Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 5696 chữ

Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong mỗi gian phòng học của trường, không gian được nhuộm một vùng màu vàng trong vắt mỹ lệ. Có một cô bé ngồi trong phòng học, ánh sáng màu vàng trong vắt chiếu vào trên người cô tạo thành những vòng sáng nhàn nhạt. Gò má đẫy đà của cô ở dưới tia sáng có vẻ dịu dàng mà phong tình. Thang Hằng mặc trên người bộ quần áo tập bóng rổ ẩm ướt mồ hôi, cậu đang định xông vào trong phòng học nhưng bởi vì hình ảnh đó đập vào mi mắt nên dừng lại ở bên cạnh. Hàng lông mày vừa dày vừa thô kia của cậu khẽ cong lên vì hứng thú, cậu do dự một lát rồi vẻ mặt tự nhiên cất bước vào phòng học, Trong phòng học chỉ có một người, cậu tùy tiện đi tới trước chỗ ngồi của cô gái kia, đặt mông ngồi xuống, khuỷu tay lui về phía sau đặt lên mặt bàn của cô, cũng làm rối loạn những quyển sách bài tập gọn gàng ở trên bàn của cô. “Làm gì vậy, chăm chỉ, không xuống sân vận động sao?” Dường như Ô Tiểu Mạn không thấy núi lở, mặt không đổi sắc nhìn về phía sách bài tập đổ sang một bên, tiếp tục vùi đầu làm bài. “Gọi cậu đấy!” Không thấy có phản ứng gì, Thang Hằng vốn đang đưa lưng về phía cô, lúc này ngay cả đầu cũng ngửa ra sau, gối lên mặt bàn, cũng bởi vậy cậu nhìn thấy cô nhàn nhạt nhìn cậu với con mắt khinh bỉ. “Mình sợ cậu không nghe thấy.” Vẻ mặt cậu vô tội, hoặc là có thể giải thích thành trắng mặt còn khoe mẽ. Ô Tiểu Mãn đã quen với hành động của quỷ ngây thơ này, cô rút sách bài tập ở dưới đầu cậu ra. “Bẩn.” “Mồ hôi của mình là thơm.” “Già mồm át lẽ phải.” Giọng của cô bình tĩnh, tay rút sách bài tập ra sau đó bất ngờ đánh mạnh lên đầu của cậu. “Mẹ nó!” Mẹ nó, đánh mà cũng không báo trước. Thang Hằng vội vàng ôm đầu lui về khu vực an toàn, để ngừa cô gái bạo lực này lại đánh cậu vài cái. Lúc này khuôn mặt tuấn tú khiến các bạn học nữ một lòng ái mộ vì lòng tự trọng bị hao hổn lại vì bị đau mà nhăn nhó. “Mở miệng nói bậy.” Hung khí sách bài tập chưa rút đi đã lại tới, nhưng lời của cô như cây kim đâm vào vẻ mặt nhăn nhó của cậu. Cậu hít sâu, hít sâu trong lòng con trai tốt không đấu với con gái, hơn nữa cô gái này còn đúng là một người mạnh mẽ. Không chỉ như thế, cô còn đúng là người mạnh mẽ mà cho dù cậu biết rõ sẽ bị nhìn chòng chọc những vẫn rất thích trêu chọc. Sau khi cậu cố gắng xây dựng, tu bổ tổn thương lòng tự trọng trong lòng mình, đứng người lên, xoay người ngồi xuống, quang minh chính đại ngồi đối diện với cô. Ô Tiểu Mạn nâng mí mắt lên nhìn cậu một cái, không biết quỷ ngây thơ này lại có trò hề gì. Cô không biết cô nâng mí mắt lên, đôi lông mày hơi cong khiến tốc độ lưu chuyển máu trong người cậu bé trước mắt đã nhanh hơn vài phần. Trong lòng Thang Hằng đã tự mắng mình liên tục. Không phải cậu cố ý nói bậy, đó chẳng qua là một âm tiết đơn thuần mà cậu dùng để diễn tả tâm tình kích động của mình mà thôi. Vào lúc này tim của cậu đập nhanh hơn một chút. “Trận đấu xong rồi?” “Còn chưa xong nhưng mà trước mắt đã thắng lớn 26 điểm.” Cậu lập tức thay bằng vẻ mặt đắc ý. “Cho dù chủ tướng là mình không ở đó thì cũng khó để thua, mình phải cho đàn em cơ hội biểu hiện một chút.” Rắm thối lại thích thể hiện. Trong lòng Ô Tiểu Mạn nói lời kết, sau đó tiếp tục sửa bài tập. “Này, vẻ mặt cậu hình như rất xem thường mình hả?” “Cậu nghĩ nhiều quá.” Cô chỉ đang mặc kệ cậu ta. “Cậu rất không hòa đồng, tất cả mọi người đều ở sân vận động, cậu lại ở phòng học sửa bài tập?” “Tôi không có một mình, Vô Mỹ đến căn tin, một lát nữa sẽ trở lại.” “Lại ăn!” Hai cô gái này cả ngày chỉ biết ăn, cô ấy không biết là mặt của cô ấy và Nhạc Vô Mỹ càng ngày càng tròn sao? “Cút.” “....” Mẹ nó... “Mình cũng nói bụng, mua cái gì thế? Chia mình một chút.” Cậu là đại trượng phu, co được dãn được. “Tự mình đi mua. Không thì lát nữa trả tiền cho Vô Mỹ.” “.... Ờ.” Cậu muốn nện vào lòng một cái. Một đống nữ sinh mua đồ mời cậu, cậu không muốn mà hết lần này tới lần khác muốn tới chỗ cái người này đòi đồ ăn cộng thêm bị chà đạp, quả nhiên cậu bị coi thường. Trong lòng cậu tự phỉ nhổ chính mình. Sau đó lại hít sâu, hít sâu một lần nữa hít, sâu! Mẹ nó, phổi của cậu sắp nổ tung! “Ô Tiểu Mạn, cậu có muốn làm bạn gái mình không?” Bút trên tay cô dừng lại. Thang Hằng phát hiện tim mình đập dồn dập đến nỗi sắp nổ tung, không khí quanh cậu giống như cũng đông lại. Cậu đang đợi đáp án của cô, nhưng phản ứng của cô chậm muốn chết! Mẹ nó, cũng đã năm phút đồng hồ trôi qua, cậu là ai chứ, cậu là Thang Hằng đấy! Vấn đề này còn cần suy nghĩ lâu vậy! Đôi mày trên khuôn mặt chau lại sau đó buông lỏng ra, lại nhướng cao, Ô Tiểu Mạn liên tục thay đổi vài vẻ mặt. Cô đang tự hỏi chính mình, tự hỏi lời này là mình nghe lầm hay là có mục đích vui đùa mới? Sau đó cô hơi ngẩng đầu lên, chàng trai trước mặt đang cố gắng bình tĩnh sắc mặt không nghiêm túc nhìn qua cô. “Sao?” Hai người nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Cô không rõ cảm giác của mình là gì, rất kỳ lạ, cô cũng không phân rõ đây là vùi đùa hay là bọn họ đang có đánh cuộc gì không? Cô còn tự hỏi mình nên đáp lại như thế nào nhưng xem ra Vô Mỹ đã trở lại, trực giác của cô cho rằng đây không phải là một đề tài thích hợp thảo luận hoặc nói giỡn trước mặt Vô Mỹ, cô nhanh chóng đưa ra câu trả lời. “Được rồi, nếu không công khai.... có thể.” Ô Tiểu Mạn dùng giọng điệu lơ đãng trả lời cậu. “Lớp trưởng, bài tập.” “Cảm ơn, đặt ở đó dùm.” “Lớp trưởng, tối nay giao bào tập có được không?” Có người khóc thét. Trên tay Ô Tiểu Mạn ôm một chồng vở ghi, đi qua đi lại giữa các hàng ghế, nhận những quyển bài tập được đưa tới từ bốn phương tám hướng, nhưng cô vẫn bớt chút thời giờ nhìn về phía tiếng kêu. “Cuối tiết một phải giao cho mình.” “Ok, Ok! Cảm ơn cậu!” “Đừng khách khí, cố gắng lên.” Giọng cô không kiêu ngạo không siểm nịnh, khách khách khí khí. Thu xong bài tập trở về chỗ ngồi, cô bắt đầu kiểm tra số lượng, không ngoài suy nghĩ thấy thiếu vài quyển, không cần nghĩ cô cũng biết là thiếu ai. Ánh mắt cô nhìn nghiêng về phía sau, ở góc khuất nhất của phòng học, vị trí kia là trống không, chứng tỏ chủ nhân của chỗ ngồi còn chưa tới phòng học. Ở trước và bên phải vị trí đó cũng trống không, tại thành tam giác chỗ trống. Chỗ đó, là ba cái tên khiến cô đau đầu nhất. Cô không nhịn được thở dài trong lòng, nhìn xuống đồng hồ. Ngày hôm qua, trước khi tan học đã thông báo tiết đầu giáo viên có việc nên đổi thành tiết tự học, cô không xác định được ba người kia có đến trường hay không, hoặc là đã chuồn thẳng tới sân bóng rổ rồi. Cô