Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệt linh kim châm

1663 chữ

Đậu béo là bạn tốt nhất của Diêm Ninh, nên Diêm Ninh nhất định không để hắn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Diêm Ninh chạy thật nhanh vào trong rừng trúc, nhưng không thấy bóng dáng Đậu béo đâu. Lại phát hiện có chỗ không đúng, vội vàng đứng lại la lớn:

“Tên mập chết tiệt, ngươi ở đâu mau ra đây!”

Rừng trúc rất lớn, bình thường phong cảnh rất đẹp khiến sinh viên học viện mỹ thuật của trường thường xuyên ghé đến, nhưng hôm nay ánh trăng bị che khuất, sương mù lãng đãng xung quanh, dường như có một cổ hơi thở nguy hiểm đang hiện diện nơi này.

Trong bóng tối, phảng phất như có vô số ánh mắt đang nhìn Diêm Ninh chằm chằm, hắn tức giận: “Đừng có trốn tránh nữa, mau lăn hết ra đây cho ta.”

Xung quanh Diêm Ninh bỗng vang lên tiếng khóc than lúc gần lúc xa, tiếng khóc thê thảm lại vô cùng bén nhọn như muốn xé rách màng tai người nghe.

Trong rừng trúc bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều bóng dáng, tất cả đều lơ lửng giữa không trung từ bốn phương tám hướng lướt tới Diêm Ninh, khuôn mặt tất cả đều rất hung tợn, lưỡi thè dài ra ngoài, rõ ràng đây là những cô hồn dã quỷ xung quanh,

Người bình thường nếu thấy cảnh này nhất định sẽ sợ đến mức tè ra quần, nhưng Diêm Ninh sắc mặt vẫn không chút thay đổi. Trong mắt hắn lóe hàn quang, miệng thì thầm:

“Thiên địa huyền tông, càn khôn trấn pháp, y luật phụng mệnh, thần công đế tuyên! Sắc!”

Trong ống tay áo Diêm Ninh bay ra mười tám cây kim châm lơ lửng trên bầu trời, theo tiếng hô của Diêm Ninh, mười tàm cây kim châm phóng đến các cô hồn dã quỷ, không đến một lát tiếng kêu la xin tha vang lên khắp nơi.

Kim châm xuyên qua quỷ ảnh nào, thì quỷ ảnh đó lập tức tiêu tán.

“Chủ nhân các ngươi đâu? Lăn ra đây cho ta, nếu không đêm nay đừng hòng có ai chạy thoát.” Diêm Ninh toát ra sát ý, không chút lưu tình mà dùng Ngô Môn diệt linh châm.

Chúng quỷ quỳ sát xuống đất, một lão quỷ run sợ bay ra, hắn vừa rồi đã thấy qua bản lĩnh của Diêm Ninh nên không dám làm càn, vừa bay tới trước mặt Diêm Ninh liền không nói một lời nhanh chóng quỳ xuống.

“Người đâu?” Diêm Ninh lạnh giọng hỏi

Lão quỷ cả người run lên, vội vàng phất tay, phía sau một con tiểu quỷ nâng Đậu béo đang bị dọa ngất ra. Lão quỷ dập đầu xin tha: “Ta thay mặt tất cả chúng quỷ ở đây xin lỗi ngươi, thỉnh ngươi cho chúng ta một con đường sống.”

Diêm Ninh bước lên kiểm tra thấy Đậu béo không bị thương, tâm tình liền buông lỏng một ít, nhưng hắn vẫn thấy lời xin lỗi có chút chói tai nên vẫn giữ vẻ mặt lạnh như tiền: “Hôm nay do ta tới kịp, nếu không các ngươi có thể bảo đảm hắn được an toàn không? đừng tưởng như vậy ta liền buông tha cho các ngươi, đừng có nằm mơ.”

Đậu béo là bạn tri kỷ của Diêm Ninh, nên hắn rất khó chịu khi thấy tri kỷ của mình chịu ủy khuất.

Lão quỷ vẻ mặt đưa đám nói: “Chúng ta là bị ép buộc, chính Lý Viễn Đông buộc chúng ta phải làm vậy, nếu chúng ta không nghe theo, liền sẽ hồn phi phách tán.”

“Lý Viễn Đông ở đâu? Đem tất cả nhưng gì mà các ngươi biết nói cho ta, ta liền tha cho các ngươi.” Diêm Ninh nói, bàn tay vung lên, mười tám cây kim châm lần nữa trôi nổi, lơ lửng trước trán lão quỷ, tỏa ra hàn quang uy hiếp.

Trước khi Phương Sỹ Thiên bị bắt đi hắn đem chí bảo của Ngô Môn là diệt linh kim châm truyền cho Diêm Ninh, nghe nói loại kim châm này từ xương rồng mài giũa mà thành, thời cổ đại dùng để lăng trì phạm nhân, trên đó nhuốm đầy máu tanh của nhưng kẻ tội đồ là vật hung huyết, nên có tính uy hiếp chí mạng với những vật âm tà.

Ngô Môn có 108 cây diệt linh kim châm, nhưng bậy giờ Phương Sỹ Thiên cũng chỉ có 36 cây, 72 cây còn lại chẳng biết lưu lạc ở đâu.

Hiện giờ Diêm Ninh vẫn có thể điểu khiển 36 diệt linh kim châm nhưng có hơi quá sức, nhưng đối phó với tiểu quỷ 18 cây kim châm cũng đủ để dọa họ hồn phi phách tán rồi.

