Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại 7: Hành Trình Nam Kì Sơn

Phiên bản Dịch · 3577 chữ

Mùa xuân, vạn vật sống lại. Ánh nắng màu vàng giống như nước chảy tràn cả không gian, màu xanh biếc tượng trưng cho sinh mệnh chui ra khỏi đất, không khí vẫn đang rét lạnh tùy ý giãn ra tứ chi. Con chim non cao hứng phấn chấn một đường líu ríu, chúc mừng mùa xuân đã đến.

Ồn quá! [Gin: hự, Liên Nhi, ngươi thật phá phong cảnh mà =.=]

Ta run cái lổ tai, rụt lui vào trong lòng phụ thân. Muốn tiếp tục ngủ, đáng tiếc một khi tỉnh lại thì không còn buồn ngủ nữa, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, ta từ từ mở mắt. Trở mình, ta nâng hai móng vuốt nhỏ lên, đắp đại y của phụ thân qua, ló ra. Ánh mặt trời thoáng chốc chói mắt, không khí trong lành lạnh lẽo tràn ngập trong hơi thở. Hai bên đường một mảnh xuân sắc, tuy rằng chỉ là mầm non, bất quá nhịp đập sinh mệnh kia vẫn làm cho người ta không tự chủ được tinh thần sảng khoái.

“Tỉnh?” Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói mang ý cười của phụ thân.

“Miao.”

“Sắp đến Nam Kì, Liên Nhi nhẫn nại một chút nữa nha.”

“Miao”

Phụ thân đẩy nhanh tốc độ, ta ở trong lòng hắn cũng xóc lợi hại hơn. Ai ngờ không đi được bao xa liền đụng tới một đám người ngăn ở giữa đường. Ta ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện trong đó một hơn phân nửa đều là Hắc y nhân cầm đại đao chói lọi, khí định thần nhàn giống như mèo đang trêu chọc chuột, chỉ còn chờ chơi thêm vài lần sẽ một hơi ăn luôn. Mà mấy người bị vây bên trong có vẻ chật vật lắm, trên cơ bản mỗi người đều mang theo thương. Tình thế này đối lập thực rõ ràng! Không biết phụ thân có thể “gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ” không, bất quá, dựa theo kinh nghiệm trước kia mà xem, chắc là không nhiều khả năng lắm. Quả nhiên, phụ thân luôn theo nguyên tắc “nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện”, tốc độ cũng chưa giảm nửa phần, trực tiếp vọt đến.

Hảo, hảo kiêu ngạo.

Chỉ trong chốc lát, một nửa Hắc y nhân đối diện đều xoay người, cảnh giác nhìn chằm chằm một người một ngựa đang đến gần.

Ô, phụ thân, chúng ta đi đường vòng thì tốt rồi a!

Cách nhóm người càng ngày càng gần, ta khẩn trương lui vào ngực phụ thân, đại khí cũng không dám thở ra.

Đám Hắc y nhân kia thấy phụ thân không có tính toán dừng lại hoặc đi vòng, đều quay đầu lại, âm thầm cảnh giác. Thậm chí ngay cả mấy người bị vây quanh cũng lộ ra kinh ngạc cùng thần sắc mong chờ, tưởng đại hiệp gì đó hảo tâm tương trợ.

Có mấy người nhịn không được, hô lớn: “Người nào? Dừng lại! Nếu không đừng trách ta vô tình!”

Phụ thân vẫn làm theo ý mình. Ta dùng móng vuốt che mắt —— ô, người ta không dám nhìn.

Một trận kêu thảm thiết.

Ta sợ tới mức mở to mắt.

Một vòng Hắc y nhân gần bọn ta nhất dĩ nhiên ngã xuống, tiếp theo càng nhiều Hắc y nhân nhào đến, lại hoành tráng lần lượt ngã xuống, thống khổ lăn lộn trên mặt đất. Ta không thể không hoài nghi phụ thân có phải tới cứu người hay không...... Hay là tâm tình khó chịu?