biết rõ đội bóng rổ của họ sắp thi đấu, rất có khả năng đã xin cô giáo Hướng nghỉ để đi luyện tập, điều này không liên quan tới cô, nhưng trễ nhất hết tiết một cô phải mang toàn bộ bài tập đến văn phòng giáo viên rồi, mà cô không biết được ba người này có đến trường hay không. Cô nói một tiếng với bạn học ngồi cạnh rồi quả quyết rời khỏi chỗ ngồi, bắt đầu đi tìm ba cậu bạn không thấy bóng dáng đâu. Sân vận động khánh thành chưa tới năm năm còn mới tinh, tường ngoài vẫn sạch sẽ đẹp đẽ, tỏa mùi thơm của vật liệu xây dựng mới. Ô Tiểu Mạn còn chưa đi tới sân vận động đã có thể nghe thấy tiếng dẫn bóng. Cô không ngoài ý muốn đi vào từ bên cạnh cửa nhỏ, càng không ngoài ý muốn phát hiện ba cậu bạn học của lớp của cô, kể cả túi sách bị ném trên mặt đất, còn chưa đi vào phòng học. Ở đây ngoài trừ ba cậu bạn học còn có cả những người khác, có cả đàn em, cũng có cả đàn anh. Bọn họ thấy cô những không có ai nguyện ý để ý tới cô thêm vài giây, mọi người tiếp tục dẫn bóng, truyền bóng, lên giỏ... không có ai dừng lại. Cô đi tới bên cạnh một chồng túi sách không biết được là của những ai, hai tay ôm ngực đứng tại chỗ chờ đợi. Từ sau năm thứ nhất tuyển lớp trưởng, cô đã nhiều lần không phải ra vào sân vận động này khi tới tiết thể dục, những thành viên thường ở trong phòng thể dục, đối với ‘gương mặt quen’ là cô cũng đã sớm thấy nhưng không thể trách, tùy ý cô đứng ngốc ở đó. Cô giống như vịt con xấu xí xông vào giữa bầy thiên nga, ánh mắt nhìn qua, mỗi nam sinh cao to như con ngựa, đều là thành viên đội một đội bóng rổ của trường, nói tóm lại, vẫn là những ngôi sao vận động nổi tiếng trong trường, là những nhân vật phong vân. Cô đứng trong cùng một tấm hình giống như diễn viên đứng sai rạp, có vẻ vô cùng đột ngột. Nhưng cô lại không hề cảm thấy không tự nhiên, vẫn kiên nhẫn đứng. Mấy phút đồng hồ sau, rốt cuộc có người đi tới phía cô. “Lớp trưởng, có chuyện gì?” Nghê An Bân, là người trước nay có thái độ khá thân thiện trong đám ba vấn đề của cô. Cậu ta có đôi mắt như biết cười, giọng điệu ôn hòa, nếu không phải cả người mồ hôi ẩm ướt bày tỏ cậu ta là một vận động viên thì thoạt nhìn cậu ta giống như một học sinh tốt thường xuyên qua lại phòng học và thư viện, vĩnh viễn cầm cờ đi đầu, còn là một học sinh có nhân khí xuất sắc, bởi vì cậu ta trông không tệ. Nhưng mà Ô Tiểu Mạn không có cả giác với ‘Hiệp hội bề ngoài’ và ‘đối tượng của người khác’. “Mình muốn thu bài tập tiếng Anh.” “À, cậu chờ một chút.” Cậu ta đẩy gọng kính trên sống mũi, trực tiếp ngồi xổm xuống, từ ba túi xách khác nhau lấy ra ba quyển bài tập tiếng Anh đưa cho cô. Ô Tiểu Mạn đứng tại chỗ đọc qua, đưa lại một quyển: “Chưa làm.” “Hả.” Cậu ta liếc nhìn vở, quay đầu hô: “A Hằng!” Phải gọi một lúc thì cái tên có mái tóc hình con nhím mới chậm rãi đi qua. Nghê An Bân ném sách bài tập qua cho cậu ta: “Chưa làm bài.” Gương mặt tuấn tú của Thang Hằng tỏ vẻ xem thường. “Không giao được không?” “Có thể.” Ô Tiểu Mạn rất dứt khoát cho cậu ta đáp án. “Bài tập liên quan tới điểm của cậu, giao hay không giao là quyền tự do của cậu, nhưng nếu cậu thay đổi suy nghĩ, hôm nay cô giáo dạy tiếng Anh tới tiết thứ ba mới có lớp, muộn nhất tiết thứ hai sẽ tới trường, chính cậu tự nắm lấy thời gian.” Cô hoàn thành hết trách nhiệm