Lão quỷ sợ đến mức quỳ sát trên mặt đất, vội vàng nói: “Lý Viễn Đông mới xuất hiện một năm trước, liền uy hiếp chúng ta khiến chúng ta chịu rất nhiều khổ cực, vừa rồi hắn lại xuất hiện bắt chúng ta phải dây dưa kéo dài thời gian với ngươi, rồi vội vàng rời đi. Trừ việc đó ra chúng ta không biết thêm điều gì khác cả.”

Diêm Ninh nghe xong hừ lạnh: “được rồi, các ngươi mau chóng cút đi, về sau đừng để cho ta biết các ngươi làm việc ác, nếu không, ta không làm cho các ngươi hồn phi phách tán thì ta cũng đánh cho các ngươi rớt xuống mười tám tầng địa ngục chịu hình ngàn năm, đừng nghĩ ta nói chơi.” Dứt lời hắn thu hồi lại kim châm vào trong tay áo

Lão quỷ rối rít cảm tạ, liền dẫn tất cả cô hồn dã quỷ xung quanh nhanh chóng biến mất.

Sau khi nhìn lũ quỷ rời đi, Diêm Ninh nhanh chóng lấy một cây ngân châm châm vào tai Đậu béo, hắn bị đau, liền thét chói tai rồi tỉnh lại: “Có quỷ a.”

Diêm Ninh liền đè hắn lại cười nói: “Tiểu tử lá gan ngươi cũng quá nhỏ đi!”

“mẹ nó, bớt nói kháy nhau đi!” Đậu béo thấy Diêm Ninh liền lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng thở ra sau đó đỏ mặt nói: “Ta tính dùng nước tiểu dọa bọn chúng nhưng mà….ủa những con quỷ đó đâu rồi?”

“Ta đuổi chúng đi rồi.” Diêm Ninh cúi đầu thì thấy đũng quần Đậu béo đã ướt đẫm, không khỏi vừa bực vừa buồn cười: “Không phải ngươi tò mò một năm qua ta đi đâu sao? Ta nói cho ngươi biết ta vào núi bái sư học nghệ đó.”

Đậu béo thở dài: “Một năm trước ta đã thấy ngươi kỳ quái, không nghĩ ngươi liền đi học đường ngang ngõ tắt.”

“ Đây không phải là đường ngang ngõ tắt, đây là Ngô Môn Quỷ Thuật!” Diêm Ninh trừng mắt nhìn hắn: “Mau đứng lên, chúng ta có phiền toái đó,”

Đậu béo cố sức đứng lên, hai chân vẫn không tự chủ được có chút run rẩy: “Cái gì phiền toái? Ngươi mới chính là phiền đó, chuyện tốt không làm, lại đi mở quan tài cho gặp quỷ, giờ mình bỏ mặc chuyện này rời đi được không?”

“Bớt nói nhảm! Lý Viễn Đông kia có vấn đề, những cô hồn dã quỷ lúc nãy hù dọa ngươi là do hắn kêu tới đó.” Diêm Ninh nói.

Đậu béo mắng: “ Ta sớm nhìn ra hắn không phải là thứ tốt rồi, dám giở trò với ta, lần tới gặp hắn, ta phại dọn sạch mấy cái răng cửa của hắn cho đỡ tức.”

“Được rồi, đừng nói chuyện sau này nữa, mau trở về đi.” Diêm Ninh nói

Đậu béo bị ướt quần, tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn đi theo Diêm Ninh trở về, hai người ra khỏi rừng trúc đang tính chạy lại bên hồ thì thấy một người toàn thân là máu phóng tới trước mặt.

“Đậu má, huyết thi biến sát!” Đậu béo nhanh chóng trốn sau lưng Diêm Ninh

“ Không phải là Hình đội.”

Diêm Ninh nhanh chóng đỡ lấy Hình Chính, trên ngực hắn ta bị cào toát ra một mảng da, máu tươi ướt đẫm nhìn rất đáng sợ. Diêm Ninh hỏi: “ chuyện gì đã xảy ra?”

Hình Chính thấy Diêm Ninh liền vui mừng, nhưng mất quá nhiều máu nên cơ thể suy yếu ngã trên mặt đất, yếu ớt nói: “Lý Viễn Đông đã trở lại, hắn mở quan tài, Đằng Nghị còn ở đó, ngươi mau tới cứu hắn.”

Đậu béo lo lắng: “Đại huynh đệ, hai người bọn họ còn không đánh lại, hai chúng ta nếu đi qua, thì chỉ có con đường chết. Ta nghĩ chúng ta mau đi khỏi đây nhanh chóng đưa Hình đội trưởng đến bệnh viện, chậm một lát tất cả đều chết.”

Miệng vết thương trước ngực Hình Chính gần như trí mạng, máu tươi liên tục chảy ra, lúc này hắn đã gần như chịu không nổi, mắt trợn ngược co giật.

Diêm Ninh thở dài, lấy một cái lọ màu tím từ trong balo ra, đem bột phấn trong đó rắc lên miệng vết thương của Hình Chính, tức khắc vết thương ngừng đổ máu từ từ khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

“Thần kì thật! Đây là thuốc gì? Quả thật rất nghịch thiên!” Đậu béo cằm rớt xuống tới đất, kinh ngạc la lớn.

“Ngươi không hỏi thì chết sao?” Diêm Ninh trừng mắt, sau đó nhìn Hình Chính động viên : “Yên tâm đi, ngươi không chết được, giờ ở đây chờ ta, ta đem Đằng Nghị mang về cho ngươi.”

Hình Chính thấy vết thương của mình đã khỏi hẳn, vẻ mặt khiếp sợ không chút nào che dấu, nặng nề gật đầu:

“Ngươi cẩn thận một chút!”

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.