Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ĐẠI HỈ THÀNH ĐẠI TANG

Tiểu thuyết gốc · 1798 chữ

Các vị khách nhận ra đây có lẽ không phải là một trò đùa. Có thể đó sẽ là trò cười của một danh nhân.

E hèm! Thời gian của ta có hạn các vị có thể rời đi nhanh một chút không? Tử Minh nhìn đồng hồ ra vẻ ( thời gian vàng bạc của ta bị cái lũ này tiêu phí ) làm cho nhiều người khó chịu.

-Ê thằng nhóc! Mày làm tao khó chịu rồi đó. Một tên trông có vẻ béo tốt mập mạp lên tiếng.

-Mọi người còn ba mươi giây. Tử Minh không có vẻ gì là quan tâm tới tên mập cả, hắn vẫn tiếp tục nhắc nhở mọi người về vấn đề thời gian.

-Á đù thằng này ăn gan hùm rồi. Tên béo buông một câu chửi tục.

-Lên đập thằng oắt con này cho tao! Tao thay ba nó dạy dỗ nó. Tên béo ra lệnh cho mấy tên mặc tây trang phía sau.

Bốn tên mặc vet đen có thân hình vạm vỡ bắt đầu hướng về phía Tử Minh trên đài.

Ầm... Ầm... Ầm... Ầm... bốn tên tây trang nằm đo sàn trong 1 cái chớp mắt trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Vừa rồi Tử Minh cho mỗi tên một cái bạt tai, nhìn có vẻ không có bất cứ lực nào. Thật sự là vừa rồi hắn dùng một điểm nhỏ chân khí tập trung tại lòng bàn tay, người bình thường làm sao chịu nổi.

-Thời gian của các vị đã hết và có vẻ không ai muốn làm theo lời ta nhỉ? Tử Minh mỉm cười nhìn về phía các vị khách dưới đài.

Các vị khách dưới đài âm thầm nghĩ có thằng ngu mới làm theo lời mày.

-Vậy ta mời các vị về bằng cách của ta vậy.

Vút.....Vút......Vút.....vút.... Bốn tên to con nằm dưới chân bị hắn vứt bay ra tận cổng trang viên. Nhìn thể trọng thì có lẽ không có tên nào dưới 80kg. Tất cả bị một cánh tay có vẻ gầy yếu của một thiếu niên 17-18 vứt. Mọi người ngây ra nhìn trân trối.

-Ta đã mời nhẹ nhàng vậy mà không ai nghe. Haizzzzzz Tử Minh cảm thán thở dài.

Mọi người quay đầu lại dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn về phía hắn.

-Đậu xanh. Không biết ai bật thốt lên câu chửi tục.

-Nhóc con đánh tốt muốn theo ta lăn lộn không? Một tên trung niên tiến về phía Tử Minh.

Vút... tên trung niên bị vứt ra thẳng cổng kèm theo câu nói: Không hứng thú.

Hành động vừa rồi làm cho vài người muốn tiến về phía Tử Minh ngừng lại bước chân.

Mấy tên tai to mặt lớn bắt đầu suy nghĩ cách để đưa Tử Minh về dưới tay mình. Và kết cục là bị quăng một cách không thương tiếc. Chưa đầy 3 phút cả trang viên chỉ còn lại mỗi lão Trung Phong với đám tay chân. Một phần khách mời thì bị vứt ra cổng phần còn lại thì bỏ chạy.

Lúc này Lão Trung Phong đứng chết trân một chỗ thân thể run nhè nhẹ. Ai quen biết với lão thì biết lúc này lão tức giận cực kì.

-Thằng súc sinh này mày đang làm cái quái quỷ gì thế ? Trung Phong gầm thét như một con hùng sư đang bạo phát.

-La hét cái gì giờ là chuyện của tôi với ông này. Tử Minh mỉm cười một nụ cười hiền lành và chất phác.

