Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Nhân Vật.

2151 chữ

Nghe tên thống lĩnh Lạp Mã Đạt hô lên như vậy, nhìn đám binh lính giơ đao kiếm trong tay lên, đám người xung quanh hoảng sợ lui lại, sợ rằng sẽ chuốc họa vào thân, trong nháy mắt, trước cửa thành xuất hiện một mảnh đất trống lớn. “Còn có nữ sát thủ xinh đẹp đến như vậy?” “Đúng vậy, ai có thể nghĩ được cô gái này lại là một gã sát thủ máu lạnh?” Xác nhận đã lùi tới khoảng cách an toàn, mọi người bắt đầu bàn luận, như thế nào cũng không nghĩ tới sát thủ khiến cho binh lính như lâm đại địch lại xuất hiện trước mặt mình. “Ồ, không đúng, nếu là sát thủ, thì làm sao có thể ở trong thời gian này mà đi vào thành?” “Đúng, chẳng lẽ, bọn họ còn muốn ra tay khi toàn thành giới nghiêm như thế này?” Trầm tư một lát, rất nhiều người cảm thấy kỳ quái, nếu ám sát đã thất bại, tên nữ sát thủ này sao lại có thể cùng đồng bọn vào thành. Ngoài ra, tên Lạp Mã Đạt chỉ phụ trách canh phòng phía đông thành Tư Tháp Nạp mà thôi, hắn làm sao có thể khẳng định được đối phương là sát thủ? Nhỏ giọng trao đổi vài cây, mọi người càng lúc càng thấy nhiều điểm nghi vấn. Nghĩ đến bản tính lưu manh chuyên môn ức hiếp người yếu của tên Lạp Mã Đạt Thanh thường ngày, lại nhìn Vưu Na xinh đẹp như hoa, rốt cuộc cũng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Ỷ vào có chú là Phó thống lĩnh của đội cận vệ của Thành chủ, Lạp Mã Đạt luôn hoành hành bá đạo với người đám bình dân. Vào quán rượu uống rượu có người mời, tìm cô gái vui vẻ thì không cần phải trả tiền, gặp phải cô gái nào mà xinh đẹp thì lại ra tay chiếm đoạt là chuyện thường xảy ra. Bởi vì thân phận của hắn, mọi người chỉ giận mà không dám nói ra. Lắc lắc đầu, lại nhìn Vưu Na xinh đẹp, lại nhìn đám người Dương Lăng phong trần chạy đến đây. Mọi người vừa thở dài, một bên lắc đầu tiếc hận, thầm than một cô gái xinh đẹp như hoa lại bị hủy hoại ở trong tay tên Lạp Mã Đạt ghê tởm. Hừ, muốn chết. Nhìn tên thống lĩnh vừa mở miệng đã vu khống, nhìn hai con mắt háo sắc vô sỉ của hắn. Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu được có chuyện gì xảy ra. Sở dĩ xuống xe để chịu kiểm tra, chỉ là hắn không muốn có phiền toái mà thôi. Không nghĩ tới đối phương không biết tốt xấu, dám đổ tội danh lên trên đầu mình. Lên xe rồi nhanh chóng bỏ đi, hay là cho đối phương một bài học nhớ đời? Nhìn tên thống lĩnh đội phòng vệ thành đang nhìn chằm chằm vào Vưu Na, Dương Lăng mặt ngoài vẫn bảo trì bình tĩnh, nhưng trong lòng đang âm thầm tính toán nên làm như thế nào. Đối phương có hơn mười tên binh lính bình thường, đừng nói là ma thú đại quân mà chỉ cần hai người Áo Lan Đa và Vưu Na đã có thể tiêu diệt hết bọn chúng. Nếu không phải sợ làm bại lộ hành tung, mang đến phiền toái, thì đám binh lính bình thường như thế này số lượng có nhiều hơn nữa cũng không đủ nhét hàm răng ma thú đại quân. Ngay khi Dương Lăng ra hiệu cho Áo Lan Đa ra tay, chuẩn bị cho đối phương biết thế nào là đau khổ, thì Mập mạp đi ra, vô cùng khinh thường nhìn chằm chằm vào tên thống lĩnh Lạp Mã Đạt, lạnh lùng nói: “Tên cẩu tạp chủng nhà ngươi, cút, gọi tướng quân của các ngươi lại đây” Nhìn vẻ háo sắc của tên thống lĩnh Lạp Mã Đạt, Dương Lăng rất nhanh hiểu được chuyện gì xảy ra thì đám người Cáp Lạp Lôi và Mập mạp cũng không ngoại lệ. Nữ ma pháp sư Lệ Nhã hiếm khi nào