Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 5452 chữ

Giữa hè nóng bức, ngồi ở dưới bóng cây cối ven hồ, hưởng thụ gió mát thanh thanh, nhìn hoa sen phấn hồng cùng lá sen biêc biếc. Bất luận kẻ nào cũng sẽ cảm thấy thời tiết nóng biến mất, tâm tình khoái trá.

A, thật sự là nhẹ nhàng khoan khoái!

Liễu Nguyệt Nhu ngã xuống phía sau, nằm ở trên cỏ mềm mại thanh lương, thoải mái mà nhắm mắt lại. Thật lâu nay, nàng gần như đã quên loại cảm giác yên tĩnh nhàn nhã này. Không biết vì sao, gần đây nàng càng lúc càng ít tức giận, cho dù lúc đối mặt Chu Kính Tổ cũng chỉ là giả bộ giận dữ, không nhẹ không nặng cho hắn hai đá.

Chu Kính Tổ lén lút tiếp cận, ngồi ở bên người nàng, cúi đầu nhìn xuống người trong lòng. Nguyệt Nhu thịnh nộ khiến hắn mê mẩn, nhưng Nguyệt Nhu nhẹ nhàng như vậy làm cho hắn tâm tình khoái trá, quên hết ưu phiền thế gian ( nếu hắn có ưu phiền thật ).

Cảm giác được bên người có người, Liễu Nguyệt Nhu mở mắt ra, thấy hắn liền hừ một tiếng, đẩy hắn cách nàng xa ra. Tên hỗn đản này, luôn luôn lừa nàng!

Hắn rõ ràng có võ công, rõ ràng giảo hoạt nhiều kế, lại giả vờ ngu ngốc ngơ ngác bị bọn họ bắt cóc, tiện đà dính lấy nàng trở về Liễu gia, đến nay còn ở lại Liễu gia ăn uống không mất tiền không chịu đi. Nhìn phía ngoài người uy phong là nàng, trên thực tế hắn mới là người đem nàng lừa xoay quanh!

Sau khi đánh Trương Phú Quý nàng mới nhìn rõ bộ mặt thực của hắn, tuy nhiên do lúc ấy quá vui nên đã quên ép hỏi hắn. Sau đó lại hỏi hắn, hắn cố tình ngơ ngác không hiểu, mặc nàng truy hỏi. Nhưng không hiểu sao lực đánh hắn của nàng lại càng ngày càng nhẹ, thật sự là đáng giận!

“Thế nào? Nguyệt Nhu, nàng còn tức giận không?” Hắn cúi người kề sát vào nàng, “Ta đã nói rồi, ta kỳ thực ta là một con người thông minh tuyệt đỉnh, võ công cái thế, đại trí giả ngu, đại dũng như khiếp, nhưng lại có tâm địa thiện lương, nhân từ thương người. Bí mật động trời như thế đã nói cho nàng biết rồi, nàng còn muốn biết cái gì?”

Hừ, lại đùa giỡn nàng! Liễu Nguyệt Nhu quyết ý không để ý đến hắn.

“Nguyệt Nhu? Thật sự tức giận sao?” Hắn cười cười ngả người xuống, lấy khuỷu tay chống trên đất, vô cùng thân thiết lại gần sát sau gáy của nàng.

Bị cái cổ tuyệt đẹp trắng nõn của nàng hấp dẫn, hắn kìm lòng không đậu nhẹ nhàng hôn lên.

Nàng sợ ngứa lui lại, đồng thời thuận thế nâng khuỷu tay thụi về phía sau, nghe được hắn thống khổ kêu đau. Hừ, người võ công cao cường như hắn làm sao bị nàng làm đau, bên trong tiếng kêu thảm thiết của hắn chỉ sợ không có một phần là thật !

Chu Kính Tổ không ngừng cố gắng, lại hôn lên sau tai của nàng.

Liễu Nguyệt Nhu cười trốn tránh, rất ngứa! Bây giờ nàng mới biết được bản thân mình sợ ngứa như vậy. Vài ngày nay quen bị hắn động tay động chân, bất tri bất giác đã không còn bài xích loại thân mật này.

Nói thực ra, nàng thích cảm giác này, trước đây nàng luôn luôn cô đơn, chưa bao giờ gần gũi người khác như vậy. Lúc hai người ở bên nhau, luôn có một thứ yên tĩnh ngọt ngào cảm thấm lòng người, khiến nàng cảm thấy thật… thật thoải mái, tựa như giờ phút này.

