Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoang mồ gặp quỷ

1813 chữ

Ngày Tân Dậu tháng Giáp Ngọ năm Bính Thân kỵ đưa tang, động thổ, hiến tế.

Ở một sườn núi hoang vu vùng Kiến Châu, lại có thật nhiều ánh nến quỷ dị bốc lên, từ xa nhìn lại giống như những con quỷ đang đốt đèn mở tiệc khiến người ta sởn tóc gáy.

“Không biết lão ba nghĩ như thế nào, mê tín hủy cả đời a!”

Một người trẻ tuổi ngồi xổm trên sườn núi, một tay cầm hương nến, một tay cầm bật lửa buồn bực lẩm bẩm: ”nghe nói đại học mỹ nữ rất nhiều, hiện tại tốt rồi, gì cũng không có!"

"hừ, địa phương quỷ quái này thật là lạnh lẽo! có cảm giác lạnh cả người a”

Đỉnh núi không có gió, vậy mà kỳ lạ dùng bật lửa quẹt vài lần cũng không cháy được.

Ba tháng trước, phụ thân Diêm Ninh qua đời, lão ba chỉ để lại cho hắn một di ngôn duy nhất, không phải cố gắng học tập thật tốt hay là cố gắng trở nên thật nổi tiếng mà là dặn dò Diêm Ninh tại thời điểm sinh nhật mười tám tuổi của hắn phải duy trì thói quen đến đỉnh núi này thắp giữ hương nến cả đêm.

“Không được để hương nến tắt cho đến hết ngày hôm sau tận đến lúc gà gáy sáng mới có thể rời đi.” lão ba hắn trút hơi thở cuổi.

Nhưng khổ nhất là sinh nhật năm nay trùng ngày hắn thi đại học

Tuy rằng hắn không biết ý nghĩa của việc làm kỳ quái này, nhưng hắn vẫn nghe theo di ngôn phụ thân lên đây tế điện từ bỏ việc đi thi.

Sau khi vất vả thắp hương nến xong, hắn tùy tay phủi phủi một mảnh đất cho sạch sẽ rồi ngồi xuống.

Phía trước hắn, có một ụ đất, trước ụ đất có cái mộ bia ngăm đen, không họ không tên, nằm nghiêng ngã cô độc giữa đám cỏ dại. Vài con đom đóm ở mộ bia chung quanh len lén tỏa ra lục quang, làm không khí càng thêm âm trầm khủng bố.

“Phương Sỹ Thiên? Rốt cục ta thiếu ngươi cái gì mà mỗi năm ta lại phải chịu hành xác bồi tội như vậy a!” Diêm Ninh biết đây chỉ là một cái hoang mồ, nhưng có liên quan gì đến hắn mà bắt hắn hương khói như vậy, từ trước đến giờ hương khói hắn đốt nhiều đến mức cũng chỉ thiếu điều là thiêu chết tên gia hỏa này.

Mười bảy năm trước Diêm Ninh đều là đi theo phụ thân cùng tới. Có phụ thân hắn cảm thấy cũng chẳng có gì đáng sợ, nhưng hôm nay hắn lại phải qua đêm nơi này, một mình đối mặt với tòa hoang mồ làm hắn không khỏi có chút sợ hãi, sợ dưới đất sẽ chui ra một con quỷ toàn thân là máu đem hắn ăn tươi nuốt sống.

“Diêm Ninh…….”

Phía sau Diêm Ninh đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi, thanh âm có chút mong manh mờ ảo.

Hắn hoảng sợ, liền quay đầu nhìn lại, run rẩy nói: Nãi nãi ta, chẳng lẽ gặp quỷ a?

Hắn căng thẳng đứng lên, lại bị một màn quỷ dị dọa hắn ngồi bệt xuống đất. Phía sau hắn, cách không xa có cây hòe già, trên cây hòe lại lơ lửng một cái đầu con gái.

Cái đầu không ngừng đung đưa, biểu tình có chút thống khổ, nhìn rất đáng sợ.

