

Quệt vội hai hàng nước mắt, tôi nhìn thấy dưới chân mình có một chú kiến nhỏ, chẳng hiểu sao lại cứ bò loanh quanh mãi không thôi. Cúi thấp người để nhìn cho kĩ, ô thì ra chú ta không có dâu. Không dâu? Vậy lấy gì tìm đường về nhà? Nước mắt lại một lần nữa lăn dài trên gò má. Tôi tự thấy mình chẳng thua gì chú ta. Không dâu, vì từ lâu sợi dâu của tôi đã bị anh trai dựt đứt và từ lâu tôi đã chẳng còn nhà để về nữa rồi. Tôi ngồi bệt xuống đất nức nở, tại sao lại vậy? Tôi vốn là một con kiến càng dũng mãnh oai nghiêm, những sao giờ này đến một cái càng cũng không có? Từ rất lâu rồi, hình thành giữa đại não tôi là niềm kiêu hãnh vô bờ bến. Tôi có một gia đình hạnh phúc, có Lý Ngân, có Trần Tiến, có cá tính độc nhất vô nhị. Tôi cứ ngỡ khoác lên người lớp lông nhím sù sì ấy thì sẽ chẳng ai bắt nạt nổi tôi và bản thân tôi sẽ chẳng bao giờ phải chịu tổn thương hay phải nếm qua vị mặn của nước mắt. Đáng ra là vậy. Thế nhưng tại sao, tại sao hết lần này đến lần khác tôi tự dặn lòng rằng: “Không được khóc” vậy mà nước mắt vẫn mặc sức rơi?

Hoàng Kiên Chánh, trả đây, trả lại cho tôi gia đình êm ấm trước kia, trả lại cho tôi Việt An quật cường ngày trước… trả đây…

Bỗng… bàn tay ai đó chạm nhẹ lên gò má tôi, gạt bay hai hàng lệ ấm nóng còn chưa kịp trào ra khỏi khóe mắt. Tôi không ngước mặt lên nhìn vì tôi biết người trước mặt là ai. Đôi tay thon dài thôi lả lướt trên gò má tôi, người trước mặt giang rộng vòng tay ôm tôi vào lòng thủ thỉ “xin lỗi.”

Nếu là trước kia tôi sẽ đẩy Vĩnh Quang ra, cho hắn một cái bạt tai rồi hùng dũng chửi bới. Cảm thấy vẫn chưa hả giận, tôi sẽ chẳng nể nang gì mà chạy đi nhặt thêm một cục đá sắc nhọn rồi tương thẳng vào đầu tên sắc lang này. Nhưng đấy là “nếu.” Mà những khi con người ta nói “nếu” thì thời khắc ấy cuộc sống đối với bản thân người nói đã quá chát chua rồi.

Tôi bây giờ chẳng còn sức để mà đóng kịch nữa, chẳng còn sực để mà tỏ vẻ cho người khác thấy mình vẫn là con bé Việt An đành hanh thủa nào nữa. Mệt mỏi, tôi mệt mỏi lắm rồi. Cô đơn vùng vẫy giữa vùng trời bao la, trống vắng, hiu quạnh này. Thật sự là tôi không chịu nổi nữa rồi. Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà…

- Việt An, anh sẽ bù đắp cho em. – Vĩnh Quang nhìn tôi nói với giọng điệu hết sức thành khẩn.

Bù đắp à? Anh nói thử xem làm sao bù đắp? So với tất cả những gì các người đã gây ra, nói một câu: “Anh sẽ bù đắp cho em” là có thể xong hết mọi chuyện à? Hay nhỉ? Hay quá nhỉ? Anh dùng tôi để tiếm tiền từ Hoàng Kiên Chánh, giờ này lại lấy số tiền bẩn tưởi ấy để đắp lên người tôi. Nực cười, thật nực cười. Có câu chuyện hài nào hay hơn thế này nữa không? Có câu an ủi nào nghe tếu hơn thế này nữa không? Bù đắp cơ đấy! Anh có thể dùng tiền mua cha mua mẹ về cho tôi được không? Có thể vừa diễn vai Trần Tiến, vừa diễn vai Lý Ngân, trả lại đôi bạn thân cho tôi được không? Không chứ gì? Vậy thì trừ khi người chết sống lại, còn không thì đừng có mơ…

