Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Truy Sát

Tiểu thuyết gốc · 2379 chữ

Rầm! Rầm!

Ngoài trời mưa nặng hạt, trong một ngôi nhà tranh có hai người một nam, một nữ. Cô gái khoảng hai bốn hai lăm tuổi dáng người cao gầy dù không thể nói là quốc sắc thiên hương nhưng cũng thuộc hàng nhất lưu. Nàng đang ngồi trước cửa sổ ngắm mưa hồi lâu, cũng không quay đầu lại mà cất tiếng hỏi thanh niên đang ngồi trên ghế phía sau:” Nếu ngày nào cũng được ngắm mưa như hôm nay thì tốt quá”. Giọng nói mang theo vẻ buồn bã.

Thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi ngũ quan tinh xảo đường nét rõ ràng, hắn vừa lau thanh kiếm trên tay vừa cất giọng nói:”nếu như người của Chiến Thần Điện tới đây với thực lực hiện tại của ta chắc sẽ ngăn được một chút, muội hãy mang miếng ngọc bội này tới Phi Linh Tông đưa tận tay cho tông chủ Phi Linh Tông là Dương Hải Minh.

Thanh niên nói xong móc trên người ra một chiếc ngoc bội hình bán nguyệt được khắc văn tự cổ khó hiểu.

Hắn lại nói: “vật này là tín vật của hắn khi bị người của Vô Tận Hỏa Vực truy sát nhưng được gia chủ của chúng ta cứu. Khi đó hắn đưa cho gia chủ một chiếc ngọc bội và nói khi thấy ngọc bội này thì cho núi đao biển lửa chỉ cần người giữ ngọc nói một tiếng ta cũng lao vào”. “Biệt hiệu trong giang hồ của hắn là Phong Long Thủ. Có hắn ra tay thì dù Chiến Thần Điện cũng phải suy nghĩ một hai.” Nữ tử quay đầu lại, lúc này khuôn mặt đã tràn ngập nước mắt sau đó lao tới ôm người thanh niên: “Ta sống là người của chàng, cho dù chàng có chết ta cũng nguyện theo.” Tên thanh niên cười cười, nụ cười mang theo sự tiếc nuối cùng bất đắc dĩ, hắn ôm nữ tử vào long và nói:” khờ quá! Ngươi cũng biết ta đã đạt tới Ngọc Đổng Song Xuy tầng tám rồi. ta sẽ không sao đâu ngươi ở lại chỉ làm vướng tay vướng chân mà thôi!” “ta muốn ở bên huynh phút cuối cũng không được hay sao” nữ tử vừa khóc vừa ngước đầu lên nói với tên thanh niên.

Người thanh niên chỉ biết thở dài, sau đó huy chưởng vỗ nhẹ vào ót của nữ tử khiến nàng bất tỉnh. Lúc này hắn ôm chặt nữ tử vào lòng hai hàng nước mắt đã chảy tự khi nào.

Giọng hắn khàn khàn khẽ nói vào tai của nữ tử:“nếu có kiếp sau thì Thiều Thanh Vân ta nguyện chăm sóc bảo vệ nàng suốt đời, giờ thì ta không còn cơ hội đó nữa rồi chỉ trách ta quá say mê võ đạo mà không quan tâm nàng khiến nàng chịu khổ. Cho ta xin lỗi nhé Thanh Nhi.” Hắn huýt nhẹ một tiếng thì bên ngoài có một lão già độ lục tuần lưng còng mở cửa đi vào. Lão chắp tay khom người hỏi: “Gia chủ gọi ta?” Thiều Thanh Vân cười khổ nói: “Hàn lão không cần phải vậy, Thiều gia bây giờ chỉ còn ta và Thanh Nhi vốn dĩ đã không còn Thiều gia trang lúc trước rôi. Lão cũng không còn là nô bộc của ta nữa”.