Liễu Nguyệt Nhu thở dài một tiếng, đón nhận nụ hôn của hắn, say mê trong lửa nóng kích tình. Hắn luôn lợi dụng cơ hội hôn nàng, mà nàng cũng dần dần quen được hắn hôn, dần dần trở thành âm thầm mong đợi. Như vậy thật không phù hợp lễ giáo nha, nàng cười đưa tay nắm ở sau gáy của hắn. Quản chuyện đó làm gì, dù sao nàng cho tới bây giờ vẫn không quan tâm đến những thứ vớ vẩn đó!

Nàng đáp lại làm cho Chu Kính Tổ rên rỉ một tiếng, nụ hôn càng sâu thêm. Trời ạ, nàng thơm ngọt say lòng người khiến hắn mất đi lý trí! Thật vất vả, hắn dùng hết tự chủ bứt ra, nằm ngã trên cỏ, cùng nàng ngắm trời xanh.

“Đúng rồi, còn có một việc chuyện quan trọng chưa nói cho nàng biết. Ta thích nàng.” Hắn đánh cái ngáp, lười biếng tuyên cáo: “Kỳ thực lúc nàng mới bắt cóc ta, ta vừa nhìn thấy nàng đã nhất kiến chung tình.”

“Nga.” Ai tin ngươi! Nàng xa cách đáp lại, lại không tự chủ nâng khóe môi. Thích nàng, có người nói thích nàng! Hơn nữa lại là người nàng cảm thấy tương đối thuận mắt!

“Này, Chu công tử ngọc thụ lâm phong, tài trí hơn người, võ nghệ siêu quần, khiêm tốn thiện lương nói thích nàng, mà nàng chỉ có phản ứng như thế sao?” Hắn lại đánh cái ngáp, bất mãn oán giận, nhưng bộ dáng phẫn nộ thì lười làm. Dù sao cũng đã nói cho nàng rồi, mà chính hắn cũng không thật trịnh trọng.

“Ngươi còn muốn thế nào?” Ngáp có thể lây, nàng có chút muốn ngủ .

“Ít nhất cũng nói vài thứ cổ vũ ta đi.” Hắn cũng không phải dễ dàng liền thích người khác a.

“Được rồi, kỳ thực ta cũng không chán ghét ngươi, mặc dù đến mức thích thì còn có — chút khoảng cách, nhưng ngươi có thể tiếp tục nỗ lực.” Ánh mắt nàng đã nửa mở nửa khép .

“Không có thành ý! Quên đi, ta biết nàng là đang thẹn thùng, kỳ thực nàng thật thích ta, dù sao ta cũng là người trên trời ít có, dưới đất hiếm gặp … A… Chu Kính Tổ.”

“Thật không biết xấu hổ!” Nàng đô nhượng, ý thức bắt đầu tan rã.

“Nguyệt Nhu, ta rất yêu nàng… A hô… Hô…”

Tình huống liền là như thế này, ven hồ giữa hè, Chu Kính Tổ đã tỏ tình với tình yêu suốt kiếp này của hắn xong. Đến, chúng ta vì bọn họ chúc phúc đi! ( nhưng mà nói nhỏ thôi, đừng đánh thức bọn họ. Dù sao Liễu Nguyệt Nhu tính tình nóng nảy vẫn rất hung dữ … )

••••••••••••••••••••••

“Thật sự muốn đi sao?” Liễu Thủy Nhu vẫn có chút do dự.

“Đương nhiên muốn! Tỷ không nên cả ngày ngồi buồn ở trong phòng, lâu lâu cũng nên đi ra ngoài dạo một chút.” Liễu Nguyệt Nhu đã hạ quyết tâm đem tỷ tỷ đi ra khỏi khuê phòng, không cho tỷ mãi hối tiếc mà u sầu, khiến cho nàng càng nhìn lại càng tức giận.

“Nhưng là…” Nàng là bị chồng ruồng bỏ mà hưu trở về, khuê phòng thanh dã yên tĩnh hẳn là số mệnh cả đời của nàng.

“Không có nhưng là!” Liễu Nguyệt Nhu mạnh mẽ kéo tỷ tỷ xuất môn, cầm lấy cánh tay da bọc xương, không khỏi buồn bực vì tỷ tỷ tự ngược đãi bản thân mình. Nàng không thể lại dung túng tỷ tỷ! Trước khi tỷ tỷ bức tử chính bản thân, phải ép tỷ tỷ trở lại như cũ!

“Nhưng…” Liễu Thủy Nhu không thắng nổi lực của muội muội, bị kéo đi ra ngoài. Nhưng nàng vẫn thấy bất an, người có vận xấu như nàng thật sự có thể đi ra ngoài xuất đầu lộ diện sao?

“Đi mau đi mau, tranh thủ trước khi trời nắng gắt, chúng ta cùng đến Tĩnh Từ am.” Tĩnh Từ am là am ni cô hương khói thật thịnh ở Kim Lăng, nàng muốn cùng tỷ tỷ đi đến nơi đó bái quan âm bồ tát, nhưng tỷ tỷ lúc nào cũng đều ra sức khước từ .