Tôi nghiêng đầu nhìn Vĩnh Quang cười gằn, nhưng rồi cũng chẳng nói ra cái suy nghĩ vừa mới hình thành trong đại não ấy. Ích gì? Đổi lại là lòng thương hại sao? Vậy thì tôi đây chẳng cần cái thứ tình thương giẻ rách ấy. Hắn cứ giữ lại cho mình đi là vừa rồi.

- Anh biết là anh sai, anh cũng biết là em trách anh…

Trách anh ư? Tôi nào dám. Nhưng tôi hận, hận các người cùng nhau hát bè, cùng nhau diễn kịch rồi biến tôi thành một con rối trong vở kịch đó, một con rối không thể thiếu…

Tôi cứ ngỡ bản thân mình kiên cường lắm, nhưng thật ra không phải. Tôi cũng chỉ là một đứa con gái, cũng có trái tim, cũng sẽ chảy máu…

Ngày nhỏ tôi thích bóng bay, Lý ngân cũng vậy. Có lẽ tình bạn của tôi và nói nên ví như trái bóng bay ấy. Lúc cao trào thì căng tròn son sắc, khi hết hạn thì vỡ òa hư không. Thủa đầu mọi thứ thật đẹp, tình bạn của tôi và Lý Ngân lúc nào cũng hoa mĩ như lớp sơn bên ngoài quả bóng bay. Thực chất thì chống không vô nghĩa hệt như lớp khí cacbonic tạo thành nó. Chỉ với một mũi kim nhỏ, nó cũng có thể vỡ đoàng bất cứ lúc nào. Thật sự mà nói tình bạn giữa tôi và Lý Ngân hệt như một trái bom nghỉ lễ. Vì sao tôi lại nói là nghỉ lễ? Vì nó có thể nổ bất cứ lúc nào mà cũng có thể ngủ say vĩnh viễn. Tôi với Lý Ngân thân nhau là vậy, ngỡ rằng thứ tình bạn bền chặt ấy sẽ chẳng có một cây cưa cái kéo nào có thể cắt đứt. Vậy mà chỉ với vài ba tấm ảnh, vài câu nói trong đoạn ghi âm vô nghĩa cũng khiến trái bóng, quả bom tan bành trăm mảnh. Phải chăng cái thứ tình bạn bền chặt mà tôi vẫn thường vỗ ngực tự hào với Trần Tiến ấy từ trước đến nay cũng chỉ mong manh như sợi chỉ. Chỉ là bản thân tôi không nhận ra, chỉ là đến ngày Vĩnh Quang xuất hiện thì tôi mới vỡ lẽ?

Tôi đứng im chẳng nói lời nào, đơn giản là nhìn Vĩnh Quang cười nhạt.

- Em…

Vĩnh Quang bước đến toan chạm vào người tôi. Lúc ấy tôi cũng bước giật lùi về sau nghiêng người nói: “Đừng động vào tôi.” Đừng động vào tôi vì có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng thể bù đắp nổi. Đừng động vào tôi vì sau tất cả, tôi với anh không còn là “trách” mà là “hận”. Đừng động vào tôi vì tuy không thể giải thích bằng lời nhưng tôi muốn dùng hành động để chứng minh bản thân trong sạch. Rằng mình không như lời Lý Ngân nói. Để tự an ủi lòng rằng: “Lý Ngân không xấu, chỉ là nó bị Vĩnh Quang, người mình thương dùng tình cảm để mưu cầu chuộc lợi.” Nghĩ thì nhiều nhưng nói chẳng bao nhiêu. Tôi đứng im nhìn Vĩnh Quang cười nhạt rồi quay lưng đi thẳng.

.

.

.

