Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TUYỆT VỌNG

Tiểu thuyết gốc · 1951 chữ

Một ngày bình thường như bao ngày khác, trong mắt Tử Minh thì nó quá quen thuộc và có vẻ nhàm chán. Hắn năm nay 17 là học sinh của một trường nghề, thành tích học tập bình thường, khuôn mặt thì có thể nói là khá thư sinh nhưng do có chút đen nên làm giảm chỉ số đẹp trai của hắn xuống trong mắt người khác. Do tính cách gần như hướng nội của hắn nên hắn có rất ít bạn. bạn bè hắn thì cho rằng hắn là người khá vui tính hơi ít nói. Với chiều cao tầm 1m7 và hơi ốm thì hắn trở thành miếng mồi ngon cho một số tên đầu gấu trong trường.

-Ê!con khỉ bốn mắt! Một tên cao to như một con gấu hướng về phía hắn kêu to.

-Nay có tí lúa nào không bồ? Tên to con tiến lại khoác vai Tử Minh hỏi với giọng thân mật, nếu người ngoài nhìn vào thì nghĩ đây là một đôi bạn thân luôn đấy.

-Tôi không phải khỉ và cũng chả có tiền bạc gì cả. Tử Minh cố đẩy cái tay to bự của tên béo ra khỏi người mình.

-Á đù! Nay mày dám trả treo tao luôn à? Mấy trận đòn trước chắc chưa thấm với mày! Tên to con cười với vẻ mỉa mai. Uỵch! Bất ngờ Tử Minh ăn một đấm của tên to con. Đây cũng không phải là lần đầu mà Tử Minh bị đánh, trước đây vì giúp đỡ cho một bạn nữ bị tên to con này ép quen hắn mà Tử Minh đã kết thù với tên này. Mấy lần trước hắn cho bọn đàn em chặn đường, đâp Tử Minh một trận, sẵn còn lấy luôn tiền của Tử Minh.

-BỐP! BỐP!... Chống tao này! Trả treo này!...Tên to con vừa nói vừa hạ cẳng tay, thượng cẳng chân với Tử Minh.

-Hôm nay tới đây thôi, tha mày đấy! Tao mượn cái này chơi nhá mai đem tiền tới gặp tao thì lấy về. Tên béo lấy sợi dây chuyền mà Tử Minh đang đeo rồi bỏ đi.

-Trả đây.... Cái đó của tao ! Tử Minh cố hết sức gượng dậy, hét lớn!

Mọi người xung quanh ai cũng thấy cảnh đó nhưng tất cả hướng về Tử Minh chỉ là những cái nhìn thương hại, đồng cảm. Một số thì cười trên nỗi đau của Tử Minh. không một ai dám can dự vào chuyện này bởi vì tên béo Lý Tiểu Cường kia là cháu ruột của hiệu trưởng, một tên đầu gấu nhất nhì trường.

-Haha....Giờ nó là của tao. Tên béo không quay đầu lại mà chỉ sảng giọng nói. Hắn đang cảm thấy sảng khoái.

CỐP! Chưa để tên béo sảng khoái được bao lâu thì một mảnh xi măng vỡ đã đập vào ót hắn. Nó không khiến tên béo ngất mà chỉ làm đau hắn, nhưng khi hắn vừa quay đầu lại thì bị Tử Minh cho một đấm khiến hắn ngất hẳn. Tử Minh nhặt lại cái dây chuyền đeo lên cổ. Sự việc diễn ra quá nhanh nên mọi người không kịp phản ứng. Khi mọi người nghe tiếng hét kinh hoàng của mấy đứa con gái thì mới tỉnh hồn lại. Mấy tên đàn em của tên mập đứng ở gần đó thì lao tới, một số thì đỡ tên mập số còn lại thì lao tới quyền đấm cước đá về phía Tử Minh.

Đời không như là mơ, kết thúc của sự việc là một tên bảo vệ gần đó thấy sự việc sau khi đem một Tử Minh Về phòng bảo vệ một lúc thì có mấy cảnh sát tới đưa Tử Minh về đồn. Còn tên béo thì được đưa vào bệnh viện cấp cứu ngay sau đó.

           *************************************************************************************

Tối hôm đó, trong một khu biệt viện sang trọng.