thông báo của mình, nhận lấy hai bản bài tập, cũng không quay đầu lại mà rời đi. Thang Hằng ở lại mặt mũi tràn đầy ủ rũ, trợn trắng mắt sau lưng cô. “Đồ con gái đáng chết, mình không làm bài tập liên quan cái rắm gì tới cô ta, bộ dạng giống như mình nợ cô ta mấy trăm vạn.” Nghê An Bân đẩy người anh em của mình. Người còn chưa đi xa, những lời này của cậu ta nhất định sẽ bị nghe được. “Thật là, lớp trưởng đến thu bài tập mà thôi, cậu có cừu oán gì với cậu ấy à?” “Không có, nhưng mà nhìn cô ta khó chịu.” Thang Hằng nhận lấy quả bóng người khác truyền qua, một tay dẫn bóng trở về trong sân. “Cậu không thấy là cô ta có bệnh sao? Chúng ta không vào lớp coi như xong, vì muốn thu bài tập cô ta còn tới tận đây, sau đó giáo huấn mình một chút, cô ta cũng hay.” Cậu thực sự cảm thấy cô gái đó vô cùng kỳ quái. “Mẹ nó, mình thật sự không muốn cô ta làm lớp trưởng, học kỳ trước còn chưa chịu đủ sao? Vì sao nhiều người chọn cô ta như vậy! Mẹ ó.” “Cái này gọi là hoàn thành trách nhiệm.” “Cái rắm.” “Vậy cậu có giao bài tập hay không?” “....” Người nào đó bị đâm trúng chỗ đau, gần như muốn nghiến gãy răng. Cậu ta dẫn bóng, cách một phần ba đường thì ra tay, được điểm. Sau đó vẻ mặt khó chịu xoay người đi qua bên cạnh sân. “Lão tử đến bên cạnh làm bài tập!” May mà còn có thời gian. “Đã lớp mười một rồi, thời gian trôi thật nhanh.” Ngồi ở nơi nghỉ mát của trường, Nhạc Vô Mỹ nhìn những đám mây bay qua trên trời, không nhịn được mã nghĩ đó là kẹo bông mỹ vị, cho nên nuốt một ngụm nước miếng. “Cảm khái cái gì?” Ô Tiểu Mạn buồn cười hỏi. Bây giờ là thời gian tham gia hoạt động đoàn thể, câu lạc bộ làm vườn của các cô do trường học đang thi công mắc tuyến ống mà thành tự do hoạt động, tìm một nơi trong trường ngồi xuống nói chuyện phiếm cắn hạt dưa. “Lớp mười một có nghĩa chúng ta sắp mười bảy tuổi rồi, đợi tới khi tròn mười bảy tuổi thì sẽ nhanh chóng mười tám tuổi rồi.” Nhạc Vô Mỹ lấy một thanh chocolate ở trong túi ra, lột một miếng đưa cho Ô Tiểu Mạn. “Trưởng thành đấy!” Giọng nói của cô ấy rất hưng phấn. “Cậu có suy nghĩ qua, rằng sau khi trưởng thành muốn làm cái gì không?” “Đi làm, thi bằng lái.” Trong đầu cô đều tuyển chọn những hạng mục thực tế. “Mình muốn uống rượu!” Ô Tiểu Mạn nghiêng mắt nhìn tới. “Ngày mai cậu bảo mẹ cậu nấu thiên tửu kê là có thể đạt được nguyện vọng rồi. Thiên tửu kê là một món ăn bổ truyền thống của người Hán. Mùa thông thích hợp dùng cho người tay chân lạnh như băng và người máu hư. Cấm dùng cho người bệnh cảm mạo, phát sốt, gan nóng, viêm dạ dày. Nguyên liệu chủ yếu: gà, rượu, gạo. “Khác nhau chứ! Mình muốn uống rượu, rượu của người lớn.” Nhạc Vô Mỹ kháng nghị, thiên tửu kê nghe không có chút cảm tình nào. “Rượu chính là độc dược làm hỏng ruột....” Cô thở dài lắc đầu. “....” Nhạc Vô Mỹ không nói gì. Thái bộ của bạn tốt khiến cô cảm thấy mình giống như có vấn đề ở nơi nào đó, cô cũng không phải là hòa thượng phá giới uống rượu! “Mạn Mạn, cậu làm tổn thương trái tim mình” “Tan học mình mời cậu uống trà sữa trân châu của dì Hoa.” “Oa! Mạn Mạn, cậu tốt nhất!” Khóe miệng Ô Tiểu Mạn cong lên, bởi vì cô bạn mà lộ ra nụ cười đơn thuần hiếm thấy. Nhưng khi chuyển mắt thì cô phát hiện cách đó không xa có một khuôn mặt quen thuộc đang đi về phía các cô. Đám người