“Đại ca sáng sớm lại không biết chạy đi đây, tên Chu Kính Tổ kia cũng không thấy bóng dáng. Không sao, ta đi cùng tỷ, tỷ đừng lo lắng, kêu thêm vài nha hoàn nữa cùng đi.” Liễu Nguyệt Nhu kéo tỷ bước ra đại môn, sau đó từ tay nha hoàn lấy một cái mũ sa mỏng đội lên đầu tỷ tỷ, “Như vậy đã được chưa?”

Liễu Thủy Nhu đem sa mỏng buông xuống che khuất mặt, lúc này mới an tâm một chút. Nàng thật sự sợ hãi khi người khác nhận ra mình.

“Đi thôi! Xuất phát nào!”

•••••••••••••••••••

Không phải là ngày lễ gì, Tĩnh Từ am cũng không quá đông người, hi hi lạc lạc vài người dâng hương, phần lớn là phụ nữ. Điều này làm cho Liễu Thủy Nhu bớt lo lắng trong lòng.

Vào bên trong am dâng hương cho điện Quan âm, cúng tiền, đoàn người đến rừng trúc sau am ni cô nghỉ tạm.

Liễu Thủy Nhu ngồi trên ghế, lấy xuống mũ sa, nhìn muội muội huơ cành trúc ở trong rừng chơi đùa. Hai nha hoàn cũng cảm thấy hôm nay nhị tiểu thư tâm tình vui vẻ, cùng nàng truy đuổi vui đùa ầm ĩ. Liễu Thủy Nhu bất giác lại thở dài một hơi, vì sao tiểu muội luôn sáng sủa hoạt bát như vậy, mà nàng lại trầm lặng u buồn như thế?

Nàng từ nhỏ luôn có chút kính sợ muội muội dám làm dám chịu này, Nguyệt Nhu có vẻ như không bao giờ rơi nước mắt, cũng chưa bao giờ thấy nàng buồn bã. Trái lại bản thân mình, lúc nào cũng không hề có chủ kiến, cả ngày khóc sướt mướt. Yếu đuối như vậy, khó trách khiến nhà chồng không thương, cứ thế bị khuất nhục đuổi về nhà mẹ đẻ, mất hết mặt mũi của nhà mẹ đẻ, tương lai bản thân mình cũng không biết đi con đường nào.

Nghĩ đến là thương tâm, nước mắt lại chảy xuống, sợ muội muội nhìn thấy lại lên cơn tức giận, vội đứng lên tránh ở sau rừng trúc, lấy tay áo lau lệ.

“Vị cô nương này không biết có gì ủy khuất, vì sao lại âm thầm rơi lệ?” Bên cạnh người đột nhiên toát ra giọng nam làm cho Liễu Thủy Nhu giật mình một chút ngã ngồi dưới đất, kinh hoàng nhìn thấy một vị nam tử cường tráng đang đến gần mình, sợ đến không cách nào phát ra tiếng.

“Cô nương?” Nam tử đến gần nàng, liếc thấy gương mặt tú lệ của nàng còn vương nước mắt, không khỏi lo lắng trong lòng. Hắn vừa rồi nhàm chán ở trong rừng trúc đi dạo, bỗng nhiên bị âm thanh nhỏ vụn nức nở thu hút, đến gần mới phát hiện là một nữ tử mảnh mai đang khóc thảm, tâm hiệp nghĩa không khỏi nổi lên.

Liễu Thủy Nhu lo lắng đề phòng nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì, lại thấy hắn chỉ ngốc lăng nhìn mình, vẫn không nhúc nhích. Sợ hãi tan đi vài phần, thấp giọng ngập ngừng: “Vị này, công… công tử, người…”

Nam tử bớt thất thần, “Nga, ta không phải là công tử gì, ta chỉ là một hiệp khách giang hồ. Cuộc đời thích nhất là giữa đường gặp chuyện bất bình mà rút đao tương trợ, bởi vậy cô nương có cái gì ủy khuất cứ việc nói cho ta, ta nhất định lấy lại công đạo cho cô nương!”

“Kia… Vị đại hiệp này, thỉnh nhường đường một chút được chứ? Ta… Ta muốn đi qua.” Bị một người nam nhân nhìn chăm chú, khiến nàng muốn trốn tránh, nhưng hắn lại chắn ở phía trước mình.

“A? Hảo!” Đại hiệp đáp, nhưng vẫn đứng bất động. Thật sự là một cô nương tuyệt sắc! Vị cô nương này lê hoa đái vũ, bộ dáng xấu hổ khiếp sợ, khơi dậy trong hắn vô hạn yêu thương. Hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng có ý muốn bảo hộ mãnh liệt như vậy!

