Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1876 chữ

Đang say giấc nồng thì điện thoại của chị Huyền reo lên, thằng điên nào gọi điện lúc nửa đêm thế này, ức chế kinh, đang ngủ ngon mà bị phá đám.

– Alo.

– Đang ở phòng của chị này.

– Phương gọi – chị Huyền vừa nói vừa đặt điện thoại ở góc giường.

– Cái giề, Phương bao giề – tôi bật dậy luôn.

– Hỏi chị em đang ở đâu, chị nói ở phòng chị.

– Hê hê thôi ngủ tiếp.

Trời mưa to, chắc Phương lo cho tôi ở ngoài dầm mưa nên em mới gọi điện hỏi chị tôi, tưởng em đang giận mặc xác tôi, vậy mà vẫn lo cho tôi, hạnh phúc quá

Sáng thức dậy, mở mắt ngó quanh phòng không thấy chị Huyền đâu, ngó đồng hồ thì đã 7h sáng rồi, tôi ngồi dậy vươn vai cho đỡ mỏi, rồi vào nhà tắm VSCN xong xuôi.

Thấy một tờ giấy ở trên bàn, với tờ 200k đang kẹp ở đấy, tôi cầm tờ giấy lên đọc “chị đi học cùng anh dương, em cầm tiền mà đi ăn sáng, đi đường cẩn thận đấy, đi đâu thì khép cửa phòng lại, ở đây toàn người tốt, không có trộm đâu”

Tôi đút tờ 200k vào túi, lại bàn lấy cái điện thoại, điện thoại hết pin cay ghê, tôi mở nguồn lên thì thấy, mấy chục cuộc gọi nhỡ của Phương, 5 6 tin nhắn, tôi hí hửng mở từng tin nhắn lên đọc “anh đang ở đâu à, nhận được tin nhắn này gọi lại cho em ngay” “trời mưa to quá, anh về nhà em đi, đừng để em lo” đang đọc thì điện thoại tắt nguồn, ức chế nghe điện thoại sao lại hết pin đúng lúc này, haizz lại làm Phương phải lo lắng rồi.

Tôi bước ra khỏi phòng, có vài đám con gái đang tập chung ở một phòng chém gió, thấy tôi bọn nó chạy ra giữ tôi lại, tôi thì chả hiểu gì, hay là lũ này đè tôi ra hấp diêm tập thể, có thế lắm giờ con gái manh động lắm.

– Chị em lôi nó đi báo công an giám ăn trộm giữa ban ngày.

– Ớ ớ, trộm gì đâu.

– Cậu từ phòng kia đi ra không phải ăn trộm thì cũng ăn cắp

– Em là em trai chị Huyền.

– Ơ em trai hả.

– À đúng rồi lúc sáng cái Huyền nó bảo là nó có một đứa em trai mới lên, thôi thả nó ra.

Mấy chị này buông tôi ra, tay tôi hơi nhức, con gái gì mà cầm tay mạnh thế.

– Mấy chị xin lỗi nha.

– Vâng thôi em đi.

Tôi bước đi, tôi biết thừa lũ này trêu tôi rồi, đúng bọn hết việc, rảnh rỗi sinh nông nổi.

Tôi rắt xe máy, rồi ngồi lên cắm chìa khóa, đề ga phóng đi, trên đường tôi dừng lại ở một quán ven đường mua bao thuốc thăng long.

Rồi vào quán phở gọi một tô phở ăn cho đỡ đói, ăn xong tôi phóng xe qua nhà Phương, tới nhà em, tôi bấm chuông một lúc thì thấy một đứa con gái ra mở cửa, nó cũng trạc tuổi tôi tầm 17 18.

– Anh tìm ai ạ.

– Tôi tìm Phương.

– Anh là gì của chị Phương.

– Tôi là bạn của Phương kiêm luôn người yêu.

– Anh tên gì.

– Hải.

– Ở đâu.

– …..

Con này làm như tôi là ăn trộm còn nó công an, hỏi gì mà hỏi kĩ thế.

– Chị Phương đi học rồi

Mặt tôi hơi nhăn lại, cái con giở hơi này, tự nhiên chui từ trong nhà ra, hỏi vớ vẩn, rồi phán câu “chị Phương đi học rồi” mà tôi ức chế, sao không bảo luôn từ đầu, đúng là câu giờ nhà nước.

