Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Đầu Đêm Giết Chóc.

2262 chữ

Thông Thiên Tháp cao tận mây xanh, từ xa nhìn lại thì thấy không lớn cho lắm, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác. Cầu thang hình ốc từng tầng nối tiếp nhau. Vách tường và cầu thang tất cả đều khắc đầy những ký hiệu huyền ảo. Mỗi một tầng, đều khắc những hình vẽ rất lớn mà sống động. Tấm hình đầu tiên, miêu tả một gã nam tử thân người đuôi rắn đứng ở trên vách núi dựng đứng ngửa mặt huýt sáo với nàng trăng. Lớp vảy dày đặc, mái tóc dài bay trong gió, đôi mắt lạnh như băng, dưới ánh trăng mờ ảo tạo cho người ta một cảm giác rất kỳ lạ. nhìn bộ dạng, đúng là Hậu Thổ trong mười hai Tổ Vu. Tấm hình thứ hai, miêu tả một đêm sấm sét đầy trời, sau lưng Hậu Thổ từ phía sau tập kích một con Cự viên khổng lồ. Tay phải đâm xuyên qua ngực con Cự viên, cái đuôi mạnh mẽ quất vào sau gáy nó. Từ phía xa, một đám người quần áo tả tơi đang dìu nhau đi đến một vùng rừng rậm. Hai mắt Hậu thổ nhìn về phía mọi người đang đi, xem hình dạng như là đang âm thầm bảo vệ mọi người. Bức thứ ba, miêu tả hai tay Hậu Thổ đang cầm một mảnh đất nhỏ, thổi một hơi vào liền hóa thành một con đường vượt qua vùng biển rộng lớn. Giúp đám đám người quần áo tả tơi thoát khỏi sự truy sát của một đám Ác Ma, giúp bọn họ vượt qua đại dương mênh mông vô tận. Bản thân lại bị một gã Đại Ác ma cầm thanh trường thương đánh lén, đầu mũi thương sắc bén đâm xuyên qua ngực, cả người đầy máu. Thông Thiên Tháp có tất cả bảy bảy bốn mươi chín tầng. Mỗi một tầng đều có một bức hình có liên quan đến Tổ Vu Hậu Thổ. Từ nhỏ đến lớn, trông rất là sống động, ghi chép toàn bộ sự tích về Tổ Vu Hậu Thổ. Đánh nhau với trời đất, chống lại số mệnh, còn có việc lặng lẽ chiếu cố và bảo vệ cho Tộc nhân, đều để lại ấn tượng rất sâu cho Dương Lăng. Khi Tổ Vu Hậu Thổ chết đi, khiến cho lòng hắn cảm thấy đau nhói. Đốc, đốc, đốc…. Đi theo cầu thang uốn lượn, Dương Lăng đi đến được tầng cao nhất của Thông Thiên Tháp. Ở giữa Cấm chế dày đặc có một ban thờ làm từ gỗ Tử đàn, thờ cúng một giọt máu đỏ bừng. Dựa vào uy lực vô tận của Cấm chế, quanh năm thu thập Tinh Hồn của Tổ Vu Hậu Thổ đang phiêu tán trong hư không vô tận, tản mát ra từng đợt Năng lượng ba động mịt mờ. ”Lấy máu làm vật dẫn, lấy Linh hồn làm chủ, Chiêu Hồn” Sau khi lấy Đại Vu Thai ra, Dương Lăng ngồi lên, nhỏ một giọt máu của mình vào giọt máu cảu Tổ Vu Hậu Thổ. Sau đó mở bình ngọc ra, lấy ra Nguyên thần không trọn vẹn của Tổ Vu Hậu Thổ. Tay kết Vu ấn, mặc niệm vu quyết, không tiếc hao tổn công lực thi triển Chiêu hồn thuật cao nhất. Vù vù…. Thượng cổ Cấm chế tồn tại trăm ngàn vạn năm khẽ ngâm lên một tiếng, hiện lên một đám ký hiệu huyền ảo. Cả Thông Thiên Tháp chấn động nhẹ, Nguyên thần và máu của Tổ Vu Hậu Thổ từ từ dung hợp lại, vừa như động không đáy hấp thu Năng lượng trong cơ thể Dương Lăng. Như đói như khát, như cơn hồng thủy tìm được một chỗ xả nước không thể cứu vãn. Trong nháy mắt, Dương Lăng cảm giác Năng lượng trong cơ thể biến mất hơn một nửa, mà Nguyên thần và máu huyết của Tổ Vu Hậu Thổ mới bắt đầu dung hợp mà thôi. “Thông Thiên Tụ Linh” Dương Lăng đã có chuẩn bị từ trước không hề sợ hãi. Quát lên một tiếng rồi mặc niệm Tụ linh quyết trong Thông Thiên Vu quyết, điên cuồng hấp thu tất cả Năng lượng trong phạm vi trăm ngàn dặm. Thượng cổ Vu thuật uy lực khôn cùng, cùng với Thượng cổ Cấm chế của Thông Thiên Tháp, chỉ trong chớp mắt đã như Hắc động điên cuồng cắn nuốt Năng lượng xung quanh. Hô…. Thiên địa linh khí trong không trung mãnh liệt tràn đến, Sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc tản mát ra từ rừng rậm nguyên thủy, từng đạo Năng lượng tinh tú xuyên qua hư không vô tận chiếu lên người Dương Lăng. Tinh lực hỗn độn mênh mông, không ngừng bổ sung cho năng lực tiêu hao của hắn. Rất nhanh, trên bầu trời Thông Thiên Tháp đầy mây đen, ngưng tụ thành một cái suối Năng lượng khổng lồ. Có lẽ do Năng lượng tụ tập quá khổng lồ, nên như mơ hồ chạm phải Thiên địa Pháp tắc. Trên không trung tiếng sấm nổi lên, theo đó xuất hiện một tia chớp chiếu sáng vạn trượng. Ngao.... Sau khi hấp thu được Năng lượng khổng lồ, Nguyên thần và máu huyết của Tổ Vu Hậu Thổ nhanh chóng dung hợp lại, thấy gió bay lên, từ từ hóa thành một quái vật thân người đuôi rắn. Ở trong hư không, truyền đến từng tiếng rít gào, một cỗ hơi thở khát máu của Mãnh thú Hồng hoang phát ra. Dung hợp càng nhanh, tiếng rít gào làm người ta hồi hộp lại càng gần, như là có một con mãnh thú từ nơi xa xôi đang chạy đến đây vậy. Dương Lăng toàn lực đối phó, không tiếc tốn rất nhiều công lực làm sống lại Tổ Vu Hậu Thổ. Cùng lúc đó, đám Võ sĩ bảo vệ Thông Thiên Tháp lại đang run như cầy sấy. “Cửu Thiên Lôi điện, Quái vật, quát vật trong truyền thuyết đã xuất hiện” “Làm thế nào bây giờ, sao viện quân của chúng ta còn chưa đến” Nhìn thiên văn biến đổi kinh khủng, bọn lính không khỏi nhớ đến truyền thuyết kinh khủng liên quan đến Thông Thiên Tháp. Trăm ngàn vạn năm qua, Thượng cổ Vu sư năm xưa đánh đâu thắng đó đã bị người bình thường quên lãng. Nhưng trong đám binh lính canh giữ Thông Thiên Tháp, thì truyền thuyết đáng sợ vẫn lưu truyền từ đời này sang đời khác. Truyền thuyết, Thông Thiên Tháp là một Truyền tống Ma pháp trận mà các Thượng cổ Vu sư lưu lại, lúc nào cũng có thể thông qua Thông Thiên Tháp từ xa xôi trở lại. Truyền thuyết, Thông Thiên Tháp là ngọn Hải đăng mà Thượng cổ Vu sư lưu lại, đến ngày hủy diệt, con cháu của bọn họ sẽ trở về báo thù, mang đến tai nạn vô vàn. Truyền thuyết, Thông Thiên Tháp là để trấn áp một con quái vật kinh khủng, khi nó sống lại, thì còn kinh khủng hơn cả Lưu Lãng Thần Thú cường đại nhất rất nhiều.... “A Cổ Tư Đại nhân, làm thế nào bây giờ, có nên phái người xông vào xem rốt cuộc đỉnh núi xảy ra chuyện gì không?” Nhìn biến đổi lớn chưa từng có trong lịch sử, tên áo đen mặt đầy râu rất khẩn trương, càng không rõ chuyện gì xảy ra thì càng khẩn trương. “Hừ, muốn chết à. Ma pháp trận mà Thượng cổ Vu sư lưu lại nếu như có thể xông vào thì chúng ta còn đợi đến hôm nay sao. Còn cần phải phái trọng binh canh gác sao?” Không đợi A Cổ Tư có chỉ thị, một tên áo đen khác đã lớn tiếng phản đối. “Được rồi, đừng cãi nhau. Tỉnh táo, bây giờ chúng ta nhất định phải tỉnh táo” Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, nhưng A Cổ Tư vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Hạ lệnh cho mọi người thu hẹp đội hình lại, vừa đề cao cảnh giác, vừa phái người giục Viện quân tăng tốc độ. Đối mặt với thiên biến đáng sợ, nếu như được lựa chọn, A Cổ Tư tuyệt đối không hề do dự mà nhanh chóng rời đi. Nhưng, trách nhiệm canh giữ Thông Thiên Tháp không chấp nhận cho hắn tự ý hành động. Cho dù toàn mạng, thì cũng sẽ bị Đặc sứ của Chúa Tể bắt về xử tử. Thậm chí còn rất có thể liên lụy đến người mình yêu. “Một năm, ta chỉ cần kiên trì một năm nữa là sẽ được giải thoát. A Phù Lan, nàng nhất định phải chờ ta” A Cổ Tư sờ chiếc khăn trong lòng, ngửi mùi hương say lòng người. Trong phút chốc, khuôn mặt nụ cười, vẻ ôn nhu của nàng lại hiện lên trước mắt. Dưới sự chỉ huy của thống lĩnh, bọn lính nhanh chóng tập hợp lại một chỗ, thu nhỏ trận hình lại. Dù đều đang run như cầy