“Đại … đại hiệp?” Tại sao hắn vẫn còn đứng bất động? Liễu Thủy Nhu sợ hãi muốn đi qua người hắn, xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng.

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!” Liễu Nguyệt Nhu sau khi chơi chán quay đầu tìm tỷ tỷ, nhưng lại thấy chỉ còn cái mũ sa, người thì đi đâu mất, cuống quít nơi nơi tìm kiếm. Chạy qua đây, vừa vặn thấy tỷ tỷ đứng cạnh một nam nhân, vẻ mặt đỏ bừng, còn vương nước mắt.

Đáng chết! Không kịp xem xét kỹ, nàng phi chân đá vào nam nhân đang đưa lưng về phía mình, “Đáng chết đăng đồ tử! Dám ở trước mặt ta khi dễ tỷ tỷ! Ta không đánh chết ngươi không là người! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!”

Đại hiệp vẫn còn đang thất thần, nhất thời không chú ý bị nàng đá trúng, bổ nhào vào khóm trúc, rồi mới tiếp tục bị thêm một đống dày đặc quyền đấm cước đá. Hắn bị đánh khiến tức giận trong lòng, vận công ngăn cản cũng xoay người huy quyền, lập tức đánh cho Liễu Nguyệt Nhu phải lui về sau ba bước, ngã xuống đất.

“Nguyệt Nhu! Muội không sao chứ?” Liễu Thủy Nhu cuống quít đi qua.

“Liễu Nguyệt Nhu? Tại sao lại là nàng?” Đại hiệp cũng ngây ngẩn cả người.

Liễu Nguyệt Nhu nâng mặt lên, “Ngụy Phong Pha, không ngờ là ngươi? Ngươi đúng là đồ mặt người dạ thú! Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, sau lưng cư nhiên khinh bạc tỷ tỷ của ta? Ta thật sự là nhìn lầm ngươi rồi!”

“Tỷ tỷ của nàng?” Ngụy Phong Pha bị trách móc không hiểu ra sao, “Đợi chút, ta không có phi lễ với vị cô nương này! Là nàng loạn đánh người! Bản nhân luôn luôn lấy hiệp nghĩa làm đầu, gặp chuyện bất bình, vung…”

“Vung cái đầu ngươi! Nếu như ngươi không có khi dễ tỷ tỷ của ta, vì sao tỷ tỷ lại có vẻ ủy khuất như vậy? Tỷ tỷ, tỷ nói đi!”

“Không, không phải, tiểu muội, vị đại hiệp này chính xác là không có vô lễ với ta, muội thật sự trách lầm hắn rồi.” Liễu Thủy Nhu giữ chặt muội muội đang xúc động.

Liễu Nguyệt Nhu dừng lại, “Phải không?” Vậy sao tỷ tỷ lại có dáng vẻ của người mới bị khi dễ?

“Nghe thấy chưa?” Ngụy Phong Pha cao hứng vãn hồi sự trong sạch, “Ta lơ đãng nghe thấy vị cô nương này đang vụng trộm nỉ non, bản nhân luôn luôn lấy hiệp nghĩa làm đầu, mới tiến lên hỏi. Nàng đừng nghi oan người tốt!”

“Nỉ non? Tỷ tỷ nha, tỷ lại ở đây khóc cái gì?” Thực là hết cách, đang yên đang lành tự nhiên lại khóc lóc nỉ non.

“Đúng rồi, vị cô nương này, nàng đừng khóc . Có cái gì ủy khuất cứ việc nói cho ta, ta tuyệt đối giúp nàng lấy lại công đạo!” Ngụy Phong Pha hào khí vỗ vỗ ngực.

Ngu ngốc! Liễu Nguyệt Nhu trừng hắn một cái, việc nhà của người khác, hắn sáp miệng lại làm cái gì? Lại gợi lên chuyện thương tâm của tỷ tỷ.

Liễu Thủy Nhu cười khổ: “Đa tạ hảo ý của đại hiệp, không nhọc đại hiệp lo lắng, đều là mệnh của ta không tốt, trách không được ai.”

Biểu tình đau khổ đó làm cho Ngụy Phong Pha đau lòng, đang ngây ngốc nhìn nàng thì bỗng dưng nhớ tới, đại tiểu thư Liễu gia vừa mới bị hưu về nhà, chẳng lẽ… Trời ạ! Làm sao có thể có người bỏ được thê tử xinh đẹp ôn nhu như vậy? Nếu là hắn, đau lòng còn không kịp, làm sao lại có người ngu ngốc khiến nàng thương tâm như vậy? Hắn rất muốn chém tên đó thành tám khối!