Lão giả nghe vậy lập tức quỳ một chân xuống chấp tay nói : “Ta làm nô cho Thiều gia đã hơn năm mươi năm, lòng đã sớm cho rằng mình là người thiều gia rồi. Mong gia chủ đừng nói vậy”. mặt đất dưới chân lão không biết khi nào đầy vét rạn nứt như mạng nhện lan ra bốn phía.

Thiều Thanh Vân thấy vậy khuôn mặt lộ vẻ vui mừng lập tức nói: “lão nói vậy ta cũng không khách sáo nữa. Hãy mang Dung Nhi tới Phi Linh Tông báo cho tông chủ rằng Thiều Gia Trang đã bị Chiến Thần Điện diệt, mong Đế tông chủ bảo hộ Dung Nhi một đoạn thời gian.” Lão giả lập tức hỏi: “Vậy còn gia chủ thì sao?” “Ta? Hahaha.. Chiến Thần Điện dám diệt tộc ta sớm muộn ta cũng giết cho bọn hắn chó gà cũng không tha”. Hắn vừa cười nước mắt vừa tuông rơi hắn gạt lệ hai mắt đỏ bừng gân xanh chằng chịt nổi trên thái dương. “Lão mau đưa Thanh Nhi đi đi bọn hắn chắc sắp đuổi tới rồi!” “Tuân lệnh” lão bế nữ tử lên và nhìn về phía nam tử kia với vẻ mặt không nỡ rồi sau đó thở dài nói: “ta nhìn thấy ngươi sinh ra và lớn lên, ta chỉ khuyên ngươi một câu tuy thiều gia bị diệt nhưng còn lại ngươi. Ngươi hãy giữ một giọt máu cuối cùng của Thiều gia, không nên suy nghĩ trả thù bây giờ. Có câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn.” Thiều Thanh Vân quay lại với ánh mắt đỏ bừng nói: “Có thù tất báo mới là nam tử hán. Thù này không báo thì ta không mang họ Thiều.” “nhưng..” Hàn lão định mở miệng thì hắn ngắt lời : “Đủ rồi, ta biết mình nên làm gì lão không cần nhiều lời nữa.” Haizz! Hàn lão thở dài : “Ta sẽ mang Thanh Nhi đi”.

Nói xong lão bế nữ tử lao ra khỏi ngôi nhà tranh lao đi nhanh như chớp.

Thiều Thanh Vân đứng bên cửa sổ ngước mặt nhìn lên bầu trời đen kịt than thở “Sáp sáp thu phong sinh,

Sầu nhân oán ly biệt.

Hàm tình lưỡng tương hướng

Dục ngữ khí tiên yết.

Bi lai khước nan thuyết.

Biệt hậu duy sở tư

Thiên nhai cộng minh nguyệt.

Cổ oán biệt- Trương Tịch Khoản một nén nhang sau có một đám hắc y nhân đạp mưa chạy tới bao vây căn nhà tranh lại. Bọn hắn khoảng ba chục người mang khăn che mặt, tên cầm đầu trong đó cất giọng nói: “Thiều Thanh Vân hôm nay ngươi trốn không thoát, tốt nhất nên ngoan ngoãn giao ra Bách Thọ Đan chúng ta sẽ cho ngươi chết thoải mái hơn một chút.” “hahahaha…. Đằng nào cũng chết vậy thì Thiều Thanh Vân ta hôm nay cũng phải kéo theo vài tên Chiến Thần Điện đệm lưng. Tới đi!” Câu nói vừa phát ra thì hắn vận công xuất ra một chưởng khiến căn nhà tranh chia năm sẻ bảy, hắn cầm thanh kiếm lao thẳng tới đám hắc y nhân. Một tên trong đó lớn tiếng nói : “ cẩn thận, hắn có tu vi Ngọc Đổng Xong Xuy tầng tám mọi người cùng lên”.

Lạc Anh Phi Hoa Kiếm-Lạc Anh Phi Hoa

Thiều Thanh Vân vung kiếm lướt tới, kiếm nhanh như vân chỉ thấy vài tia sáng phản chiếu thì đã có bảy tám tên hắc y nhân gần đó chân tay đứt đoạn.