Diêm Ninh nhìn kỹ, mới phát hiện cái đầu từ hốc cây hòe chui ra.

"Ngươi. Ngươi là người hay quỷ a?" Diêm Ninh lui về sau hai bước, thuận tay nhặt được hòn đá lớn, tùy thời dùng nó để tự vệ.

thấy không có động tĩnh gì hắn mới lớn mật nhìn kỹ, cô gái cũng rất đẹp, da trắng mịn màng, mắt phượng đưa tình, nhưng lúc này ngũ quan hơi vặn vẹo sắc mặt xanh tím.

Hắn mới hỏi lại: “Ủa, ngươi bị mắc ở hốc cây không ra được hả? “cô gái gật đầu hai cái, Diêm Ninh lúc này mới an lòng, trong lòng mừng thầm: "hù chết ta! nàng chắc tầm tuổi ta, trai đơn gái chiếc, chờ lát nữa đem nàng cứu ra không chừng sẽ có một đêm xuân phơi phới."

Diêm Ninh xấu xa cười hắc hắc, tùy tay đem ngọn nến đi qua.

Cây hòe già rất lớn nhưng hốc cây trên người nó lại không to, ở giữa lại lộ ra một đôi chân.

Diêm Ninh nghĩ: "nàng ta có phải vì quá nhàm chán nên mới chui vào trong này, nếu không phải trùng hợp có mình ở đây, không chừng nàng bị mắc kẹt cho đến chết mất."

Diêm Ninh đi đến cây hòe, bắt lấy mắt cá chân của nàng chuẩn bị kéo ra, nhưng đột nhiên phát hiện hai gót chân lại hướng ra ngoài đối diện với mặt, vừa ngẩng đầu lên thì thấy nàng ta kê sát mặt mình: "Này…. Chẳng lẽ nữ nhân này đầu quay về phía sau lưng?"

Phát hiện điểm này, Diêm Ninh liền sợ đến mức hồn vía lên mây, nhưng không dám quay đầu lại trốn chạy, lại nhìn trộm về phía cô gái thì thấy đầu của nàng vẫn không ngừng giãy giụa làm lộ lớp vảy màu xanh lục trên cổ của mình, lúc này Diêm Ninh mới xác định ả ta không phải là người, hắn đã gặp phải yêu quái.

“ngạch, tỷ tỷ, người đừng khẩn trương nha, ta không có biện pháp giúp ngươi đâu, không bằng ta gọi điện thoại báo cảnh sát tới giúp, ngươi cũng nên cố nhịn một chút.”

Diêm Ninh đã sớm đem lời lão ba nói bỏ quên ở sau đầu, liền tìm cách trốn chạy, hắn thầm hận là lúc nãy sao không nhanh chóng chạy đi.

Ả ta thôi lắc lư cái đầu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diêm Ninh. Bỗng nhiên, nàng há cái miệng lè ra chiếc lưỡi thật to, đầu lưỡi chẻ ra làm hai một cách quái dị. Đây rõ ràng là một con nữ xà yêu mà.

“Đậu má!” Diêm Ninh hô to một tiếng, quay đầu liền chạy, ả kia cười lạnh từ hộc cây chui ra, một con xà yêu đầu người thân rắn.

Diêm Ninh đời này chưa từng thấy qua cảnh tượng đáng sợ như thế này, sợ đến mức ngồi phệt xuống đất, trong lòng muốn chạy nhưng hai chân đã sớm mềm nhũn, chỉ biết ngồi đó nhìn xà yêu chậm rãi từ hốc cây bò tới.

Sau một hồi uốn éo, xà yêu đã thật mau ra được khỏi hốc cây, Diêm Ninh lúc này mới nhìn rõ được gương mặt thật của ả. Một mỹ nữ xà toàn thân xanh biếc, dài gần năm mét, khuôn mặt người tinh xảo của ả đang lộ ra nụ cười tàn nhẫn, âm lãnh.