Trung Phong lùi về phía sau, lão cũng hơi sợ, không biết thằng súc sinh này lấy đâu ra cái sức mạnh trâu bò này nữa. Lão chắc chắn là chưa cho hắn đi vào bất cứ trung tâm rèn luyện hay lớp võ nào. Lão biết trước đây hắn không có bất cứ sức mạnh nào vì cái đám hay bắt nạt hắn cũng là một tay lão sắp xếp cơ mà.

Dừng lại! Mày đứng yên đó cho tao! Lão lui lại phía sau đám tay chân bắt đầu hướng về phía Tử Minh gầm thét.

Tử Minh không đáp lời vẫn mỉm cười di về phía lão.

Tất cả ra cho tao. Lão hét to. Một đám to con vác mã tấu, gậy gộc, bước ra. Còn có mấy tên lăm lăm cây súng lục trong tay.

Giờ mày chịu đứng yên chưa? Lão cười kinh bỉ nhìn về phía Tử Minh.

Chỉ với đám này? Tử Minh nghệt mặt ra hỏi. Thân hình hắn bắt đầu chuyển động.

Trung bình cứ 3s một tên văng ra, không dính trên tường thì cũng nằm trên bàn tiệc. Mấy tên cầm súng còn thê thảm hơn: xương sườn gãy, tay bị uốn nhìn không ra hình dạng. Không tên nào chịu đựng qua nổi một quyền của hắn. Chưa tới 3 phút không còn một tên nào đứng vững. Vũ Trung Phong không thể tin những gì vừa diễn ra trước mắt. Toàn bộ thủ hạ của mình bị thằng nhóc 17-18 đánh gục.

Tử Minh vẫn giữ trên mặt cái nụ cười hiền lành kia. Mà lão Trung Phong nhìn cái nụ cười kia không khác gì thấy quỷ.

Mày đứng lại đó! Đừng có lại đây! Lão móc trong áo ra một khẩu súng lục chĩa về phía hắn. Có lẽ lão quên mấy tên vừa rồi bị đánh thành hình dạng gì.

Tử Minh di chuyển.

Pằng....Pằng....Pằng... lão Trung Phong bắn loạn xạ về phía cái bóng đen đang lao về phía hắn.

-Bắn sướng tay chưa ? Một giọng nói như ma quỷ vang lên bên tai lão. Sau đó lão thấy tay của mình bắt đầu biến dạng. AAAAAAAAAAAA......Một tiếng hét đau đớn phát ra từ miệng lão. Nhưng mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy tay chân của lão tất cả đều bị uốn không ra hình thù.

Bỗng nhiên lúc đó một thanh kiếm hướng về phía Tử Minh đâm tới. Người ra tay là cô dâu của ngày hôm nay-Mộng Như Na.

-Thực sự tôi không muốn giết cậu đâu. Như Na rút kiếm về không thèm liếc mắt nhìn về phía Tử Minh. Nàng tự tin với thực lực của minh dưới một kiếm này dù là một con trâu cũng phải gục.

-Tôi thì ngược lại muốn giết cô lắm. Một giọng nói bình thản vang lên. Điều này làm Như Na không thể tin được.

Không một vết thương, không một giọt máu điều này Như Na không tin được. Để ý rõ thì mới thấy được trên tay hắn có một khối như bị muỗi chích, có điều nó to hơn nhiều. Đó là một trong những thành quả mà hắn nghịch ra được. Dùng tế bào da chết tụ lại một chỗ làm lá chắn, một cái khiên thịt đúng nghĩa .

-Hôm nay chị mặc áo cô dâu đẹp nhỉ? Nghe nói ngày cưới là ngày đẹp nhất của người phụ nữ nhỉ ? Tử Minh mỉm cười hỏi

-Ừ...Ừ... nàng vẫn chưa thoát ra được sự bất ngờ này.