Sau đó hắn lướt tới tên hắc y nhân cách đó ba thước xuất kiếm.

Lưu Vân Kiếm Pháp-Đoạn Vũ Tàn Vân

Hắn chém ra một kiếm, tên đó hoảng sợ lập tức giơ kiếm lên đón đỡ. Nhưng tiếc đó chỉ là hư chiêu, kiếm thứ hai xuất ra đã lấy đi thủ cấp của hắn. Mọi chuyện diễn còn chưa tới mười giây nhưng nhân số chỉ còn lại hai mươi hai người. Trong lòng những tên hắc y nhân này đều lạnh xuống, tên cầm đầu thấy tình hình không ổn thì hét lên: “bày Thập Nhị Hàn Băng trận”. Nói xong bỗng nhóm hắc y nhân lui ra khỏi Thiều Thanh Vân, tám tên trong đó thì lao thẳng tới vây hắn lại. Bốn tên khác thì nhảy lên lưng tám người kia bay lên cao rồi chĩa kiếm lao xuống.

Mười hai tên dường như luyện cùng một loại công pháp băng hàn nên dù trời đang mưa cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh giảm đi đáng kể. “Chết Tiệt” Thiều Thanh Vân phun một bãi nước bọt rồi nhìn mười hai tên hắc y nhân lao tới. “Thập Nhị Hàn Băng trận sao? Hôm nay dù chết cũng không lỗ rồi, có thể bày ra trận này thì chỉ có trưởng lão Chiến Thần Điện trở lên mới làm được. Hahaha các ngươi đánh giá ta không khỏi cũng quá cao đi a!” Nói xong hắn một mình một kiếm lao tới, hắn hét lên.

Lạc Anh Phi Hoa Kiếm-Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Kiếm ảnh chớp nhóa tỏa sáng cả khu vực chung quanh hắn xoay kiếm tạo thành một thủy tráo(vỏ bọc bằng nước) sau đó thủy tráo vở ra hình thành các thủy nhận chém phóng ra chung quanh. Mười hai tên hắc y nhân thấy thủy nhận lướt tới thì cả đám vận nội công chưởng ra. Các thủy nhận lập tức bị đóng băng rồi rớt xuống. “hừ! giết được vài tên đệ tử ngươi đã cho rằng mình tài giỏi lắm à?”. Một tên hắc y trong nhóm cười nói, mười hai hắc y nhân lại tiếp tục lao tới.

Mười hai chưởng ảnh lao thẳng tới Thiều Thanh Vân, hắn đưa kiếm ra đón đỡ như có lực thiên binh vạn mã xông tới khiến hắn bay thẳng về phía sau. Rớt xuống đất hắn phun ra một ngụm máu tươi, máu vừa phun ra lập tức kết băng rớt xuống đất. Dù có nước mưa thì chắc cũng hồi lâu mới tan được. “Hàn Băng Chưởng kết hợp cùng với trận pháp quả thật lợi hại”. Nói xong hắn lại phun ra một ngụm máu tươi. “Mau giao đan dược ra thì ta sẽ cho ngươi chết sảng khoái một chút, nếu không thì đừng trách ta khiến ngươi sống không bằng chết.” Một tên trong đó dường như cảm thấy việc này rất mất thời gian của hắn nên mở miệng nói. “Hừ! Nếu hôm nay ta chết thì các ngươi cũng đừng hòng có được Bách Thọ đan”. Nói xong hắn móc trong áo ra một hộp ngọc, khi mở ra trong đó có một viên đan dược màu vàng đất. Hắn cầm viên đan trong tay ánh mắt lạnh lùng nhìn đám hắc y nhân hơi dùng lực bóp. “Tiểu tử ngươi đám!” Đám hắc y nhân đồng loạt hét lên. “Chết ta còn không sợ thì các ngươi nghĩ ta có gì không dám hahaha!” hắn cười trêu chọc. “Được rồi, chỉ cần ngươi giao đan dược ra thì chúng ta sẽ cho ngươi đi, đảm bảo sau này không đụng tới một sợi tóc của ngươi.” Tên cầm đầu trong đó ánh mắt lóe lên hàn quang nói. “hahaha các ngươi nghĩ ta là con nít ba tuổi hay sao, những lời này còn có thể mang ra dụ ta. Bách Thọ Đan khi ăn vào có thể tăng một trăm năm tuổi thọ, nếu như truyền ra ngoài thì sẽ gây ra một cuộc tranh đoạt đẫm máu. Ngươi nghĩ ta tin ngươi thả ta đi sao? Đây là chuyện cười hài nhất ta được nghe từ khi sinh ra tới giờ đó. Hahaha!” Thiều Thanh Vân cuồng tiếu nói. “Hừ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt như vậy thì ngươi cũng không cần sống tiếp nữa.” Nói xong đám hắc y nhân tiếp tục lao tới nhưng lần này bọn hắn dùng tốc độ chậm hơn như sợ đi nhanh quá sẽ ném chuột vỡ bình.