“Này! Ngươi nhìn cái gì vậy?” Liễu Nguyệt Nhu thấy tỷ tỷ không được tự nhiên né tránh ánh nhìn chăm chú của hắn, không khỏi lại tức giận kẻ lỗ mãng này làm cho tỷ tỷ nan kham.

“Nga.” Ngụy Phong Pha thật thành thật dời tầm mắt, miệng lại nhỏ giọng nói thầm: “Nhìn một chút cũng bị quản, thật là mạnh mẽ.” Khóe mắt lại nhịn không được quét về phía thiếu nữ xinh đẹp đang cúi đầu.

“Đúng rồi, ngươi rốt cuộc làm sao lại tới chỗ này? Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc chắn không phải là đến bái Quan âm rồi?” Mấy ngày nay hắn cùng đại ca toàn đến Nhã Hương Viện, tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở am ni cô?

Ngụy Phong Pha đáp: “Không chỉ có ta đến, đại ca nàng cùng Cầm Thao cô nương cũng ở chỗ này! Sáng nay Cầm Thao cô nương muốn đến Tĩnh Từ am thiêu chú hương, Liễu huynh cùng ta liền bồi nàng đến, hiện tại bọn họ ở đình bên kia chơi cờ, ta buồn chán nên đi nhìn quanh một chút. Các nàng muốn qua đó chào hỏi một tiếng hay không?”

“Hừ, không cần.” Tuy rằng đại ca quả thật rất ngu ngốc, nhưng là nhìn thấy Cầm Thao gì gì đó lừa đại ca ngốc xoay quanh, nàng vẫn nổi cơn muốn đánh người! Quên đi, đừng đi quấy rầy bọn họ tốt hơn, miễn cho mọi người không thoải mái.

Liễu Nguyệt Nhu nâng tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, sắc trời không còn sớm, chúng ta cần phải trở về. Ngụy đại hiệp, ngươi cũng trở về bên kia đi.”

“Các nàng phải đi rồi sao? Không bằng ta cùng hai người trở về, nữ nhi đi đường không an toàn, để ta đưa hai nàng về sẽ an tâm hơn.” Ngụy Phong Pha nhìn Liễu Thủy Nhu, nữ tử mảnh mai như vậy làm sao chịu nổi dù một chút kinh hách chứ.

“Cũng tốt, vậy đi thôi.” Phân phó đám nha hoàn dọn dẹp xong xuôi, Liễu Nguyệt Nhu dìu tỷ tỷ, cùng Ngụy Phong Pha chậm rãi rời khỏi Tĩnh Từ am.

“Ngụy đại hiệp, Cầm Thao cô nương có vẻ như rất thân thiết với đại ca ta nha.” Nữ nhân kia lần trước còn nói giữa hai người bọn họ là cái gì thuần khiết trong trắng, huynh muội chi nghị , hiện tại lại cả ngày tìm ca ca ngốc tử của nàng, rốt cuộc là muốn cái gì? Nàng không tin mọt sách ca ca không tiền không thế có thể hấp dẫn nàng ta, Cầm Thao kia vừa thấy là biết là một nữ nhân cực có dã tâm.

“Nga, Cầm Thao cô nương cảm kích lệnh huynh tương trợ, bởi vậy thường mời lệnh huynh đi qua ngâm thơ đánh đàn. Kỳ thực Cầm Thao cô nương gần đây có chút chuyện phiền toái, có một vị quan gia công tử cực kì vô lễ luôn luôn dây dưa nàng, Cầm Thao cô nương cũng muốn mượn cớ này tránh hắn.”

“Phải không?” Liễu Nguyệt Nhu chau chau mày, nữ nhân kia đang đùa cái gì chứ?

Liễu Thủy Nhu kéo kéo tiểu muội: “Nguyệt Nhu, đại ca cùng Cầm Thao cô nương kia là thật tâm yêu nhau sao?” Chẳng lẽ đại ca thật sự muốn kết hôn cùng một yên hoa nữ tử? Phụ thân sẽ đồng ý sao?

“Ai biết, nghe nói là thuần khiết trong trắng huynh muội chi nghị. Tỷ, tỷ đừng lo lắng chuyện này.” Hoa khôi nào lại để ý sản nghiệp be bé nhà bọn họ kia chứ?

Liễu Thủy Nhu gật đầu, như vậy thì tốt rồi.

Haiz, liếc mắt nhìn tỷ tỷ đơn thuần, Liễu Nguyệt Nhu lắc đầu, nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi, nàng thật lo lắng đại ca sẽ bị thương tổn.

••••••••••••••••

“Ăn quá ngon! Quả thực là nhân gian mĩ vị! Nguyệt Nhu, đầu bếp nhà nàng thật sự nấu rất ngon.” Chu Kính Tổ buông bát cơm đã liếm sạch sẽ xuống, thỏa mãn nói.