-Bốp! Mày muốn tao phải mất mặt vì mày bao lâu nữa? Một người đàn ông trung niên tát Tử Minh sau đó gầm lên hỏi.

-Hừ! Tử Minh không trả lời mà chỉ hừ nhẹ rồi bỏ lên phòng, để lại một người đàn ông giận sôi máu.

-Thằng súc sinh! Người đàn ông trung niên hướng lên lầu quát lớn. Ông ta tên là Vũ Trung phong cha ruột Tử Minh. Tử Minh không bao giờ được phép nhắc đến họ của mình trước mặt người khác bởi vì cha hắn xem hắn là một thất bại, một vết nhơ trong cuộc đời ông ta. Hắn là kết quả ngoài ý muốn của ông ta trong một lần say rượu. Do quá say mà lão đã cướp đi sự trong trắng của một cô gái xinh đẹp. Cô gái ấy không ẵm con đến tìm lão cũng chẳng bắt lão bồi thường. Nhưng lúc đó không hiểu sao bọn nhà báo ngửi được vụ này mà phanh phui ra. Do quan hệ về mặt mũi và sức ảnh hưởng chính trị lão đành lấy cô gái ấy làm vợ. Một hôn nhân không tình yêu, cô gái tỏ vẻ thờ ơ trước lão, lão thì lạnh nhạt với cô gái, đứa con lớn lên trong tình thương của mẹ còn cha nó thì không mấy khi thấy mặt được. Rồi một ngày cô gái ấy trở nên không bình thường. Dễ kích động, có những hành động trở nên điên loạn. Bác sĩ chuẩn đoán cô bị rối loạn tâm thần do trầm cảm dẫn tới bệnh tâm thần. Không một ai biết được đó là cả một âm mưu đằng sau đó. Tử Minh lúc đó còn nhỏ lắm, nhưng hắn có một loại cảm giác về bệnh tình của mẹ mình. Hắn đã nói rất nhiều lần với cô giúp việc hay anh vệ sĩ nhưng không một ai tin điều đó cả.

Từ ngày vợ mình phát bệnh lão Trung Phong xây một căn nhà nhỏ tạm bợ rồi nhốt vợ mình ở đó. Ngoài Tử Minh và một cô giúp việc thì chẳng ai thèm tới đó cả. Lão cũng cấm Tử Minh đến thăm mẹ với lý do là ở gần với người tâm thần không an toàn. Do đó mà tình cảm cha con giữa hai người vốn đã mỏng trở nên mỏng manh hơn. Tiền thuốc mà mẹ hắn dùng là tiền làm thêm của hắn. Từ lúc biết hắn dùng tiền tiêu vặt mua thuốc cho mẹ thì lão Trung phong cắt hẳn tiền tiêu của hắn. Lão thấy mất mặt là do hắn đi làm thêm, con trai của một chủ tịnh tập đoàn lớn mà phải đi làm thêm?

Như bình thường Tử Minh định lẻn ra ngoài thăm mẹ hắn. Đi xuống dưới lầu ngang qua phòng lão thì Tử Minh nghe tiếng nói phát ra từ phòng lão:

-Anh à! Khi nào thì anh mới xử lí con mụ điên kia để em có thể trở thành vợ chính thức của anh? Nghe giọng nói thì Tử Minh nhận ra được đây lòa giọng Như Na-thư ký của lão chết tiệt kia.

-Em đừng có nóng vội, vài ngày nữa thôi. Rồi tháng sau mình tổ chức đám cưới. Hehehe.....Giờ mình làm một chút chính sự náo.

Đầu Tử Minh nóng lên, cố gắng kìm nén không đạp tung cái cửa phòng trước mặt này rồi lao vào giết luôn hai con người khốn kiếp kia.

Hắn phi thẳng từ lầu hai xuống sau đó tông bay luôn cái cửa gỗ, chạy một mạch về phía căn nhà mà mẹ hắn ở. Âm thanh to lớn làm cho hai người ( không biết còn là người hông) giật mình. Sau khi mở của nhìn xuống thì lão Trung Phong mới nghĩ tới việc gì vừa sảy ra.

-Mẹ nó! Vũ Trung Phong bật ra một câu thô tục. Sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

-Xử ả đi! Lão lạnh lùng nói với người ở đầu dây bên kia.