Hắn nhìn xung quanh bên trái là rừng rậm, rừng này mọc đầy cây có gai nhọn được gọi là Vạn Kim Thụ một khi không cẩn thận đạp vào thì sẽ bị dính độc cho dù Chu Thiên Hỏa Phù cao thủ cũng phải chết. Rừng rậm này được gọi là Vạn Kim Lâm.

Bên trái của hắn là bình nguyên rộng lớn không thấy cuối cùng, nơi đó mọc đầy bông cỏ và hoa tràn ngập hương sắc. Nơi đó được gọi là Lưu Vân bình nguyên.

Phía sau của hắn là vực thẳm sâu không thấy đáy. Hắn suy nghĩ “nếu như chạy vào Vạn Kim Lâm thì cho dù người của Chiến Thần Điện không giết tới ta cũng chết dưới độc của Vạn Kim Thụ rồi. Còn nếu bỏ chạy sang Lưu Vân bình nguyên thì với thương thế của ta cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Chỉ còn một cơ hội sống là nhảy xuống vực mà thôi ta cũng không tin các ngươi có thể nhảy theo. Ta có chết cũng chết do bất đắc dĩ nhưng các ngươi nhảy theo mà chết thì chỉ tại các ngươi ngu mà thôi. Hừ!” Nghĩ xong hắn vừa lui lại vừa hét lên: “các ngươi muốn Bách Thọ Đan chứ gì. Hừ! ta sẽ ăn nó, từ nay trên đời này sẽ không còn Bách thọ đan nữa hahaha!” nói xong hắn lập tức ăn viên đan dược trên tay rồi vận công đạp xuống đất bay về phía vực thẳm. “không……!” đám hắc y nhân lập tức lao đến nhưng đã muộn, tên thanh niên đã lao thẳng xuống vực thẳm rồi! “Mọe kiếp! Hừ! ngươi chết cũng không được yên đâu nghe nói ngươi còn một thê tử tên là Diệp Thanh nữa. ta sẽ chơi cho nó tới chết để diệt cơn tức này!” Tên đầu lĩnh nói. “Vực thẳm này nghe nói sâu vạn trượng, cũng không có đường xuống. Rớt xuống đó căn bản là chết chắc, Hừ! coi như ngươi số hên không rơi vào tay của ta nếu không ta sẽ dùng hình phạt tàn khốc nhất của hình đường ngày ngày tra tấn ngươi. Cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.” Nói xong hắn phun một bãi nước bọt rồi quay lại ra lệnh cho đám hắc y phía sau: “Đi”. …. ….(bấm thích để nhận kinh nghiệm, vật phẩm, và linh thạch…chúc các vị xem truyện vui vẻ.) Đây là truyện đầu tiên ta viết có dở hay gì cũng góp ý để ta viết truyện tốt hơn nhé! Cám ơn các vị đạo hữu đã xem!

Bạn đang đọc Ma Thù sáng tác bởi thieuquocviet1999
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.