Liễu Nguyệt Nhu bất đắc dĩ liếc hắn một cái, nàng thật hoài nghi trên đời này không có gì là hắn không ăn. Kỳ thực Chu công tử nuôi rất dễ, chỉ cần có một chén cơm trắng cũng có thể ăn ngon, cùng bộ dáng công tử phú gia trong ấn tượng của nàng khác biệt rất lớn.

“Nguyệt Nhu, không bằng buổi tối ăn cá chép kho tàu được không? Nga, thịt cá tươi, hương tô ngư da… A, lại thêm mấy món ăn nhẹ hợp với cơm thơm ngào ngạt… Nga! Quá tuyệt vời!” Nước miếng của hắn chảy ra ròng ròng, hai tay nắm lại, đắm chìm giữa ảo tưởng tuyệt vời.

Trời ạ, hắn từ nhỏ đã bị bỏ đói sao? Liễu Nguyệt Nhu thật sự xem ngạc nhiên, có cần thiết đối với những món ăn gia đình thông thường này cảm động như vậy sao?

Haiz, nàng làm sao mà nghĩ ra được, kỳ thực Chu Kính Tổ đúng là từ nhỏ đã bị bỏ đói thật!

Truyền thống “tiết kiệm” của Chu gia tuyệt đối hơn xa những gì mọi người tưởng tượng! Nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Chu gia chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể ăn thịt, nấu cơm đổ nước lấy thước đo, một bộ xiêm y có thể truyền ba đời, tiếc dầu đốt đèn nên trời tối liền ngủ… Tất cả nàng cũng thể tưởng tượng được, bởi vậy cũng không cách nào lí giải Chu Kính Tổ với đồ ăn hết sức chân thành, cũng không hiểu được vì sao điều Chu Kính Tổ nghĩ đến nhiều nhất chính là ăn.

Thật sự, nếu như ngươi giống như Chu Kính Tổ mãi đến khi tám tuổi khi lần đầu tiên trốn nhà mới ăn qua bữa cơm no thứ nhất trong đời, ngươi tuyệt đối có thể hiểu được tại sao hắn kiên quyết không trở về nhà! Khi đó hắn mới biết được, nguyên lai đống bạc phủ bụi trong nhà có thể dùng để đổi món ăn ngon gì đó! Thế là Chu công tử có thói quen nơi nơi vung tiền, như hồi xưa lần đầu tiên dùng hai đĩnh bạc trắng đổi một chén cơm trắng…

Bởi vì Liễu Nguyệt Nhu không biết, nàng giơ hai ngón tay chọc tỉnh Chu Kính Tổ vẫn đang say mê: “Tốt lắm, ăn no rồi thì cút đi! Ta muốn ngủ trưa.” Chu công tử kiên trì mỗi bữa đều phải cùng nàng ở chung, mỗi ngày thời điểm ăn cơm liền xuất hiện tại tú lâu của nàng. Bất quá mấy ngày nay không biết hắn bận làm gì, cơm nước xong liền biến mất không thấy bóng dáng, mãi cho đến bữa cơm tiếp theo mới lại nhảy đến ăn. Haiz, nàng bắt đầu cảm thấy mình giống như đang nuôi một con chó a.

“Nguyệt Nhu, ta biết vài ngày nay ta vắng vẻ nàng, tin tưởng ta, ta cũng phải chịu khổ tương tư nga. Xin nàng yên tâm, nhẫn nại hai ngày nữa là ta có thể lúc nào cũng khắc khắc ở bên cạnh nàng làm bạn.” Chu Kính Tổ thâm tình chân thành kéo tay Liễu Nguyệt Nhu nhẹ hôn. Nếu không phải hắn cuối cùng bị lão cha túm được, ép đi dò xét các nơi, hắn cũng không thể tách ra khỏi Nguyệt Nhu a.

Liễu Nguyệt Nhu nghe được cả người nổi da gà, một cước đá văng hắn ra, “Ghê tởm! Bộ ngươi muốn ta ói ra hết mới vừa lòng sao?” Chẳng lẽ hắn — không hề phát hiện hắn thật sự không thích hợp với cái vẻ mặt đắm chìm trong tình yêu đó sao? Kỳ quái giống như heo bay trên trời ấy.

Chu Kính Tổ ngồi dưới đất, sờ sờ gò má bị nàng tát: “Ta chính là muốn cho nàng thay đổi tâm trạng thôi! Ngẫu nhiên cũng muốn thể nghiệm một chút đổi mới a. Thật là, một chút cũng không nể tình.” Hắn cũng phải chuẩn bị thật lâu mới diễn được nha!