Đám còn lại đều sợ hãi, trù trừ không dám tiến lên. Trong đó một Hắc y nhân làm như rõ ràng hợp lý ôm quyền nhìn phụ thân, nói: “Vị anh hùng này, bọn ta ——”

Người nọ còn chưa nói xong, phụ thân đã không cho mặt mũi thúc ngựa chạy xa, chỉ để lại một mảnh dương trần.

Ách, ách ách ách...... Ta phải nói “Đẹp trai quá” sao? Bọn ta có thể bị Hắc y nhân đuổi giết hay không a? Dựng thẳng lổ tai lo lắng sợ hãi nửa ngày, phát hiện hết thảy bình thường, ngay cả gió cũng chưa biến hóa, mới yên lòng.

Lại được một đoạn đường, rất xa, đã thấy được Nam Kì trấn, cùng với Nam Kì sơn phía sau cao ngất trong mây.

Lúc này là chính ngọ. Trên đường lớn có tiếng rao hàng liên tiếp, quán trà tửu lâu cũng có tiếng người ồn ào. Phụ thân không biết khi nào đầu đội mũ sa màu đen, dắt ngựa trên đường đi một vòng, hỏi thăm chỗ khách *, một đường nhàn nhã bước đi, đặt gian phòng hảo hạng, bảo tiểu nhị chuẩn bị đồ ăn, đóng cửa lại, rửa sạch dịch dung, ngồi xuống bên cạnh bàn, ăn cơm. Ta ở trong phòng lung lay một vòng, sau đó nhảy đến trên đùi phụ thân, hé miệng chờ ăn. Ăn no nê xong, ta leo lên, ánh mắt nửa mở nửa nhắm, đầu óc đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Có nên ngủ một chút hay không? Nhưng mà ta cả ngày không ăn thì là ngủ, có phải hay không rất cái kia đi? Cứ thế này mãi, ta chẳng phải là chuẩn động vật sao?

Nâng mí mắt, thấy phụ thân cởi hài, nghiêng người nằm bên cạnh ta, cũng vươn tay ôm ta vào lòng. Điều chỉnh tư thế một chút, ta thư thái nhắm mắt lại.

Ngô, nếu phụ thân cũng ngủ, ta đây cũng chớp mắt một chút đi.

Ai ngờ chớp một lần này là mấy canh giờ, khi tỉnh lại đã là hoàng hôn. Ngáp một cái, ta lờ đờ ngẩn người. Hẳn là do mùa xuân đi? Xuân khốn, xuân khốn thôi [Gin: ý Liên Nhi là do mùa xuân nên mới buồn ngủ rồi lờ đờ =3=]! Vừa quay đầu lại, phát hiện phụ thân không có ở đây, có lẽ đi WC? Lăn lộn trên giường, phát hiện một góc giường lại có tiểu bình sứ chứa giải dược kia, đi qua, mất sức của chín trâu hai hổ rút nút lọ, tiểu lục hoàn lập tức rơi ra.

Cho phụ thân một bất ngờ?

Lập tức không do dự ăn một viên. Bọc chăn lại rồi từ bao quần áo tìm y phục mặc vào, nhặt hết giải dược, sau đó an vị ngồi trên giường chờ. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng vang. Dời bước đến cạnh cửa, chờ cửa vừa mở ta liền nhảy ra.

“Phụ thân!” Ta cười thật sáng lạn.

Phụ thân một tay ôm ta, một tay giữ cửa. Nhíu mi, “Mặc ít như vậy, muốn bị bệnh sao?”

Ta ủy khuất, “Này không phải do tìm không thấy y phục khác sao ”

“Vậy đi mua.”

Lập tức, phụ thân khoác thêm một chiếc áo choàng cho ta, chuẩn bị dịch dung, bất quá ta mặc kệ.

“Phụ thân, có thể không dịch dung không a? Này thật là khó chịu!” Ta hé ra khuôn mặt khổ sở, điềm đạm đáng yêu.