kìa thân cao bắt mắt, cộng thêm trong đó có một cái đầu nhím chướng mắt khiến cô mới nghiêng mắt nhìn sang liền lập tức trở về vẻ mặt vô cảm. Mãi tới khi đến gần Thang Hằng mới phát hiện ra ai ngồi trong khu nghỉ ngơi. Bọn họ muốn đi tới sân bóng rổ thì phải đi ngang qua nơi này, nhưng khi cậu phát hiên người ngồi trong đó thì mi tâm tự giác nhăn lại, lập tức chuyển ánh mắt đi. Ô Tiểu Mạn cũng không khác lắm, khi phát hiện người tới là bọn họ thì cô rất tự nhiên quay đầu nhìn mây, ngắm hoa. Tuy là bạn cùng lớp nhưng tình nghĩa của bọn họ không tồn tại tình bạn cùng lớp. Ít nhất bọn họ và người xa lạ ở cùng một chỗ thì còn có tự tại một chút. “Hừ, cái đình nghỉ mát này không sụp sao?” Khi Ô Tiểu Mạn quay đầu thưởng thức đám mây trắng vừa rồi khiến Nhạc Vô Mỹ thèm ăn thì một tiếng trào phúng rơi vào trong tai cô. Cô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cô gắng giả bộ như không nghe thấy. Mãi đến khi mấy người đi xa, Nhạc Vô Mỹ mới đụng vào cánh tay cô. “Mạn Mạn....” “Hả?” Rốt cuộc cô cũng quay đầu. “Không cần để ý đến bọn họ.” Ô Tiểu Mạn nở nụ cười. “Đừng làm rộn.” An ủi cô sao? Sao vẻ mặt của cô nàng này còn uất ức hơn cả cô thế! “Dù sao chúng ta cũng không thể cãi nhau với bọn họ, mình sẽ không coi lời của bọn họ là quan trọng đâu.” “Bọn họ là nhân vật phong vân chứ sao.” Nhạc Vô Mỹ dùng sức gật đầu. “Đẹp trai lại là kiện tướng thể thao, nhất là Thang Hằng, rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy.” Khác biệt hoàn toàn với các cô là học sinh đã bình thường lại tâm thường, như mây với bùn. “Cái đó cũng không liên quan tới chúng ta.” “Không cùng con đường! Trời sinh xung khắc!” “Cậu mà cũng biết nói lý luận sao?” “Mưa dầm thấm đất mà, tốt xấu gì chúng ta cũng thân nhau vậy, không bị cậu lây bệnh một chút thì sao được!” Nhạc Vô Mỹ vui vẻ nói. Trời sinh cô ấy tính tình lạc quan, như cô bé ngốc, trong cảm nhận của cô, Mạn Mạn giống như cao tăng đắc đạo, nhìn thấy được những việc phức tạp người phàm như cô không thể làm. Mặc dù ‘đường đi’ của hai người khác nhau, nhưng hai người quả thật rất hợp nhau. Nhưng mà đó là những gì bản thân cô nghĩ. Dùng ánh mắt người ngoài nhìn vào, dường như nguyên nhân hai người đi cùng một chỗ khá đơn giản, lại ‘vừa xem đã hiểu ngay’. Ô Tiểu Mạn có thân hình đẫy đà, Nhạc Vô Mỹ thì tròn hơn cô một chút, ngoại hình tương tự như nhau cho nên khi hai người ở cùng nhau, 89% đều sẽ cho rằng nguyên nhân vì ‘hứng thú giống nhau’ “Mình cảm thấy vô cùng vui mừng.” Cô lại nở nụ cười. “À đúng rồi, nói đến Thang Hằng, rất có thể cậu ấy sẽ tiếp nhận chức đội trưởng đội bóng rổ đấy!” Người nào đó một giây trước còn xưng ‘Không cùng con đường’, một giây sau lời nói đã xoay chuyển, lập tức háo hức thảo luân về người ta. “Anh trai của Di Đình cũng ở trong đội bóng rổ, cô ấy nói có thể đội trưởng sẽ giao cây gậy cho Thang Hằng, có lẽ sau khi thi giữa kỳ sẽ giao cây gậy. Đến lúc đó lớp chúng ta sẽ có một đội trưởng của trường, nhất định sẽ có càng nhiều người ngưỡng mộ mà ‘hành hương’ qua cửa lớp chúng ta!” Trên vẻ mặt Nhạc Vô Mỹ cũng có vinh quang. Ô Tiểu Mạn thở dài, nhưng cô không cản lại hứng trí nói tiếp của bạn tốt. Cô hiểu rõ tin tức của bạn bè và bát quái cũng là một bộ phận của sinh hoạt trong trường, cô còn chưa đắc