Tôi cuộn người, ngồi bó gối trên ban công tầng hai. Bỏ mặc mái tóc dài đùa nghịch cùng gió, bỏ mặc bó nắng rủ dê chơi cùng. Tôi cười nhạt, lịch sự từ chối khéo, là rằng: “Tâm trạng không được vui.” Nhưng mấy ai biết điều? Lôi qua kéo lại, vô tình những thứ tươi đẹp của thiên nhiên ấy lại đánh lên một que diêm trong tôi. Yêu thương gói ghém bao ngày qua bỗng dưng vỡ òa như bọt nước. Từng đợt sóng tràn về, tôi ngụm lặn giữa biển lệ mặn chát, tưởng như có người đem muối sát đầy tim. Dồn dập nhấp nhô, từng đoạn băng khúc nhạc, ở một nơi xa, tôi thấy bản thân hạnh phúc đến nhường nào…

- Lại độc thoại nội tâm nữa rồi.

Giật mình vì sau lưng có tiếng người nói. Tôi vội quay đầu lại, muốn nhìn xem đó là ai nhưng cái cổ lại cứng ngắc không chịu nghe lời. Không, không phải nó không chịu nghe lời mà là không thể nghe lời. Vì anh trai tôi, Hoàng Kiên Chánh. Anh ta dùng đôi tay rắn thép của mình bóp chặt cổ tôi, nghiến răng nói:

- Cười ngô nghê gì vậy em gái? Lại nhớ đến cái gia đình mục nát ấy nữa à?

Tôi không đáp lời mà tiếp tục ngồi im nhìn về phía trước. Hôm nay anh ta lại uống rượu, lại say. Mà những lúc say thì hắn biến thành một con người khác hẳn, có lúc tôi từng nghĩ: “Phải không? Anh ta là người đa nhân cách?”

- Có gì đáng nhìn? – Hoàng Kiên Chánh nắm lấy cổ áo tôi lôi dậy, kéo thẳng vào trong. Song đẩy tôi vào góc phòng, cái nơi mà tôi sợ nhất trên thế gian này. Nước mắt được dịp trào ra như đê vỡ. Tôi thu chân vùi mặt vào đầu gối, lưng áp sát tường, hai tay ôm lấy chân tự bảo vệ mình. Tôi cắn chặt môi, cố không bật ra tiếng khóc…

Đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Kiên Chánh đánh tôi. Lần trước cũng vậy, lần trước nữa cũng vậy. Anh ta tháo thắt lưng da ra quất vào người tôi song ngửa cổ lên nhìn trần nhà… khóc. Hoàng Kiên Chánh đánh tôi song lại chạy đến ôm tôi vào lòng dỗ dành xin lỗi. Dỗ rằng anh nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ gia đình trước đó từng ấm êm hạnh phúc. Rằng anh thương tôi rất nhiều, rằng mọi chuyện anh làm chỉ vì muốn mẹ quay về bên anh, muốn mẹ dẫn tôi về sống với anh. Rằng anh muốn một nhà ba người có mẹ có con, có anh có em cùng nhau sống hết quãng đời còn lại. Hoàng Kiên Chánh còn nói hắn biết tôi không có lỗi, nhưng vì sự đố kị của bản thân, hắn muốn tôi cũng phải biết đến cái gì gọi là đau khổ.

Hoàng Kiên Chánh khẽ nới lỏng vòng ôm, hắn nhìn tôi với đôi mắt ngập đầy nước khẽ nói:

- Việt An, anh xin lỗi, có đau lắm không? Anh xin lỗi… – Hoàng Kiên Chánh khóc nghẹn ngào, hắn xoa xoa thổi thổi cánh tay bị quất đến tím đen của tôi liên tục nói “xin lỗi”. Nước mắt lại một lần nữa lăn dài trên gò má. Lần này tôi không biết mình khóc vì đau hay khóc vì thương Hoàng Kiên Chánh.

Tôi nâng tay chạm nhẹ lên gò má “anh trai”, từ tốn gạt đi hai hàng nước mắt. Tôi biết suốt thời gian qua, Hoàng Kiên Chánh đã phải chịu bao đau khổ. Nhưng tôi cũng biết thời gian vừa qua, vì ai mà tôi phải gánh trên vai những khổ đau.