Hắn như đã sớm dự đoán được, không biết từ nơi nào lấy ra ra một cái mũ sa màu trắng, đội trên đầu ta. Ta đắc chí, này không phải cùng mũ của phụ thân vừa vặn ghép thành một đôi sao [ mũ tình nhân ]? Vì thế trên đường cái của Nam Kì trấn xuất hiện ta cùng phụ thân một trắng một đen, giống như hắc bạch vô thường [hãn]......

Cách khách * không xa liền tìm được một nhà may, vì thế nên vào chọn y phục. Lúc ta đang ngắm một trường bào màu xanh ngọc muốn bảo lão bản lấy đến mặc thử, ngoài cửa một người thở hổn hển chạy vào.

“Lão, lão bản! Cho ta ba bộ y phục!”

Lão bản nhất thời có chút khó xử, nghĩ muốn chuẩn bị y phục cho ta trước, bất quá bên đây lại hô lên một tiếng.

“Để hắn trước đi, ta không vội.”

Lão bản nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn ta xin lỗi một tiếng, liền đi phục vụ người nọ.

Vốn việc này cứ như vậy qua đi, thế nhưng người nọ chết tử tế không chết chọn trúng trường bào xanh ngọc ta. Trong lòng nhất thời còn có chút bực mình, ta thấy ngươi sốt ruột cho ngươi tới trước, vậy mà ngươi lại đi chọn y phục ta ngắm rồi, thật sự là được một tấc lại muốn tiến một thước. Huống hồ cái này chỉ còn một bộ, nói ta có thể nào nén giận?

Vì thế ta đi qua, ôn tồn: “Vị tiểu ca này, trường bào này là tại hạ vừa nhìn trúng, không biết Tiểu ca có thể nhường cho tại hạ không?”

Không nghĩ tới người này cực không khách khí, nhìn ta quét cao thấp từ trên xuống dưới, nói: “Thứ Phượng gia ta coi trọng sao lại phải nhường?”

Này là cái thái độ gì! Bất quá ——

Ta đảo mắt, gọi người nọ đang muốn đi, “Ngươi nói Phượng gia, chính là Phượng gia thủ phủ ở Giang Nam?”

Người nọ nghe vậy xoay người lại, ưỡn ngực, “Coi như ngươi còn có mắt!”

Ta giả bộ cười hai tiếng, nói “Kính đã lâu” và khen tặng vân vân. Nhìn hắn đi xa, ta cười nhìn phụ thân.

“Phụ thân, ngươi nghe được không? Là nhà Phượng Dự mà! Dạy dỗ chút đỉnh là được, không cần mất mạng nga!”

“Hảo, liền theo ý Liên Nhi.”

Tiết mục xen giữa chấm dứt, ta tiếp tục chọn y phục, cuối cùng mua một trường bào vàng nhạt, mai vàng thêu chìm nhàn nhạt ta rất là thích. Mua xong y phục thì đi ăn cơm, địa điểm đương nhiên là tửu lâu tốt nhất Nam Kì trấn này. Rượu đủ cơm no, ta bị phụ thân kéo về khách *. Kỳ thật ta vốn là muốn đi ngâm suối nước nóng, Nam Kì sơn ôn tuyền nổi danh vốn cách đó không xa, nói tâm không ngứa là gạt người. Nhưng phụ thân nói cái gì sắc trời đã tối muộn ôn tuyền cũng sẽ không chạy trốn, ngày mai lại đi cũng không muộn, ta có biện pháp gì?

