Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết thi

1557 chữ

Đằng Nghị nói xong đem vị cảnh sát kia dọa sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mau chóng đến bên cạnh Diêm Ninh rối rít xin lỗi: “Thực xin lỗi, ta có mắt không thấy Thái Sơn.”

Diêm Ninh phất tay: “Thôi quên đi, ngươi cũng chỉ là làm hết trách nhiệm của mình thôi.”

Đậu béo nhìn qua cảnh tượng này, sắc mặt có chút cổ quái thấp giọng nói: “Tiểu Ninh Ninh, ngươi thật sự quen biết Hình Chính đại đội trưởng?”

“Nhảm, chẳng lẽ ta nói xạo? Diêm Ninh cười hắc hắc.

“Cũng có thể lắm chứ.” Đậu béo cao hứng vỗ vỗ bả vai Diêm Ninh, “Một năm không thấy, ngươi đã có thành tựu như vậy, về sau ta cần phải cùng ngươi lăn lộn học hỏi.”

“ được, có lý đó.”

Diêm Ninh nói cho Đằng Nghị biết Đậu béo là trợ thủ của hắn, Đằng Nghị cũng không hỏi nhiều lập tức đem bọn họ đi gặp Hình Chính.

Trải qua sự kiện Cửu Bảo Điền Quang, thái độ Đằng Nghị đổi với Diêm Ninh đã thay đổi, sau đó được Hình Chính giải thích thêm, Đằng Nghị đối với Diêm Ninh càng thêm tôn kính.

Cả hai đi theo Đằng Nghị, đi tới bên hồ, lúc này xung quanh hồ đã có trọng binh gác, hai cái quan tài đã được vớt lên, cổ quái nhất là hai cỗ quan tài màu đỏ đó vẫn còn y nguyên chưa có người mở ra thăm dò, đã vậy mọi người còn có vẻ sợ hãi tránh rất xa chúng.

Bên cạnh quan tài còn có hai thi thể được đắp vải trắng.

“Ngươi cuối cùng cũng tới.” Hình Chính thấy Diêm Ninh tức khắc nở nụ cười, “Nhanh, giúp ta xem quan tài này là chuyện như thế nào đi.”

Diêm Ninh nhìn lướt qua, quan tài màu đỏ dài hơn ba thước, căn bản là dùng cho người trưởng thành. Nắp quan tài ngoài dán hoàng phù thì phía trên còn có những văn tự cổ quái. Trời đang nắng chang chang, nhưng mọi người ở đây ai cũng cảm thấy thật lạnh lẽo.

“Lý hiệu trưởng còn chưa tới?” Diêm Ninh thong thả hỏi.

“Lão Lý đi công tác rồi.” một người trung niên gầy khô đứng bên cạnh Hình Chính lên tiếng.

Hình Chính chỉ vào hắn giới thiệu: “Vị này là phó viện trưởng Lý Viễn Đông.”

Lý Viễn Đông mang cặp kính lão, thoạt nhìn lịch sự văn nhã, cách nói chuyện bất phàm: “Vị này là học sinh trường đại học Kiến Châu?”

“Vâng, Lý phó viện khỏe ạ?” Diêm Ninh lễ phép nói.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, miễn sao không phải Lý Lập Quốc thì dễ nói chuyện rồi.

Hình Chính kể tiếp: “ Hôm nay lúc giữa trưa, chúng ta nhận được tin báo, nói rằng đại học Kiến Châu câu được hai cỗ quan tài, mà kỳ quái chính là chỉ cần đụng đến cỗ quan tài thì cả cơ thể nhanh chóng bị hút hết máu biến thành xác khô.”

Diêm Ninh nhìn thoáng quá hai cổ thi thể trùm vải trắng nói: “Khó trách các ngươi đem quan tài lưu lại nơi này hóa ra là không ai dám động vào nó.”

Lý Viễn Đông vừa là phó viện trưởng vừa là tiến sĩ ngành huyền học, hắn đối với truyền thuyết dân gian có rất nhiều nghiên cứu, cho nên xảy ra chuyện này Lý Lập Quốc liền phái hắn đứng ra cùng Hình Chính giải quyết.

Lý Viễn Đông biết Diêm Ninh được Hình Chính mới đến với tư cách đạo sĩ xử lí việc này, nhưng hắn lại không biết rõ ràng trình độ của Diêm Ninh nên có ý thăm dò: “ Xem quan tài này tạo hình rất tinh xảo hẳn là đồ vật triều Tống, phía trên đoán chắc là phù khóa hồn.”

Diêm Ninh lắc đầu, tiến lên đi xung quanh hai cỗ quan tài quan sát sau đó nói: “Đây là quan tài triều Tống không sai, nói chính xác hơn là triều Nam Tống.”

Đằng Nghị không hiểu nói: “Sao hai người các ngươi thấy được?’

Lý Viễn Đông chỉ vào điêu khắc trên quan tài nói: “Văn tự trên quan tài là chữ viết được lưu hành triều Tống, xem tạo hình thủ pháp cũng đại khái đoán ra.”

Diêm Ninh lại chỉ vào đinh đóng trên quan tài nói: “ Chỉ có thời Tống mới sử dụng đinh bẹt lớn đóng bốn phía quan tài như vậy.”