lại không nói một tiếng, cười cười nhìn Kỵ sĩ Cáp Lạp Lôi, Mã Phổ Thác và Lạc Bi Na hừ lạnh một tiếng, không nói thêm cái gì, cũng giống như Lệ Nhã cố tình nhìn Cáp Lạp Lôi, nhưng thật ra Mập mạp bản tính nhát gan như chuột lại vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Cáp Lạp Lôi một cái rồi đi ra phía trước. Cẩu tạp chủng? Vừa nghe Mập mạp nói như vậy, tên Lạp Mã Đạt vẻ mặt đỏ bừng lên, yết hầu khó khăn nuốt nuốt, cầm chặt cây trọng kiếm trong tay. Đối với nửa câu cuối của Mập mạp nghe mà không thấy, muốn lao lên chém tên Mập mạp thành hai đoạn. Từ nhỏ đến lớn, đám hàng xóm đều nói sau lưng hắn là tạp chủng do mẹ hắn và chú hắn loạn luân mà sinh ra, ngay cả đám người hầu trong nhà thi thoảng cũng chỉ chỏ sau lưng. Hắn phẫn nộ hành hạ một tên hầu gái không ra hình người, sau đó bán vào lầu xanh đê tiện nhất, cũng không thể làm mọi người im miệng. Từ khi hiểu chuyện đến nay, Lạp Mã Đạt hận nhất chính là mấy chữ “Cẩu tạp chủng”, vì xuất thân đáng xấu hổ này mà khiến cho hắn không thể ngóc đầu lên trong đám quý tộc, Mập mạp ngay trước mặt đông đảo mọi người mắng hẳn là Cẩu tạp chủng, cũng tương đương đâm một đao trong lòng hắn. “Hắc hắc, tốt, ta khiến ngươi xem rốt cuộc ai mới là tên Cẩu tạp chủng đáng chết” Nhìn chằm chằm vào Mập mạp đang cưỡi trên con ngựa bay Tây Bá Lợi Á, Lạp Mã Đạt tức giận nói một câu, rồi dẫn đám binh lính dưới tay lao lên. Nhìn hai mắt đỏ bừng của hắn, giống như hận không được chém Mập mạp thành vạn mảnh. “Cáp Lạp Lôi, nhìn xem chuyện tốt mà gia tộc các ngươi làm đi, nuôi một đám chó điên như vậy” Thấy đối phương hung hăng lao đến, Mập mạp vừa mắng vừa giục ngựa lui lại, gọi ra con Lục bì điêu của mình, rồi nói: “Bảo bối, nhổ nước bọt vào hắn, nhổ vào hắn” Nuôi một con chó điên? Thấy đám người Lệ Nhã đều nhìn chằm chằm vào Kỵ sĩ Cáp Lạp Lôi, Dương Lăng trong lòng vừa động, ra hiệu cho Áo Lan Đa không nên ra tay vội. Cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Vưu Na, trốn về phía sau Cáp Lạp Lôi. Sau một thời gian kết giao và quan sát, hắn càng ngày càng khẳng định đám người Lệ Nhã và Mập mạp tuyệt đối không xuất thân từ gia đình bình thường. Rất có thể vì thích sự mới mẻ, đám này là con nhà quý tộc kết bạn với nhau đóng giả làm dong binh và đến dtl mạo hiểm. Cũng chỉ có đám quý tộc chịu ảnh hưởng của các câu chuyện của các Kỵ sĩ thời xưa, mới có thể sử dụng cái tên Đồ Long dong binh đoàn. Đứng im nửa ngày, thấy tên Lạp Mã Đạt vẻ mặt xấu xí dữ tợn mang theo đám binh lính lao đến giết mình, Cáp Lạp Lôi không thể nhịn được nữa, lấy một tấm huy chương trong lòng ngực ra, tức giận nói: “Một đám láo toét, nhìn xem đây là cái gì?” Huy chương thủy tinh Ni Cổ Nạp Tư? Nhìn huy chương thủy tinh trong tay Cáp Lạp Lôi, bọn lính run hết cả người, ngay lập tức dừng lại, ngay cả tên Lạp Mã Đạt cũng không ngoại lệ. “Ngươi… sao ngươi lại có huy chương của gia tộc Ni Cổ Nạp Tư?” Khiếp sợ trôi qua, Lạp Mã Đạt âm thầm suy đoán lai lịch của Cáp Lạp Lôi. “Hắc hắc, như thế nào thì sẽ như thế ấy, nhưng không đột nhiên xuất hiện đâu” Nhìn tên Lạp Mã Đạt hoảng sợ, Mập mạp hết giận cười cười, nói tiếp: “Chờ tướng quân của ngươi tới, rồi sẽ tính sổ với tên Cẩu tạp chủng nhà ngươi” Cẩu tạp chủng? Nhìn thấy huy chương thủy tinh Ni Cổ Nạp Tư, Lạp Mã Đạt biết được đại sự đã không ổn, hiểu được mình rất có thể đã