Đi vào đại đường khách *, ta liếc mắt một cái liền thấy được một người quen, được rồi, nghiêm khắc mà nói thì là “y phục quen”. Như vậy thấy được màu xanh ngọc, không nhìn thì thật có lỗi với hai mắt của mình. Người nọ tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, giơ tay nhấc chân đều tản ra mị lực thuộc về nam nhân thành thục [ đương nhiên không có cách nào so với cùng phụ thân, phụ thân là nhất]. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan có góc có cạnh, có vẻ kiên cường, nhưng nhìn kỹ đường cong dưới mặt có vài phần ôn nhu giống Phượng Dự tương tự [ ta cũng không phải nói Phượng Dự nữ khí, thỉnh đừng hiểu lầm ], nghĩ, y chắc cùng Phượng Dự có huyết thống quan hệ. Bất quá, này lại cùng ta có quan hệ gì? Y là y, Phượng Dự là Phượng Dự. Cho nên ta chỉ là thoáng liếc vài lần, liền đi theo phụ thân lên lầu.

Đáng tiếc, ta mặc dù không muốn có quan hệ gì với y, thứ quan hệ này lại cố ý tìm tới cửa.

Màn đêm buông xuống, ta đang ở trong lòng phụ thân ngủ say, bên ngoài một trận ầm ỹ làm ta thức giấc. Ta xoa xoa mắt, ngáp một cái, mờ mịt nhìn bốn phía, không biết đã xảy ra chuyện gì. Phụ thân khoác y phục xuống giường, đi tới cạnh cửa, giữ cửa mở ra một cái khe nhỏ, nhìn, nói: “Phòng kế bên thực loạn, chắc là trả thù linh tinh.”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa có một thân ảnh phóng vào. Phụ thân động tác nhanh chóng chưởng một chưởng qua, người nọ cúi thấp người, khó khăn lắm mới né được.

“Tại hạ không có ác ý!”

Ta ngồi dậy, nheo mắt muốn nhìn người tới, đáng tiếc quá tối, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng người.

Phụ thân đóng cửa, đốt đèn. Ta lúc này mới nhìn rõ ràng, người một thân chật vật kia không phải là kẻ đoạt y phục của ta lại có quan hệ huyết thống với Phượng Dự có thì là ai? Thật đúng là hữu duyên a!

Người nọ thấy rõ bọn ta, ánh mắt bỗng sáng ngời, lập tức ho khan một tiếng che giấu. Đối mặt bọn ta cúi chào, lại thanh minh không có ác ý, chỉ là muốn mượn chỗ bọn ta trốn một chút.

Ai ngờ phụ thân hoàn toàn không để mặt mũi, sắc mặt lạnh băng, “Không được.”

Ta nhíu mày, “Phụ thân!” Ta biết hắn không muốn gặp phiền toái, nhưng người này cũng không phải người qua đường nào đó. Nhưng nể mặt mũi Phượng Dự cũng nên giúp đỡ a! Cũng không phải ta có áy náy với Phượng Dự......

Phụ thân đi đến bên ta, không thèm nói lại.

“Vị công tử này, ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, được không?”

Y gật đầu.

“Công tử chính là người Phượng gia?”

“...... Phải”

“Nhận thức Phượng Dự không?”

Y chần chờ trong chốc lát, nói: “Xá đệ.”

A!”Nguyên lai là Phượng Đại ca!” Ta cười.

Thấy y lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, ta hảo tâm giải thích: “Ta là bằng hữu của Phượng Dự.”

Y rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, “Nguyên lai là bằng hữu của xá đệ, không biết công tử họ gì?”

“Tiểu đệ họ Trầm, vị này chính là gia phụ.” Ta đưa tay qua trái, chỉ chỉ phụ thân vẫn lạnh băng nghiêm mặt.

“Hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Kế tiếp chính là một trận hàn huyên. Nguyên lai y lần này đến Nam Kì chủ yếu là vì chữa độc, nghe nói chỉ có loại thảo dược đem theo cùng ôn tuyền ở Nam Kì sơn là có thể trị liệu. Bởi vì trên đường để lộ tung tích, mấy đối thủ trên thương trường liền mua chuộc giang hồ sát thủ linh tinh, một đường đuổi giết hắn đến Nam Kì. Thật vất vả vào một khách * chuẩn bị hảo hảo nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới màn đêm buông xuống lại bị người đuổi giết.