Lý Viễn Đông nghe xong cười cười: “Không ngờ trò cũng có hiểu biết rất rộng đó.”

Diêm Ninh cười rạng rỡ trong lòng nghĩ đến: “Nói nhảm, ở Ngô Môn quỷ thuật, mấy cái kiên thức này là cơ bản nhất, như học sinh tiểu học học chữ thôi, tên Lý Viễn Đông này hiểu biết nông cạn cũng đòi khảo nghiệm ta.”

Hình Chính nói: “Ta không quan tâm quan tài ở thời nào. Ta chỉ muốn biết sử lí chuyện này như thế nào, không thể cứ để quan tài nằm trong trường học như vậy được.”

Lý Viễn Đông nói thêm: “Chuyện này chỉ sợ có mỗi trò Diêm Ninh giải quyết được thôi.”

Diêm Ninh nhún vai, đang muốn tiến lên, lại bị Đậu béo kéo lại: “Đại huynh đệ ta cứ tưởng rằng ngươi cùng Hình Chính có quan hệ như thế nào, hóa ra ngươi là thần côn lừa gạt người ta.”

Diêm Ninh đá hắn một cái mắng: “Ngươi nói bậy gì đó?”

Đậu béo như cũ không chịu buông tay: “Bằng không chúng ta trước tiên rời khỏi đây đi, quan tài này quá tà môn, ngươi không thấy trên mặt đất có hai người rồi sao? Có thể giả vờ ngầu, nhưng tính mạng của mình không thể giả vờ được.”

Diêm Ninh bất đắc dĩ đẩy Đậu béo ra: “Yên tâm đi, ngươi cứ ở một bên nhìn là được.”

Đậu béo thấy khuyên không được, sắc mặt có chút cổ quái, bất đắc dĩ tránh sang một bên.

Diêm Ninh bước lên trước cẩn thận đánh giá hai tấm hoàng phù trên quan tài sau đó nói: “Lý phó viện, ngươi đã nói sai một chuyện rồi.”

Lý Viễn Đông nhướng mày tò mò hỏi: “Chuyện gì?”

“Hai đạo phù này không dùng để khóa hồn mà dùng để trấn thi.” Diêm Ninh đứng dậy cau mày nói. “Quan tài này trấn hai con huyết sát thi.”

Lý Viễn Đông nghe xong, trầm mặc không nói.

Diêm Ninh liền cắt ngón giữa lấy máu vẽ thêm lên hoàng phù mấy nét, sau đó lui về sau hai bước, bỗng thấy hai cỗ quan tài kia toát ra một tia hắc khí, sau đó hắc khí cứ lượn lờ quanh quan tài không chịu rời đi.

Đậu béo không nhịn được nói: “cảnh này là sao?”

“đó là hỗn hợp thi khí cùng oán khí, các ngươi mau chóng tránh ra xa, chứ để bị nhiễm phải dù thần tiên cũng không tránh khỏi bị lột da.”

Đằng Nghị nhanh chóng đem mọi người chung quanh lùi về sau hơn mười mét, Diêm Ninh sắc mặt ngưng trọng, tay tạo mấy cái ấn pháp, miệng thì thầm:

“sắc sắc tân phân, thái dương thăng khởi đích đông phương, ngô ban linh phù, Thái Thượng Lão Quân ngô cát cát như luật lệnh!!”

Hai cái ngân châm bỗng nhiên từ trong tay Diêm Ninh bay lên, hóa thành hai đạo kim quang nhắm về phía quan tài, nháy mắt luồng hắc khí xung quanh liền biến mất, trong quan tài vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ.

Diêm Ninh tiến lên nhẹ nhàng chọn mở một cái quan tài, Hình Chính cũng tò mò bước theo. Chỉ thấy trong quan tài có một thi hài em bé, thi thể mặc bộ cẩm y, tay đeo bạch ngọc, dưới thân còn có vải gấm lót lưng,

Nhưng buồn nôn nhất là thi thể không có lông tóc, làn da đỏ như máu, lúc nắp quan tài mở ra, mùi máu tanh cũng theo đó mà tuôn ra ngoài tràn ngập chung quanh.

“Đây là huyết thi?” Đậu béo sắc mặt trắng bệch nhìn Diêm Ninh đang thờ ơ đứng bên cạnh.

“Cảnh này thật đáng sợ, chúng ta phải mau chóng xử lí nó.” Hình Chính nhìn về phía Lý Viễn Đông, Lý phó viện cũng gật đầu đồng tình: “Hai người phát hiện quan tài đã bị hút khô máu, chuyện này nhất định không làm lớn được.”

Diêm Ninh nói: “Huyết chú trên quan tài đã được giải, hiện tại quan tài đã không còn tính uy hiếp, nhưng huyết sát thi bên trong vẫn còn rất nguy hiểm.”

“Xử lí như thế nào ngươi nói đi.” Hình Chính nói

“Đem hai quan tài ra vùng ngoại ô, tự ta thiêu chúng.”

“Còn hai thi thể kia thì làm sao? Chúng ta phải mau chóng có lời giải thích thỏa đáng cho người nhà học sinh nữa.” Lý Viễn Đông buồn rầu nói.

“hai cổ thi thể này cũng đã bị nhiễm độc, phải đem đi thiêu hủy hết.” Diêm Ninh chém đinh chặt sắt nói.

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.