- Nếu có thể quay trở lại… anh sẽ không đối sử với em như vậy nữa có đúng không? – Hoàng Kiên Chánh hơi hoảng hốt, rồi hình như trong ánh mắt anh nhìn tôi tựa đầy khó nhọc, xiêu vẹo màu thời gian. Tôi thấy trước mắt dần nhạt nhòa, vậy mà vẫn cười bảo: – Anh sẽ không đối sử với em như vậy nữa có đúng không? Có đúng không… anh… – Tôi chồm người tới ôm chặt lấy cổ Hoàng Kiên Chánh nức nở, anh cũng dang tay ôm chặt lấy tôi vào lòng không buông. Vết thương lòng anh rạch lên tim tôi quá lớn, nó sâu hun hút tựa vực thẳm tôi vẫn nằm chiêm bao. Tôi biết Hoàng Kiên Chánh không muốn vậy, dù là cố ý nhưng tận sâu tiềm thức anh nào muốn làm tổn thương tôi. Chỉ là bản thân đang vật lộn với căn bệnh hiểm nghèo thì mấy ai để tâm nỗi đau người khác cùng mang? Cũng vì lẽ đó, anh tự biến mình thành một con sâu rượu, ném bản thân vào chốn men say, thầm mong thứ nước đắng cay ấy có thể khỏa lấp những chát chua mà cuộc đời trút lên anh.

- Việt An, sau tất cả, liệu anh còn có thể quay đầu được nữa không?

Tôi nghe tim mình vỡ vụn, sau tất cả, liệu tôi có thể than thứ cho anh được nữa không?

Hơi ấm dần mất đi, Hoàng Kiên Chánh buông thõng hai tay, thôi không ôm ấy tôi xin lỗi nữa. Anh ngồi bệt xuống nền gạch lạnh băng, đôi mắt sưng đỏ nhìn tôi đầy sót sa. Tôi biết mà, tôi biết là anh không muốn làm tổn thương tôi mà.

- Anh…

Tôi rụt rè nắm lấy ngòn tay áp út của Hoàng Kiên Chánh. Tôi muốn nói cho anh biết rằng: “Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.” Chỉ cần anh chịu quay đầu, không gì là không thể. Thế nhưng nét u sầu trên mặt Hoàng Kiên Chánh chợt vụt tắt. Nó biến mất nhanh đến mức tưởng như trước đó chưa từng tồn tại. Chưa từng tồn tại. Tôi hoảng hốt, cố sống cố chết nắm chặt lấy ngón tay áp của Hoàng Kiên Chánh không buông. Tôi không tin, tôi không muốn mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu mà đã phải quay về vạch xuất phát. Nhưng rồi sau mọi cố gắng, đổi lại vẫn là cái bạt tai thường nhật. Hoàng Kiên Chánh giằng tay ra khỏi tay tôi. Từ trên cao anh chiếu xuống tôi cái nhìn khinh bỉ, viền môi cong lên đầy vẻ ngạo mạn, giễu cợt nói:

- Cô giỏi diễn lắm. Nhưng không qua được mắt anh đâu, Việt An ạ.

Tôi cắn chặt môi, cố không bật ra tiếng khóc. Sau mọi cố gắng, đổi lại vẫn là coi khinh.

- Tôi không sai. Việt An, tôi không sai. Vậy thì dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cô dám nói rằng sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi chịu quay đầu lại? Cô không thử nhìn lại bản thân mình trong gương xem mình là cái gì mà đòi tha thứ cho người khác? Cô chỉ là đồ dư thừa, là của dư thừa của xã hội thôi có hiểu không? Nếu không có cô, tôi vẫn là cậu ấm, vẫn là đại thiếu gia nhà họ Hoàng. Không có cô tôi vẫn có thể có anh em ruột thịt. Cô dựa vào cái gì mà đòi làm em gái tôi? Không có cô, không có Lưu Hùng, tôi đã chẳng phải sống giống như con kí sinh sinh trùng trong thân xác thối rữa? Đáng ra cô không nên đến thế giới này, đáng ra cô nên chết từ khi mới lọt lòng mới đúng Việt An ạ.