Thật sự là đáng thương. Cho nên phía sau đương nhiên liền đến phiên Thiên Diện Độc Y chuyên nghiệp ra tay rồi! Lập tức, phụ thân liền thay đổi khuôn mặt cho Phượng Đại ca, sau đó bắt mạch, cho y ăn một viên “Đặc hiệu dược” nữa. Không hổ là phụ thân a! Hiệu suất cao như vậy, một chút cũng không dài dòng dây dưa.

Không qua nhiêu lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi rất nhỏ, không ngừng lặp lại “Đại thiếu gia”, giống như sợ bị người khác phát hiện.

Ta liếc Phượng mỗ nhân một cái.

Sau đó chính là tiết mục nhàm chán chủ tớ cùng nhận thức. Ta hảo muốn chui vào trong lòng phụ thân ngủ a...... Sau đó, thương lượng đến thương lượng đi, Phượng mỗ nhân lại chuẩn bị đi theo ta cùng phụ thân! Này này này...... Ta ngủ trước một hồi cái đã.

Ngày hôm sau giữa trưa, ăn cơm xong, ba người liền lên núi. Một đường không nói gì...... Ta cũng không biết vì cái gì lại như vậy. Theo đại lộ hướng lên trên, rất nhanh, chúng ta liền thấy một ngôi nhà ẩn trong núi rừng, lại đi một lát, ngay lúc ta muốn kháng nghị, rốt cục đến chỗ ngồi được rồi. Tuy rằng ta cũng không biết chúng ta vì cái gì vào nhà người ta. Đợi chúng ta đi vào rồi, mới biết được hộ này là kinh doanh ôn tuyền, giống như thu phí mà cũng không tiện nghi. Bất quá trái phải không cần ta lo lắng, Giang Nam thủ phủ tại đây, ta có gì phải quan tâm.

Nơi này coi như là nơi nghỉ ngơi cao cấp, đình thai lầu các, giả sơn kì thạch, nơi chốn có thể thấy được điểm nhấn của người kiến tạo. Chúng ta chọn một tiểu viện, hai gian phòng đơn, ngoài mỗi gian phòng đều có một ôn tuyền nhỏ.

Thật, thật sự xa hoa!

Ta thấy ôn tuyền cách đó không xa có bốc khói nóng hôi hổi, có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

“Làm sao vậy?” Phụ thân từ phía sau ôm lấy ta, ôn nhu hôn lên gáy của ta.

“Này thật là hưởng thụ của người có tiền a!” Ta cảm thán.

“Muốn?” Phụ thân thanh âm rất nhẹ, nhưng ta lại biết, chỉ cần ta nói “Muốn”, hắn sẽ lập tức cho ta cuộc sống xa xỉ. Tuy rằng ta không biết ta tự tin như vậy là từ đâu tới [ bình thường cũng không thấy phụ thân kiếm tiền thế nào a ], bất quá ta chỉ biết phụ thân có năng lực này.

“Không.” Ta lắc đầu, “Loại hưởng thụ này ngẫu nhiên một lần ta cũng rất thỏa mãn rồi.” Cần cù tiết kiệm chính là truyền thống mỹ đức của dân tộc Trung Hoa.

“Liên Nhi ngoan của ta......”

Cảm khái qua đi, đương nhiên chính là ngâm ôn tuyền rồi! Ta hoan hô một tiếng chạy tới, còn chưa cởi hài, liền bị phụ thân kéo cổ lại.

“Phụ thân, ta phải ngâm ôn tuyền!” Ta không thuận theo giãy dụa.

“Tắm rửa trước, sau đó uống thuốc.”

...... Được rồi, dù sao ôn tuyền đã ở trước mắt, có cái gì phải sốt ruột.