Liễu Nguyệt Nhu lại cho hắn một cước, “Ngu ngốc! Ngươi diễn như vậy bảo ta nể tình thế nào? Lần sau luyện cho tốt hơn rồi hẵng đến bêu xấu đi!”

“Thực không biết thưởng thức.” Chu Kính Tổ đứng lên vỗ vỗ mông, duỗi thắt lưng đi ra ngoài, “Hừ, mỹ nam tử tác phong nhanh nhẹn giống ta lại hạ mình biểu diễn cho nàng xem vậy mà còn không cảm động đến rơi nước mắt sao? Ta muốn đi ra ngoài, nhớ được bữa tối chuẩn bị cá chép kho tàu nha!”

” Thịt 『Chu 』 kho tàu muốn hay không?” Liễu Nguyệt Nhu hướng hắn ném một cái khay gỗ tỏ vẻ vui vẻ đưa tiễn. Tên khốn này, càng ngày càng không để nàng vào mắt, nàng chịu nghe hắn mới là lạ!

Nhưng mà một canh giờ sau, Thanh Thanh đến phòng bếp báo cho đại trù: “Nhị tiểu thư bữa tối muốn ăn cá chép kho tàu…”

••••••••••••••••

Liễu Nguyệt Nhu tựa vào cạnh cửa, nhíu mày nhìn bọn người hầu đem từng kiện hành lý chuyển vào Liễu phủ. Nữ nhân kia rốt cuộc ở đây làm quỷ gì? Nàng đem ánh mắt chuyển qua hoa khôi Cầm Thao dáng vẻ chân thành đi tới cùng đại ca nàng bên cạnh cao hứng phấn chấn.

“Tiểu muội,” Liễu Trọng Thi nhìn thấy Liễu Nguyệt Nhu, hưng phấn mà nói cho nàng: “Cầm Thao cô nương muốn tới nhà chúng ta làm khách vài ngày, thật sự là quá tốt, đúng không?”

“Làm gì có, Liễu đại ca quá khách khí, Cầm Thao mới nên cảm kích Liễu đại ca nguyện ý thu lưu ta nha!” Cầm Thao cười mỉm chi nói.

“Không, Cầm Thao cô nương có thể hạ cố đến hàn xá, bỉ chỗ có thể nói là bồng vách tường sinh huy, chúng ta đều cầu mà không được! Đến, đi bên này, ta trước mang nàng đến khách phòng.” Liễu Trọng Thi chỉ huy tôi tớ nâng hành lý, dẫn Cầm Thao đi hướng khách phòng.

Liễu Nguyệt Nhu dại mắt thấy đại ca vội chạy qua chạy lại thu xếp, xem xét kiếm cơ hội giữ chặt hắn: “Đại ca, Cầm Thao cô nương vì sao lại đến nhà chúng ta?”

“Gần đây có một tên vô lại ỷ thế phụ thân của hắn là quan lớn triều đình, luôn luôn đối Cầm Thao dây dưa không ngớt, bởi vậy cô nương ấy đến nhà chúng ta tránh vài ngày. Được rồi, đừng kéo ta, ta bề bộn nhiều việc.”

“Liễu tiểu thư có vẻ không hoan nghênh ta sao?” Cầm Thao đến gần Liễu Nguyệt Nhu, bày ra nụ cười yếu ớt mị hoặc chúng sinh. Hạ mình lâu như vậy, Chu Kính Tổ lại không đến mắc câu, nàng đành phải lại chủ động mê hoặc, không tin đấu không lại vị tiểu nha đầu không có chút vẻ nữ nhân này!

“Tất nhiên, Cầm Thao cô nương cũng thấy được sao?” Liễu Nguyệt Nhu búng móng tay, “Nhưng cũng có loại người, cho dù đã có dấu hiệu nhưng vẫn không biết thức thời, Cầm Thao cô nương cũng không đến nỗi là người như thế đi?” Hừ, không hỏi thăm xung quanh một chút, tưởng rằng nàng là dễ bị khi dễ sao?

Khộng nghĩ tới nàng ta nhanh mồm nhanh miệng như vậy, Cầm Thao quyến rũ phất tóc, “Ta thật ra cũng không muốn đến đây, đáng tiếc lệnh huynh mời mọc thành khẩn như vậy, thật không đành lòng cự tuyệt a.” Hừ, nếu Liễu Trọng Thi không phải là bàn đạp để nàng tiếp cận Chu Kính Tổ, nàng đã sớm đá văng con mọt sách đáng ghét này.

“Nguyên lai Cầm Thao cô nương săn sóc đại ca của ta như vậy nha, ta nhất định sẽ nói lại cho đại ca. Đúng rồi, ta tin Chu công tử biết Cầm Thao cô nương đối với đại ca của ta tình ý như vậy cũng sẽ thật cảm động.” Nàng luôn luôn cảm thấy mục tiêu của Cầm Thao hẳn là Chu Kính Tổ, thử xem nàng ta một lần.