- Tôi không có lỗi, tôi không có lỗi, là các người có lỗi với tôi trước. Là ông bố nuôi của cô cướp mất mẹ tôi trước. Là ông ta hại bố tôi, hại ông mất vợ đến phát điên, hại chết ông. Hại tôi suýt chút nữa thì đánh rơi cả sản nghiệp vào tay chú họ. Là các người, là các người có lỗi với tôi trước.

Thì ra tôi vốn dĩ không nên đến thế giới này. Thì ra sự tồn tại của tôi trên thế giới này lại làm người khác đau khổ đến vậy. Thì ra sau 16 năm sống trên nước mắt của người khác để một ngày biết rằng mình chỉ là của dư thừa, chỉ là đồ bỏ đi, sinh mạng không đáng đồng tiền. Thì ra nếu tôi không xuất hiện trên thế giới này, ở đâu đó người ta sẽ được hạnh phúc. Và ba sẽ không chết, mẹ sẽ không chết, bố Hoàng Kiên Chánh cũng sẽ không chết. Thì ra ba mạng người ấy đều là tôi hại chết. Thì ra tôi là kẻ gián tiếp dẫn đến cái chết của họ chứ không phải Hoàng Kiên Chánh cũng không phải Vĩnh Quang.

Sống 16 năm để đến một ngày biết rằng mình nên chết từ thủa lọt lòng mới đúng.

Sống 16 năm để đến một ngày biết rằng mình là đồ thừa.

- Anh… Anh Chánh, em… xin lỗi…

Gì thế này? Lại khóc nữa rồi. Việt An ngốc này, từ bao giờ mà mày lại trở nên ủy mị như thế? Yên nào, đừng làm loạn chứ!

Tôi mím chặt môi cố nuốt dòng lệ đắng vào trong, cố không cho mình khóc nhưng chẳng thế nào… nước mắt thi nhau rơi, tôi chẳng thể nào, chẳng thể nào cản nó lại được.

- Anh Chánh, em xin lỗi, đáng ra em không nên đến thế giới này.

Tôi quay người chạy vội ra ban công, như một chút chim tung mình giữa trời, không mảy may do dự vươn người lao xuống. Tôi biết rằng đợi mình dưới kia không phải nệm dày tám mét, dưới kia vô số đá lởm chởm, ngã xuống chỉ có thịt nát xương tan. Tôi biết ngã từ tầng hai xuống không phải chuyện đùa. Nhưng tôi cũng biết thời khắc này quay đầu lại, đối với anh trai tôi vẫn chỉ là một đứa con ghẻ.

- KHÔNG!!! Việt An, không…

Trời xanh thật!

Tôi thấy trước mắt mình dần nhạt nhòa. Tôi thấy căn nhà nhỏ của tôi. Nơi ấy có ba có mẹ, họ đang vẫy tay gọi tôi, gọi tôi về ăn cơm. Tôi nhìn thấy Trần Tiến, thấy nó đang dựng xe đạp trước của nhà và đứng cười với tôi. Tôi nhìn thấy Lý Ngân, thấy nó khoe có món đồ handmade mới làm rất đẹp, nói rằng muốn tặng cho tôi. Sau cùng tôi còn thấy lúc ấy mình đã cười rất tươi, rất hạnh phúc.

Tôi yên lòng nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng.

Nơi đất khách quên người, dường như có ai đó ôm lấy tôi thủ thỉ xin lỗi.

.

.

.

Còn kịp không cho một lời “xin lỗi”?

Nước mắt mặn chát hòa cùng máu tươi.

Linh hồn rách toạc ném bên thể xác.

Liệu viết thương này… còn có ngày lành?

Ry Hanna Lệ Quỳnh (Quỳnh Rym).

==== The End ====

Bạn đang đọc Mật mã cuối cùng của Ry Hanna
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.