đạo thành tiên, đương nhiên không thể thoát khỏi những thị phi hàng ngày này. Hơn nữa cái đó cũng có chút quan hệ với cô. “Tốt nhất là mình nên đi nghe xem kế tiếp bọn họ còn có trận đấu gì.” Cô quan tâm về việc đó. Để cô còn chuẩn bị tâm lý chạy tới sân bóng tổ hoặc sân vận động. “Nghê An Bân, Chúc Bách Diệp, Thang Hằng... Thang Hằng, Thang Hằng! Thang, Hằng! Mấy em, trên dưới trái phải, lay cho cậu ta tỉnh dậy!” Thầy giáo đứng trên bục giảng tức giận, cũng do trong lúc ngủ mơ trước chuyển thành tỉnh táo, hai vị bạn học vội vàng lay người để kéo người đang ngủ như chết kia. Dưới sự chờ đợi tha thiết của toàn bộ bạn học, Thang Hằng ngồi ở góc khuất nhất vẫn đang còn buồn ngủ ngẩng đầu lên. Mặc dù cậu nhanh chóng đi vào trạng thái ‘Chờ nghe giảng bài’, nhưng cái người bình thường ở trên lớp học ngủ ngáy to lại thường xuyên giao bài tập trễ đứng đầu bảng, vào lúc này đa triệt để chọc giận thầy giáo lớp họ. “Các em đổi chỗ cho tôi! Đổi chỗ! Tôi không nhìn được ba người các em lại tiếp tục ngồi chỗ đó được, tách ra cho tôi! Ngồi phía trước!” Thầy tức giận. Thầy bắt đầu xem xét chỗ ngồi, điều động chỗ ngồi, một người chuyển lên trưởng bên phải, một người chuyển lên trước bên trái, đương nhiên Thang Hằng sẽ xếp ở giữa. Nhưng khi lửa giận của thầy giáo còn chưa tắt, người trong cuộc đã lập tức phản đối. “Thưa thầy, em sẽ chắn bảng của bạn học.” Vẻ mặt Thang Hằng vô tội giơ tay phản ứng. Ba người bọn họ đều cao, Nghê An Bân và Chúc Bách Diếp bị điều sang hai bên còn đỡ, nhưng cậu ngồi giữ nhất định sẽ cản không ít bài trên bảng đen. Mặc dù thầy tức giận nhưng cũng không có cách, không thể bảo học sinh đi học cúi lưng xuống được. “Em tới ngồi trước lớp trưởng!” Ô Tiểu Mạn nghẹn họng trân trối nhìn thầy giáo chỉ tay về phía cô, chỉ cảm thấy vô tội bị ảnh hưởng bởi đạc lạc. Muốn tên kia ngồi trước cô? Thang Hằng vốn ngồi ở góc cuối phòng học, Ô Tiểu Mạn thì ngồi ở chính giữa, bởi vì bảng đen không rộng như vậy nên trên lý luận hai hàng đó sẽ không cản ánh mắt của bạn học. Trên mặt ba người có bất đắc dĩ cũng không dễ dịu cầm sách vẻ của mìn, đổi chỗ cùng vài bạn học có liên quan. Một bóng dáng cao lớn đè lên, Ô Tiểu Mạn ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt và vẻ mặt khó chịu của tên chống lại. Trong nháy mắt này, xong đời, không hợp nhau, thời gian đau khổ bắt đầu.... Mọi việc nhanh chóng hiện lên trong đầu cô, nhưng Thang Hằng còn chưa ngồi xuống lại nhấc tay lên. “Thưa thầy, chỗ này của em gần Chúc Bách diệp quá, em ngồi đằng sau lớp trưởng thì tốt hơn.” Cái gì, trong lòng Ô Tiểu Mạn cả kinh. Thầy giáo nhìn xuống chỗ ngồi của hai người trong sổ đen, chỉ cách một bạn học nữ có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, sau khi xác thực không có gì cản trở, dưới ánh mắt nhìn như không dậy sóng của Ô Tiểu Mạn, cho phép. “Lớp trưởng, em đổi chỗ với Thang Hằng.” Ô Tiểu Mạn nghĩ rằng Thang Hằng nhất định không muốn cô ở sau lưng nhìn chằm chú. Cô cũng thế, chỉ nghĩ đã cảm thấy đứng ngồi không yên. Nhưng người này dám nói, mà cậu ta đã tranh thủ được. Cô yên lặng thu xếp đồ vật cá nhân, gia nhập là một thành viên đổi chỗ ngồi. Coi như cậu ta không tồn tại.... Khi cô ngồi vào vị trí mới thì đã tự nói với mình như thế. Nhưng ngay khi cô cho rằng