Diêm Ninh lại nhìn về phía hốc cây, chỉ thấy một khối thi thể không đầu lòi ra, vừa rồi cặp chân kia chính là của tên gia hỏa xui xẻo này, và biết đâu tiếp theo hốc cây lại có thêm một đôi chân của hắn.

Xà yêu dùng tốc độ dị thường nhanh chóng phóng tới trước mặt Diêm Ninh, một đôi mắt như bóng đèn cực đại lập lòe phát ra hàn quang làm hắn hít thở không thông, cái miệng ả há to phun phì phì có thể đếm rõ được bao nhiêu chiếc răng nanh đang đe dọa trái tim nhỏ bé của hắn.

Ả đầu tiên là ngửi ngửi Diêm Ninh giống như con người đang thưởng thức hương vị của món ăn, Diêm Ninh vừa chạy vừa la làng: “ta ba tháng rồi không tắm rửa, người hôi đến không chịu được, nếu không ngươi đợi ta tắm rửa một cái?

Xà yêu huơ huơ khuôn mặt, cái miệng bây giờ đã mở thật lớn đến tận mang tai, hung tợn đớp tới Diêm Ninh. Dưới tình thế cấp bách không kịp né tránh, Diêm Ninh lấy cục đá hung hăng đập tới khuôn mặt xà yêu, đập cho đến khi khuôn mặt ả biến dạng hãm sâu vào bên trong, càng nhìn càng thêm ghê rợn.

“ tê tê….” Xà yêu thống khổ kêu rên thảm thiêt, quất mạnh đuôi rắn về phía hắn, đem hắn cuộn lại thật chặt như bó bánh chưng, khiến Diêm Ninh vô pháp nhúc nhích mặt đỏ bừng hít thở không thông.

Hắn buồn bực nghĩ: “xong rồi, lần này chết chắc! lão ba a, ngươi hại chết ta a! "

…….

“ Nghiệt súc! Đường đường là Quỷ Đế….Hắn đâu phải là người ngươi có thể chạm vào!”

Trong đêm tối bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng quát như sao băng xẹt qua phía chân trời, giọng mới vừa dứt Diêm Ninh cảm thấy cả người buông lỏng, quay đầu nhìn về phía xà yêu kia, thì thấy cơ thể ả đã bị đoạn thành hai phần.

“ Tiểu tử, ngươi không sao chứ”

Diêm Ninh xoay người, mới phát hiện trước mặt mình có một vị trung niên mặc bộ quần áo tả tơi đang đứng ở giữa nấm hoang mồ mà lão ba bắt mình ra tế điển, thoạt nhìn vị trung niên này thật gầy yếu hư nhược, trong tay cũng không có một tấc sắt, nhưng Diêm Ninh biết hắn chính là người đã giết chết con xà yêu khủng bố kia.

“ Ê..Ê như thế nào còn chưa hoàn hồn lại vậy?”

vị trung niên từ hoang mồ nhảy tới, duỗi tay vỗ vỗ lấy bả vai Diêm Ninh.

Thật lạ là Diêm Ninh lại không có cảm giác gì, hắn tò mò nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy bàn tay nam tử đang xuyên qua thân thể của mình liền bị dọa đến mức choáng váng ngã lộn nhào về sau vài bước: “ Quỷ a!”

Nam tử bất đắc dĩ trợn tròn mắt “ Cái gì mà quỷ với không quỷ, ngươi nghĩ sao lại gọi ân nhân cứu mạng mình như vậy?”

Diêm Ninh mới nhớ ra là quỷ hồn này, à không vị nam tử này mới vừa cứu hắn nên lòng cũng buông chút phòng bị, cẩn thận đánh giá vị trung niên trước mặt, phát hiện tuy hắn ta này có chút gầy yếu nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ nghiêm nghị chính khí pha thêm chút cổ quái giống hệt như giáo viên chủ nhiệm.

“ ta đây nên gọi ngươi như thế nào?”

“ Hả? Ừ. Ngươi gọi ta là Phương Sỹ Thiên, hoặc gọi ta là sư phụ cũng được”

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 203

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.