Tôi đề ga phóng tới trường học học nơi Phương học, tới trường thì trường vào lớp học rồi, tôi dừng xe cách xa trường khoảng 100m, tôi lấy thuốc ra rít, ai đi qua cùng nhìn tôi..

Trời thì nắng, người tôi toát ra mồ hôi liên hồi, áo tôi mùi hôi khủng khiếp, giờ mà tôi cầm theo cái bát, xé cho quần áo rách vài chỗ, thì chắc ai nhìn thấy cũng tưởng tôi là dân cái bang mất.

Tôi tính đợi ở đây tới lúc Phương đi học về thì tôi chạy ra xin lỗi em, mong em hiểu cho tôi, và tha lỗi cho tôi.

11H15 or 11h30 trống trường vang lên, học sinh các lớp chạy ra như tổ ong vỡ, đông quá mà mắt tôi lại cận liệu có nhìn thấy Phương không..

À kia rồi, Phương đang ngồi sau xe của cô gái hôm nọ, bên cạnh là vai đứa con gái với mấy đứa con trai nữa, đông phết cũng khoảng 20đứa cả trai lẫn gái.

Đợi bọn nó đi xa xa khỏi trường, tôi phóng xe lên trước, “giống cái màn hôm qua”, tôi phóng xe lên trước bọn nó rồi quay đầu xe lại, chặn đầu bọn nó, bọn nó mặt nghệt ra.

– Phương đi theo anh..

– Ôi trời hôi quá, ông chưa tắm à – đứa đang lai Phương, nói, ôi trời con này nói hay ghê, mặt tôi ghệt ra, ngại éo chịu được, bọn bạn em thì đứa nào cũng nhìn tôi cười khúc khích..

Tôi nhìn Phương thấy Phương cũng đang nhìn tôi, 4 mắt chạm nhau, Phương mặt lạnh băng quay phắt sang bên khác.

– Đi đi dương, kể anh ý.

– Phương đi cùng ông ý đê, nhìn ông ý tội nghiệp – con bạn lai em nói.

Phương nhìn tôi một lúc rồi cũng bước xuống xe của con kia, em lẳng lặng ngồi lên sau xe tôi, tôi xướng điên người, gật đầu chào lũ bạn của em, tôi đề ga phóng đi.

Phương vẫn giận tôi chắc em ngại lũ bạn nên em mới để cho tôi trở trời thì nắng chang chang đầu tôi thì chả đội cái mũ nào, rồi tự nhiên đầu của tôi có một cái mũ đội lên.

– Đội vào cấm cãi – Phương nói với giọng lạnh tanh.

Tôi quay đầu lại nhìn em, Phương nhìn tôi rồi quay mặt đi, em lấy mũ của mình đưa cho tôi đội, em vẫn lo cho tôi đấy chứ

Tôi chả biết đưa em đi đâu nữa, tôi dừng xe lại ở một vỉa hè, Phương xuống xe, tôi cầm tay em thì bị em hất đi.

– Lại ghế đá ngồi đi – tôi nhìn em nói.

Phương chả nói gì, mặt lạnh tanh lại ghế đá ngồi, tôi đi theo sau ngồi xuống sát vào người em, Phương thì mặt lạnh thấy tôi ngồi sát vào người em thì em lại dịch ra.

Thấy em dịch ra tôi lại ngồi sát vào em tiếp, cứ vậy tới hết ghế, Phương vùng vằng đứng dậy tính đi, thì tôi kéo tay em lại.

– Thôi ngồi xuống.

Phương cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, tôi nắm nhẹ tay em lần này Phương không hất tay tôi ra nữa..

– Anh xin lỗi.

– Anh nói như dễ lắm vậy, giờ tôi hôn người khác anh chịu được không – Phương nhìn tôi quát lớn, mắt em đỏ hoe lên, may mà ở đây vắng người..

– Vậy giờ anh phải làm sao.

– Không biết.