mình sắp quên mất có một nhân vật như thế thì chân dài của người nào đó không biết vô ý hay cố ý đá phải cái ghế của cô, lực đạo lớn tới mức cả người cũng chấn động. Cô lập tức phân tâm, lần này cũng đã nhắc nhở cô một lần nữa, rằng phía sau chính là bạn học ‘mới’ ngồi. Cô hít sâu, cố gắng xem nhẹ, không hờn giận vì cái ghế bị đạp, lại lần nữa đóng mắt, đóng mũi, đóng tai... Tóm lại tất cả có thể đóng lại đều đóng. Trên mặt Thang Hằng liền viết hai chữ ‘chiến đấu’, tranh chấp chỉ có thể dẫn thêm ham muốn chiến đấu của người này, chỉ tùy tiện cô cũng có thể tưởng tượng cậu ta có bao nhiêu lý do đương nhiên, thí dụ chân quá dài. Cô không có ý định khắc khẩu lý luận không ý nghĩa với cậu ta, cũng không muốn lĩnh giáo nước miếng của những người ái mộ cậu ta. Cô chỉ cần làm lựa chọn của người thông mình — Xem nhẹ cậu ta là được rồi. Bữa tiệc chúc mừng sau trận bóng, một đám người chật ních vui vẻ ở một nơi, vui vẻ ăn cơm nói chuyện phiếm. Sau vài chủ đề tán gẫu về trận đấu, vài ba người bạn tốt ngồi gần nhau đều nói đến những việc vặt trong cuộc sống. “A Hằng, cậu ngồi sau lớp trưởng đã quen chưa?” Nghê An Bân hỏi. Chiếc đũa trên tay Thang Hằng gần như không ngừng gắp, món ăn và thịt ai tới cũng không từ chối, cậu ăn không ngừng, nghe vậy thì nuốt hết vài miếng thịt mới trả lời: “Miễn cưỡng.” Khóe môi cậu miễn cưỡng nhếch lên, bên ngoài thì cười nhưng trong không cười. Cậu ngồi đằng sau cô gái đó đã 2 tuần lễ rồi, ngoại trừ lúc thu bài tập vẫn thấy gương mặt như người chết của cô thì bình thường cô gái đó sẽ không quay đầu đối mặt với cậu. Hai người xem như ngầm hiểu lẫn nhau, biết rõ không có ấn tượng tốt về nhau nên cũng tránh tiếp xúc. “Kỳ quái, rốt cuộc cậu và cô ấy không hợp nhau chỗ nào?” Đến nay Nghê An Bân vẫn không hiểu nổi. “Mình đâu biết.” Cô ấy nhìn cậu với khuôn mặt thối, cậu cũng không nhìn cô ấy với sắc mặt tốt, không biết từ lúc nào đã bắt đầu sóng ngầm mãnh liệt rồi. “Hai người rất kỳ quái đấy.” “Cậu ta mới kỳ quái!” Cậu cắn miếng thịt, phát biểu không rõ ràng nhưng vẫn kiên trì cãi lại: “Khuôn mặt nhìn mình giống như mình thiếu cậu ấy mất trăm vạn, ai nhìn mà sướng được?” “Cậu ấy đối với ai cũng vậy.” Chúc Bá Diệu nhảy ra nói câu công đạo. “Cái rắm, cậu ấy cùng cái cô mập mạp kia đâu vậy, lúc nói đến đồ ăn thì mặt mày hớn hở.” Cậu khó chịu hừ hừ. Một lớp học những người này cứ như vậy, cho dù không đặc biệt chú ý cũng sẽ biết được ai và ai luẩn quẩn một vòng. Nghê An Bân nhìn trời: “Cậu phải chừa chút khẩu đức, nói không chừng về sau các cậu lại có thể ở cùng một chỗ.” Cậu lộ ra vẻ mặt ‘giết mình còn nhanh hơn’, mắt trợn trắng, sau đó lại tiếp tục vùi đầu ăn. Ăn no rồi lại tiếp tục cùng đồng đội cười cười nói nói về chủ đề mới, cũng theo đám bọn hắn gia nhập vòng luẩn quẩn ‘đội cổ động viên’ của bọn họ, những bạn học và các đàn chị đàn em đáng yêu xinh đẹp cười ngọt ngào khi bọn họ cười nói đi qua, một đường thân thiện cho đến tục quán rồi tan cuộc. Chiến thắng và đoạt giải trở về, sáng thứ hai toàn đội bóng rổ lên bục nhận lời khen ngợi và tiếng vỗ tay của thầy trò toàn trưởng, hoàn thành một cuộc tranh tài, sau đó lại là một thách thức mới. Từ sáng sớm Thang Hằng đã ngáp liên tục, trải qua ngày chủ nhật cường độ cao, sau khi thi đấu với kích thích