-Không thể nào! Như Na không tin nàng nghĩ chẳng qua vừa rồi mình chủ quan mà không dùng hết toàn lực của mình. Nàng cầm kiếm một lần nữa hướng về phía Tử Minh một lần nữa. Thanh kiếm kia là một thanh nhuyễn kiếm tốc độ cực nhanh, cộng thêm lực lượng kinh người kia, nếu có người chứng kiến cảnh này chắc chắn nghĩ Tử Minh chết 100%. Nhưng không, thanh kiếm bị bắt lại sau đó là bẻ gãy. Chủ nhân của nó thì cũng không khá hơn bao nhiêu khi cổ bị một bàn tay kìm chặt.

-Cậu....Cậu là võ tu? Như Na một mặt không tin nhìn về phía Tử Minh.

-Võ tu là cái khỉ gì? Ăn được không? Hắn hỏi với cái vẻ mặt tỉnh bơ :))

-Cậu không biết về võ tu vậy sức mạnh này từ đâu? Như Na vẫn không tin được tên thiếu niên không biết chút gì về võ tu lại có sức mạnh cỡ này. Nàng nghĩ không lẽ hắn có bí thuật gì đó. Ánh mắt nàng hiện lên một tầng sát ý sau đó lại che dấu đi.

-Kiếp trước. Hắn tỉnh bơ nói ra sự thật

-Cậu Minh tôi luôn đối sử tốt với cậu mà đúng không? Cậu thả tôi ra nha? Biết không thể moi được gì từ thiếu niên trước mặt Như Na bắt đầu thay đổi chủ đề.

-Ừ! Tốt đến nỗi khiến lão kia giết mẹ tôi nhỉ? Tử Minh cười gằn.

-Đó là kế hoạch của cha cậu với Vũ gia tôi không liên quan gì cả?

-Sao tôi phải tin cô ?

-Dưới gầm giường của cha cậu có một tầng hầm tất cả ở dưới đó.

-Ồ! Thú vị nhỉ.

Tử Minh định lôi nữ nhân mặt người tâm rắn này đi tìm căn phòng kia thì một giọng nói vang lên trong đầu hắn.

-Ê hậu kiếp.

-Gì?

-Trng bụng cô ta có thứ ngon lắm ngươi lấy nó ra tế luyện cho ta được không? Giọng tên tiền kiếp có vẻ thòm thèm.

-Đậu xanh ngươi muốn ăn nội tạng cô ta à? Kinh quá. Bỏ đi mai ta mua cho ngươi mấy món khác ngon hơn. Mà ngươi ăn được à? Tử Minh khá bất ngờ trước yêu cầu của tiền kiếp.

-Nội tạng cái đầu ngươi, ta nói là sinh linh trong đó.

Tử Minh mặt đần thối, theo bản năng quay qua hỏi Như Na: Trong bụng cô có gì à?

-Đó là em trai cậu. Như Na bình tĩnh trả lời. Nàng nghĩ nếu hắn biết đây là máu mủ của cha hắn hắn sẽ cho cô một đường sống.

Uỳnh! Như Na bị đạp thẳng vào tường, vẻ mặt không thể tin. Suy nghĩ vừa rồi của cô cho kết quả khác như thế này. Máu tràn ra từ miệng Như Na, mặt vẫn không tin được.

-Mộng gia sẽ trả thù cho tao. Mày chết không yên lành đâu. Như Na gầm hét về phía Tử Minh và đó có lẽ là khí lực cuối cùng. Chết dính trên tường với vẻ mặt "Đếu tin được" :))

Hắn nhặt đại một khẩu súng gần đó hướng về phía Lão Trung Phong-người bị hắn vạn xoắn tay chân méo ra cái hình thù gì nữa nằm một đống như chó chết.

Pằng....Pằng....Pằng....Pằng.....

Hết khẩu này đến khẩu khác từng viên đạn hướng về cái đống bầy nhầy không ra hình dạng con người kia mà xả.

-Tiếc thật! Tiền kiếp vẫn đang nghĩ về cái thứ "ngon lắm" kia mà thở dài

Bạn đang đọc Ma Tâm sáng tác bởi soibachkim

Truyện Ma Tâm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi soibachkim
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.