Cầm Thao biến sắc, “Tình ý gì chứ? Ta cùng với Liễu đại ca là tình cảm huynh muội, ngươi đừng ở trước mặt Chu công tử nói lung tung!”

Nàng ta quả nhiên thèm nhỏ dãi Chu Kính Tổ! Liễu Nguyệt Nhu tức giận trong lòng, mặt ngoài lại bày ra tươi cười xán lạn: “Ai nha! Cầm Thao cô nương không cần thẹn thùng! Đây là chuyện tự nhiên thôi, chúng ta cùng Chu công tử đều sẽ chúc phúc cho hai người. Không cần ngượng ngùng, ta sẽ không nói cho đại ca biết! Yên tâm, trong lòng chúng ta hiểu được là tốt rồi.” Hắc hắc, cùng Chu Kính Tổ lưu manh kia ở chung lâu, cũng học được một chút bộ dang vô lại kia của hắn “Thiện giải nhân ý”. ( mặc kệ ngươi muốn nói cái gì, ta đều cũng có thể giúp ngươi giải thích thành cái ý mà ta muốn! )

“Ngươi… Ai là đang ngượng ngùng chứ? Ngươi không cần nói lung tung!” Cầm Thao có chút nóng nảy. Nghe nói Chu Kính Tổ rất thích nghĩa khí, nếu nghe nha đầu này nói như vậy, sợ là sẽ không đến “nhúng chàm” nàng a.

“A, từ lâu đã nghe đồn Cầm Thao cô nương xuất thân thanh lâu nhưng một hạt bụi nhỏ cũng chưa nhiễm, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên thuần khiết không tỳ vết. Kỳ thực thích một người không có gì đáng ngượng ngùng, không cần phải thẹn thùng che dấu như vậy nga!” Liễu Nguyệt Nhu càng xả càng xa. Ngô, lúc trước Chu Kính Tổ đối nàng như vậy, nàng mạnh mẽ quyền cước đánh hắn, không biết hiện thời Cầm Thao cô nương nhu nhược sẽ đáp trả nàng như thế nào nha?

“Ngươi đúng là đồ xú nha đầu! Kỹ nữ thối! Lại nói hưu nói vượn ta liền tát chết ngươi!”

Oa! So với nàng còn thô lỗ hơn nha! Liễu Nguyệt Nhu lắc đầu, chẳng qua mới bị nói hai câu liền thất thố thành cái dạng này, bản lĩnh hoa khôi tệ đến vậy sao. Liễu Nguyệt Nhu đột nhiên cảm thấy, kỳ thực bản thân mình cáu kỉnh không phải quá táo bạo, ít nhất thời điểm nàng buồn bực nhất chỉ “hơi chút” động tay động chân, nhưng ăn nói vẫn là thật đoan trang, không phải sao?

Cầm Thao ngang ngạnh ngẩng đầu lên, “Xú nha đầu, ngươi nghe đây, Chu công tử sẽ không thật sự coi trọng ngươi, hắn sớm hay muộn cũng là của ta!” Nếu đã xé rách mặt, nàng cũng cứ việc nói thẳng .

“Ta nghĩ ngươi căn bản không hiểu 『không biết tự lượng sức mình 』 là có ý gì!” Liễu Nguyệt Nhu lạnh lùng trả lời.

“Ngươi…” ánh mắt hai nữ nhân trừng nhau, tức khắc hoa lửa bắn ra bốn phía.

“Xú nha đầu, thật không hiểu Chu công tử coi trọng ngươi điểm gì chứ. Ngươi chiếm lấy Chu công tử lâu như vậy, cũng nên thoái vị đi. Ta nghĩ Chu công tử lập tức sẽ đá bay ngươi, đến lúc đó nhìn thấy Chu công tử ở cùng ta, ngươi cũng đừng thương tâm nga!”

“Cho dù ta thoái vị cũng không tới phiên ngươi, ngươi xếp hàng chậm rãi chờ đi! Hi vọng trước khi ngươi tám mươi tuổi có thể chạm đến hắn, nếu ngươi còn chưa có chết.”

Hoa lửa biến thành lửa cháy hừng hực, nham thạch phun trào khắp nơi!

“Cầm Thao cô nương, tiểu muội, hai người đang nói chuyện gì thế? Tán gẫu vui vẻ như vậy sao?” Liễu Trọng Thi đi tới hỏi, thật cao hứng thấy hai người ở chung rất hòa hợp.

“Ngu ngốc!” Hai nữ nhân hiếm khi có cùng chung ý nghĩ.

Bạn đang đọc Mạnh Mẽ Nương Tử của Nhược Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.