cao, bây giờ cậu lười biếng với tất cả mọi việc, đừng nói là việc học nhàm chán, cậu cũng chỉ có thể cố gắng không để cho mình ngủ. Trên bục giảng thầy giáo nước miếng tung bay, một tay cậu chống chằm, không biết ý thức đã sớm bay đi nơi nào rồi. Ánh mắt cậu vô ý thức nhìn chằm chằm vào phía trước, đột nhiên cậu chú ý đai an toàn nội y ở dưới đồng ý của Ô Tiểu Mạn ngồi phía trước, xuyên qua lớp áo vải mỏng màu trắng gạo, hình dáng của nội y vô cùng rõ ràng, trong nháy mắt đó, cậu có suy nghĩ xúc động muốn gảy nội y của cô ấy ra. Nhưng cậu cũng chỉ suy nghĩ lung tung, cậu sẽ không thực hiện hành động đó. Hai tuần lễ bọn họ ‘tương kính như băng’ cũng coi như cậu đã thỏa mãn, không có đại chiến mà từ đầu cậu nghĩ, cô gái này cũng coi như có thể chịu, mấy lần cậu cố ý đạp cái ghế cũng không phản ứng. Đối phương cũng đã thể hiện ý không chiến rồi, cậu cũng sẽ không cố ý phá phách. Mặc dù bọn họ nhìn nhau không vừa mắt nhưng chút tự chủ đó cậu vẫn có. Huống chi hành động này sẽ chỉ làm cậu như biến thái. Cậu nhàm chán suy nghĩ miên man. Vất vả lắm mới đợi được tới lúc ra chơi, cậu lập tức ngã sấp xuống bàn ngủ bù. Tối hôm qua rõ ràng cậu đã ngủ đầy tám giờ nhưng mà mệt mệt ai biết tại mệt mỏi gì. Dù sao mệt mỏi thì phải được ngủ, cậu ngủ rất đúng lý hớp tình. Sau khi chuông hết giờ vang lên thì Ô Tiểu Mạn đứng lên, nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không nhìn về phía sau, đi thẳng về phía trước, rời phòng học bằng cửa trước. Đây đã là hình thức cố định, đã lâu cô không đi cửa sau rồi. Cô và Nhạc Vô Mỹ gặp nhau tại cửa ra vào, cùng đi toilet rồi đi tới căn tin, vừa mới hết tiết thứ nhất, một ngày dài đằng đẵng phải chuẩn bị tốt lương thực dự trữ cho ngày hôm nay. Cô cầm bình hồng trà, vừa bóc túi bánh ‘khoa học diện’, Nhạc Vô Mỹ cũng gióng cô, chỉ là cô ấy còn mua thêm một cái bán bao. Hai người đạt thành quả tốt trở lại phòng học, Đi theo đường cũ, từ cửa trước bước vào phòng học, lúc này Ô Tiểu Mạn mới phát hiện cái tên ở sau cô đang ngủ. Cô không hiểu nổi cậu ta lấy đâu ta cảm giác ngủ ngon nhiều như vậy, đi học ngủ, tan học cũng ngủ. Càng khiến cô không thể giải thích được chính là thành tích của người này lại không phải loại ở cuối.... Mặc dù không ở trong top mười nhưng vẫn luôn ở đoan giữa trở lên, hai cái người còn lại càng có một người chưa từng rớt khỏi top 5 học sinh có tư chất nổi trội của khóa. So sánh với hành động thường xuyên ngủ tập thể trong góc của ba người bọn họ thì không thể nào tưởng tượng nổi. Nếu như ngủ có thể tạo được thành tích tốt thì có lẽ cô cũng sẽ nguyện ý nếm thử. Nhưng mà cô nhanh chóng quăng nghi hoặc này ra sau đầu. Cho tới bây giờ, mấy tên này không trong danh sách khiến cô phải phí tâm tư, cô cũng không phải những người ái mộ hoặc đội cổ động viên muốn nghiên cứu hành vi của bọn họ, cô chỉ hy vọng bọn họ đều có thể giao bài tập đúng giờ, vậy là tốt đẹp. Đi học, tan học, thầy trưởng khoa dặn dò, ngẫu nhiên sẽ có đàn chị hoặc đàn em đến xuất hiện ngoài cửa phòng học — chủ yếu là tìm và thảo luận chuyện với ba tên thích ngủ hoặc đưa tới một chút lễ vật. Thời gian dần dần trôi qua trong những quy luật sinh hoạt này.

Bạn đang đọc Mãnh Nam Bày Tỏ Tình Yêu của Mễ Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.