nhìn lầm người. Nhưng bị Mập mạp nói như vậy trước mặt mọi người, trong nháy mắt hắn trở lên phẫn nộ, không để ý hết thảy cầm kiếm lao lên. Nhanh, thật sự quá nhanh. Điên cuồng, Lạp Mã Đạt là trung cấp Kiếm sư lao thẳng vào Mập mạp không hề phòng bị, cây trọng kiếm sắc bén trực tiếp đâm vào ngực hắn. Nếu bị trúng chiêu của hắn thì sợ rằng thần linh cũng không cứu nổi Mập mạp. Hắc hắc, tới vừa lúc. Thời khắc mấu chốt, đám người Lệ Nhã và Cáp Lạp Lôi không kịp cứu viện, nhưng Dương Lăng lại nhanh chóng gọi một con Giác phong thú ra, kịp thời bắn ra ba cây châm độc. Trong nháy mắt, người Lạp Mã Đạt run lên, ngay lập tức vô lực ngã xuống. Bởi vì Dương Lăng tránh ở sau đám Lệ Nhã và Lạc Bi Na, bởi vì tất cả mọi người đều chú ý lên người Mập mạp và Lạp Mã Đạt, nên đừng nói là đám thương lữ vây xung quanh, mà ngay cả Lạc Bi Na ở ngay cạnh cũng không phát hiện đó là do Dương Lăng ra tay. Không hề phát hiện ra hắn sau khi gọi một con Giác phong thú ra, cứu mạng Mập mạp rồi nhanh chóng thu lại. “Đại nhân, đại nhân, ngươi không có việc gì chứ” Đến tận khi Lạp Mã Đạt ngã xuống mặt đất, đám binh lính mới phản ứng lại, giơ đao thương lên bao vây nhóm Dương Lăng lại. Đương nhiên, trước khi biết rõ thân phận của Cáp Lạp Lôi, cho bọn hắn một cái mật gấu cũng không dám động thủ. “Báo ứng, báo ứng” thấy mọi người đều đang bàn tán, nghi hoặc không hiểu tại sao đột nhiên Lạp Mã Đạt lại ngã xuống, Dương Lăng giả bộ lắc đầu, lớn tiếng nói: “Một người làm chuyện ác sẽ bị báo ứng. Ở quê của ta, có một tên lưu manh hiếp dâm một cô gái xinh đẹp thì bị thần linh đánh cho một tia sét thật to, khiến của quý của hắn bị nổ thành hai đoạn.” Đem nổ của quý thành hai đoạn? Vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, đám người vây xem lắc đầu bán tín bán nghi, lập tức lại bàn tán xôn xao, tiếng càng lúc càng lớn. Có người nói Lạp Mã Đạt mang bệnh tật, vừa vặn tái phát nên ngã xuống đất; có người nói làm ác quá nhiều giống như lời Dương Lăng nói bị thần linh trừng phạt, thậm chí còn có người nguyền rủa tên Lạp Mã Đạt không được chết tử té, nguyền rủa của quý của hắn một ngày nào đó bị nổ thành hai đoạn như Dương Lăng nói… Đối mặt với Lạp Mã Đạt vô lực ngã trên mặt đất, không nói được lời nào; đối mặt với Cáp Lạp Lôi thân phận không rõ mà lại có huy chương của gia tộc thành chủ, bọn lính không biết làm thế nào. Không dám thả đám người Dương Lăng rời đi, vừa không dám bắt đối phương lại. Trong lòng bọn họ rất rõ, nếu đối phương là đại quý tộc có liên quan với Thành chủ, vậy thì mang họa lớn rồi, đoán rằng các tên binh lính ở đây không ai có kết quả tốt. Trong mắt đám người dân bình thường thì bọn lính rất uy phong, nhưng bọn chúng rất rõ ràng trong mắt đại quý tộc thì địa vị của mình còn không bằng chó lợn. Theo như quy định của Thái Luân đại lục, mạo phạm tới đại quý tộc chính là tội chém đầu. Nhìn huy chương trong tay Cáp Lạp Lôi, trong lòng bọn lính đang âm thầm tính toán đường lui. Nhìn nhau vài lần rồi không ai dám lên tiếng, không có một ai dám tiến đến nâng lên Lạp Mã Đạt đang nằm trên mặt đất, thậm chí muốn cách hắn càng xa càng tốt, giũ bỏ quan hệ của mình và hắn. Chẳng may thân phận của Cáp Lạp Lôi là thật, bọn họ không hy vọng mình bị liên lụy.

Bạn đang đọc Ma Thú Lãnh Chúa của Cao Pha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.