sấy, nhưng tất cả đều có thực lực là Thượng vị thần đỉnh trở nên, nên tốc độ rất nhanh. “Ni Khắc, nắm chặt trường kiếm của ngươi, đừng như đàn bà chỉ biết lùi lại” Ở bên ngoài trận, một gã tiểu đội trưởng lớn tiếng quát một tên binh lính, nắm chặt trường kiếm không ngừng đi lại, ra sức ủng hộ sĩ khí của bọn lính. “Vâng, Đội trưởng”. Tên binh lính tên Ni Khắc vừa nói vừa tiếp tục lui vào trong, nơi nhiều người dù sao vẫn có cảm giác an toàn hơn. Tay trái cẩm kiếm, tay phải nắm bức tượng Chúa tể nhỏ giọng cầu khấn, hy vọng Chúa tể chí cao vô thượng có thể bảo vệ mình. Không ngờ rằng, cầu khấn không được Chúa tể bảo vệ, mà lại đón nhận một tiếng nổ rung trời, theo đó một tia chớp đập vào mặt, rực sáng trong bóng đêm tăm tối. “A, đội... Đội trưởng” Theo ánh sáng của tia chớp, Ni Khắc ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh. Vô tình phát hiện một cảnh rất kinh khủng. Không biết từ lúc nào, phía sau Đội trưởng xuất hiện một con Ma thú khổng lồ. Đôi cánh khổng lồ ngăn cản ánh trăng yếu ớt, hai mắt vô tình khát máu. Cái đuôi mặt đầy lân phiến giơ lên cao. Cái lưỡi dài nhỏ, nhưng lại như thanh trường kiếm sắc bén đâm thủng ngực Đội trưởng. Mẫu Hoàng với tốc độ cực nhanh, không một tiếng động xuất hiện trước mặt mọi người. Răng rắc, răng rắc...... Nhìn thấy Mẫu Hoàng cuộn lưỡi lại, đem Đội trưởng còn đang co quắp vào trong miệng cắn xé, hai chân Ni Khắc như nhũn ra, pho tượng Chúa tể rơi xuống mặt đất. Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn hét lên một tiếng thảm thiết, không để ý tất cả xoay người chạy trốn. Ngay cả đội trưởng có thực lực Thượng vị thần đỉnh cũng không chịu nổi một kích, hắn không có bản lãnh, cũng không có can đảm lưu lại. Ni Khắc không mạnh, nhưng tốc độ chạy trốn cũng không chậm, lúc sống chết này phát ra tốc độ trước đó chưa từng có. Đáng tiếc, tốc độ có nhanh hơn nữa cũng không bằng được Mẫu Hoàng, còn chưa chạy được vài bước đã chấn động cả người. Một cái lưỡi ấm áp đâm xuyên qua ngực, đâm thủng trái tim và Thần Cách. “A, Quái vật, quái vật” “Cứu mạng, cứu mạng...” Thấy công kích sắc bén và máu tanh của Mẫu Hoàng, đám binh lính ở gần đó khiếp sợ kêu lên. Có kẻ xoay người chạy như điên, có tên chui vào bụi cỏ mà trốn, có tên hoảng sợ kêu cứu, trong nháy mắt trở nên hỗn loạn. Vài tên binh lính cắn chặt răng xông lên, nhưng trong nháy mắt đã bị Mẫu Hoàng cắn xé thành mảnh nhỏ. “Chuyện gì xảy ra? Lập trận, lập tức lập trận” Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, A Cổ Tư nhanh chóng chạy đến hiện trường, vừa vặn thấy Mẫu Hoàng đang ăn tươi nuốt sống một tên binh lính còn đang giãy dụa. Trong nháy mắt hắn vừa sợ vừa giận, cầm thanh trường thương sắc bén xông tới, muốn một thương đâm thủng Thần Cách Mẫu Hoàng. Song còn chưa đi được bao xa, dưới đất đã xuất hiện một bóng đen thân người đuôi rắn. Tốc độ nhanh như chớp, A Cổ Tư không kịp phản ứng, thì yết hầu đã bị tay trái đối phương bẻ gãy, trong ngực thì bị tay phải đối phương xuyên thủng. A Cổ Tư là kẻ có thực lực mạnh nhất trong mười một tên áo đen, từ trăm ngàn vạn năm trước đã tu luyện đến Vị Diện lưu lãng giả, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tổ Vu Hậu Thổ vừa sống lại một kích giết chết. “A Phù Lan, chờ… chờ ta…” A Cổ Tư ngã xuống mặt đất, chiếc khăn tay trong ngực rơi ra, dính đầy máu vẫn còn nóng ấm. Trước khi chết, hắn thấy Tổ Vu Hậu Thổ tóc dài bay theo gió, với đôi mắt lạnh như băng, nhìn thấy từng con Thần giai ma thú đột nhiên từ trên trời giáng xuống.

Bạn đang đọc Ma Thú Lãnh Chúa của Cao Pha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.