-Thiếu gia đến thì nói là lên cơn điên rồi tự sát.

Có một điều lão chưa nghĩ tới là khi con người ở một cung bậc cảm xúc đặc biệt thì khả năng bộc phát gấp nhiều lần. Tử Minh dùng khoảng thời gian chưa tới hai phút để phi tới căn nhà xập xệ kia.Cũng như lúc nãy hắn tông bung cửa của ngôi nhà xập xệ, hắn lao vào nhà cõng mẹ hắn đi. Hắn bắt đầu tỉnh táo lại, hắn nghĩ trong đầu việc đầu tiên phải chạy ra khỏi cái trang viên chó má này. Mẹ hắn lúc này bắt đầu hành động không bình thường, bắt đầu cào, cấu, cắn vào người hắn.

-Mẹ à! Chúng ta đi ăn kẹo bông gòn nhé. Cố nén đau đớn hắn thì thầm với người phụ nữ. Lúc tới thăm thỉnh thoảng hắn cũng đem bánh kẹo cho bà và bà thích ăn nhất là kẹo bông gòn.

-Kẹo bông gòn! Kẹo bông gòn! Ta thích nhất kẹo bông gòn. Mẹ hắn đáp với giọng hồn nhiên như một đứa trẻ.

-Vậy mẹ giữ yên nhé chúng ta đi ăn kẹo...

(PẰNG)

Chưa để hắn nói hết câu thì một âm thanh vang dội vang lên. Lúc này âm thanh ấy lọt vào tai hắn nghe chát chúa lắm. Hắn cảm giác đôi bàn tay ôm cổ mình đang buông lỏng, có thứ chất lỏng gì đó đang bắt đầu thấm vào lưng áo hắn. Khi hắn quay đầu lại thì người phụ nữ xinh đẹp sau lưng hắn đã mất đi sự sống rồi. Đầu hắn như máy tính bị dừng, không còn cảm giác gì nữa.

-Mẹ......Tử Minh rống lên, cảm giác nghe thảm thiết, thê lương như một con dã thú bị thương vậy.

Bốn bóng người dần đi ra từ trong lùm cây.Trong đó, tay một tên đang cầm khẩu súng còn bốc ra khói. Đây là một trong những tên tay sai đắc lực mà lão Trung Phong nuôi dưỡng.

-Má ! Thằng ngu này lỡ trúng cậu chủ thì sao? Một tên trong đó hỏi.

-He he mày lo cái đé* gì tao tính toán hết rồi. Tên cầm súng vẫn vui vẻ trả lời gã kia, hắn không mang cảm giác gì là vừa giết một sinh mạng cả.

-Về thôi cậu chủ. Lão gia đang chờ cậu ở nhà. Một tên to con hướng về phía Tử Minh nói.

VÈO, CỐP. Một cục đá khá chính xác bay thẳng vào đầu tên đang cầm súng. Khi gã chuẩn bị né theo phản xạ thì nó đã đập thẳng vào đầu gã, tạo ra một lỗ máu khá nông. Chưa kịp tỉnh táo sau khi bị tấn công bất chợt thì gã đã bị Tử Minh vật té ngữa xuống đất. Sau đó là liên tục hàng loạt cú đấm liên tục vào mặt gã. Tử Minh đấm vào đầu kẻ vừa giết mẹ mình, hắn đấm điên cuồng, không khoan dung, không nương tay. Cảm giác cuối cùng của Tử Minh trước khi bị đập vào gáy làm hắn bất tỉnh là tuyệt vọng. Đầu của tên cầm súng lõm vào, điều đó khiến ba tên còn lại nhìn về phía Tử Minh đang bất tỉnh là sự kinh hãi. Mặc dù không phải lần đầu bọn hắn thấy cảnh giết người nhưng chưa từng thấy cảnh máutanh thế này trước đây.

-Đem về. Tên to con dùng giọng ra lệnh với hai tên còn lại. Bọn hắn bắt đầu vác hai cái thi thể cùng với một tên nhóc bất tỉnh về căn nhà chính trong trang viên.

Bạn đang đọc Ma Tâm sáng tác bởi soibachkim
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi soibachkim
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.