– Anh xin lỗi mà – tôi kéo Phương vào lòng, ôm chặt lấy em, Phương vùng vằng giãy dụa cố gắng thoát khỏi vòng tay tôi, Phương giãy dụa được một lúc thì em thôi, tay em buông thõng xuống, em khóc, giọt nước mắt lại chảy ướt áo tôi, tôi ôm em chặt hơn.

– Anh xin lỗi mà.

– Huhu.. Đồ. Tồi. Hức. Đêm qua.. Hức.. Anh có biết tôi lo cho anh lắm.. Không.. Hả.. Gọi.. Cho.. Anh.. Thì. Toàn. Thuêbao.. Hức.. Có biết đêm. Qua.. Tôi.. Tìm.. Anh. Cả đêm.. Không.. Hả.. Tôi cứ tưởng anh.. Bị gì… Hức.. Thì.. Ra.. Anh.. Ở.. Phòng.. Của.. Chị Huyền hức – Phương vừa nói vừa lấy tay đấm nhẹ vào ngực tôi..

– Anh xin lỗi, điện thoại anh hết pin – tội nghiệp em tại tôi mà em phải dầm mưa cả đêm để tìm tôi, em lo lắng cho tôi, tìm tôi cả đêm, vậy mà tôi chả lo gì cho ăn, ngủ tít thò lò ở phòng của chị.

Phương lấy tay đấm nhẹ vào ngực tôi, em đánh nhẹ lắm, tại sao em không đánh mạnh lên cho tôi chừa.

Tôi rời em ra, lấy tay lau nước mắt cho em thì bị em hất bỏ, Phương đứng dậy tính chạy đi thì bị tôi cầm tay em lôi thật mạnh xuống, chắc do lực mạnh quá nên em ngồi hẳn lên đùi tôi..

Tôi chả chần chừ gì, giữ chặt người em, môi tôi áp vào môi em, Phương giãy dụa cố gắng thoát khỏi vòng tay tôi, môi em mím chặt lại..

Một lúc sau, đôi môi căng mọng của chịu hé ra, tôi ôm em chặt hơn, cảm nhận thân hình bé nhỏ xinh xinh, đang run rẩy trong lòng tôi, lắng nghe hương vị của hạnh phúc hòa lẫn những tiếng “chụt” của hai đôi môi phát ra, những tiếng nắng luồn qua khẽ lá, chiếu lên hai thân hình đang lặng lẽ ôm nhau, trao cho nhau những nụ hồn ấm áp, hạnh phúc.

Tôi rời môi Phương, Phương vẫn ngồi trên đùi tôi, lau nhẹ những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên má, vuốt nhẹ mái tóc đen mượt óng ả, có mùi hương rịu ràng kia, vuốt nhẹ bờ má láng mịn, làn ra trắng hồng.

– Anh xin lỗi – tôi khẽ nhìn em nói.

Phương ôm chầm lấy tôi, mặt em áp vào vai tôi nức nở khóc, haizz người tôi mùi mồ hôi thế này mà em vẫn chịu được.

– Hức không được có lần sau đâu đấy.

– Anh biết rồi, nín đi – tôi nâng nhẹ cằm em lên, nhìn em, đôi mắt long lanh đang ướt đẫm lệ, giọt nước mắt chảy dài trên má, khẽ lau đi những giọt nước mắt đó.

– Anh hư lắm, giám bỏ học lên đây.

– Không lên để mất em à, thôi về đi trưa rồi.

– Dạ.

Tôi lai em về nhà, Phương ôm tôi chặt cứng như không muốn rời, đưa em về thì tôi cũng phóng xe về nhà tôi luôn.

Về tới nhà tôi cắm sạc điện thoại, nhắn tin cho chị là “em về nhà rồi” cho chị đỡ lo

Cuộc sống lại tiếp tục lặp lại, tôi cố gắng học để thì đỗ vào đại học, những ngày gian nan thức đêm cày sách đã được đền đáp tôi và Phương đều đỗ vào đại học, cùng trường cùng lớp..

Tôi dọn đến phòng của chị Huyền ở cùng chị, phòng cũng đủ rộng đủ để được hai cái giường nhỏ…..

                    — Hết —
Bạn đang đọc Phương Một Thời Để Nhớ sáng tác bởi Baleesu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Baleesu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.