Hết thảy chuẩn bị sắp xếp, ta cởi hết chỉ còn lại có lý y, chân trần đi đến bên ôn tuyền, lấy tay thử độ ấm của nước, sau đó thở sâu, cẩn thận đi vào. Ô, loại cảm giác cả thân thể bị ấm áp bao lấy này, làm cho người ta thoải mái đến muốn khóc!

Đang lúc ta cảm động, mặt nước nổi lên một trận sóng, ta cả kinh, trên mặt nóng như lửa.

Phụ thân, phụ thân thế nhưng lỏa thể tiến vào!

Được rồi! Ta biết là ta ngạc nhiên, người nào ngâm ôn tuyền còn mặc quần áo chứ? Bất quá, bất quá...... Ta thẹn thùng không được sao! Trong lòng không khỏi có chút chờ mong, có chút khẩn trương, không biết phụ thân có thể hay không...... Cơ mà, trộm liếc phụ thân một cái, hắn, hắn hắn hắn thế nhưng đang nhắm mắt dưỡng thần! Thật sự là tức chết ta! Tú sắc khả nan [tạm hiểu là cực phẩm đi] như ta đặt trước mắt, hắn cư nhiên thờ ơ! Ngươi nói này có quá đáng không!

Có chút hờn dỗi bĩu môi, ta căm giận cởi lý y thảy một bên, trườn ra thành ôn tuyền, ta cũng không biết làm sao cho hết hờn dỗi. Yên tĩnh trong chốc lát, ta vểnh tai, nghe nửa ngày phía sau cũng không có chút động tĩnh, rốt cục nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Phụ thân thế nhưng tựa tiếu phi tiếu nhìn ta! Trên mặt lập tức đỏ bừng, ta quay phắt đầu lại, nghĩ thầm, xong rồi xong rồi bị phát hiện rồi. Sau lưng quả nhiên truyền đến tiếng cười khẽ, cùng với âm thanh tim ta đập, tiếng sau mạnh hơn tiếng trước, đi vào tai ta.

“Nói cho phụ thân, Liên Nhi hiện tại nghĩ muốn cái gì?” Ngữ điệu mê hoặc, thanh tuyến hấp dẫn, làm cho đại não của ta hỗn độn.

“Phụ thân......” Ta hai mắt mê ly, cảm giác cảnh vật bốn phía trở nên mơ hồ.

“Ân?”

“Ta nghĩ muốn phụ thân.” Nghiêng đầu, ta ngửa lên in lại nụ hôn trên khóe miệng người nam nhân ở phía sau.

Kế tiếp hết thảy thuận theo tự nhiên, chờ ta hoàn toàn thanh tỉnh cũng biết thẹn thùng đã là chiều ngày hôm sau, toàn thân giống như tan ra rồi. Thật không biết ngày hôm qua sao lại điên cuồng như vậy...... Là do ôn tuyền sao? Làm cho ta không khỏi hoài nghi ôn tuyền kia có phải có tác dụng thôi tình hay không nữa.

“Chi ——” cửa phòng bị mở ra, phụ thân thần thanh khí sảng đi vào.

“Liên Nhi, chúng ta chờ ngươi tốt lắm lại đi, thế nào?”

“Ân.” Ta đáp ứng một tiếng, sau đó nhớ tới một người, “Phụ thân, Phượng Đại ca đâu?”

“Mới vừa đi không lâu.”

Ta không khỏi có chút kinh ngạc, bất quá ngẫm lại, người ta là tới chữa độc, buổi chiều thêm buổi tối ngày hôm qua hẳn là đủ rồi.

“Hảo hảo nghỉ ngơi.” Phụ thân nói xong cười nhẹ một tiếng, bổ sung: “Nếu còn muốn đi ngâm ôn tuyền thì ——”

“Ta không thèm!” Vừa nghe đến hai chữ “Ôn tuyền”, nhiệt khí ào lên trên mặt không dừng được.

“Hảo hảo hảo, không thèm không thèm.”

Bạn đang đọc Mặc Sắc Liên Y của Lâu Liên Thanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.