Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệc Buffet

Phiên bản Dịch · 1804 chữ

Dịch: Mỹ.

Biên: Hải.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Phương Thích vẽ một mũi tên chỉ về phía chữ ghost rồi viết:

- Ở đâu?

Ngón trỏ của cô gái liên tục chỉ lên phía trên, sau đó làm biểu cảm sợ hãi, ra hiệu một cái rồi nhảy lên giường, bày ra tư thế đang ngủ. Sau đó ngồi dậy, hai tay ôm ngực, ánh mắt cầu cứu nhìn Phương Thích.

Lần này Phương Thích đã hiểu, ý của cô gái này là cô vốn dĩ sống ở lầu trên, nhưng lầu trên có thể có ma gây rối vì vậy mới nhảy xuống đấy, nhảy vào phòng này từ cửa sổ, mong Phương Thích cho ở nhờ.

Ý thì đã hiểu nhưng Phương Thích vẫn có một số nghi vấn muốn hỏi. Vấn đề đầu tiền là hiện giờ đã là hơn bốn giờ, chả nhẽ ma tây hoành hành vậy sao? Vấn đề thứ hai là cô gái nhảy từ tầng năm xuống....

Nhưng nhìn cô gái xinh đẹp này, đặc biệt là đôi mắt xanh nhạt tuyệt đẹp kia làm cho Phương Thích không tự chủ được mà gậy gật đầu, đem những nghi hoặc trong đầu vứt vào thùng rác. Cô gái vô cùng vui vẻ đưa tay ra:

- Tô Giai.

Tên này quá ngầu, đọc na ná giống người thua cuộc.... Phương Thích cũng đưa tay ra bắt tay cô gái:

- Phương Thích.

Cô gái lại nói:

- Bla bla...

Phương Thích lúc này không đành lòng nói:

- Tôi chỉ thuê phòng này hai ngày thôi, cô ngủ ở đây, tôi ngủ ở sopha.

Tuy là làm bèo nước gặp nhau nhưng không thể vì thế mà làm mất phong độ nam tử hán của Phương Thích được.

Hai tay Tô Giai chỉ về phía Phương Thích, cười lớn lộ ra hàng răng trắng, một cú cong người chuẩn xác rơi xuống sofa đang cách đó năm mét, tay phải duỗi ra, tấm chăn đang nằm trên giường bay vèo lại, nằm gọn trong tay. Tô Giai chỉ tay về phía mình ý bảo cô ấy ngủ ở sofa là được rồi.

Phương Thích kinh ngạc không đóng được mồm, bật năm mét có thể hiểu được, rơi chính xác xuống sofa cậu cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng còn cái chăn này thì không thể chịu được nữa, theo kinh nghiệm nhiều năm của Phương Thích, chỉ có những con ma có đạo hạnh cao mới có thể sử dụng chấp niệm để hút vật như vậy. Ông của cậu trước khi đi ngủ đóng cửa cũng phải đi giày để ra đóng cửa, dùng tay đóng, trong thuật trấn quỷ không hề dạy hút vật như vậy.

Thiên nhãn mở ra, yêu quái phương nào... không đúng, bản thân không cần mở thiên nhãn, không phải ma....

Tô Giai ngồi dậy, nghi hoặc nhìn Phương Thích. Phương Thích chỉ vào cái chăn nói:

- Cái này...

- Ồ.

Tô Giai nhìn Phương Thích, kéo tay trái một chút, cái chăn lại bay như tên bắn về giường, sau đó khó hiểu nhìn Phương Thích. Giống như hành động của cô là rất bình thường vậy, còn Phương Thích tỏ ra khó hiểu mới là bất bình thường.

Sự do dự như vậy kéo dài thêm khoảng mười giây, Tô Giai cẩn thận tiếp cận Phương Thích giống như một tên trộm, thò tay ra chỉ vào vòm ngực của Phương Thích, cậu cảm thấy như gậy sắt chọc phải, bất giác la lên một tiếng, lùi về sau một bước, tay phải đưa lên xoa ngực. Đầu Phương Thích lúc này rơi vào trạng thái trống rỗng.

Tô Giai nhìn thấy phản ứng của Phương Thích, mở to miệng muốn tìm cơ hội, nhẹ nhàng bước qua người Phương Thích, đi ra ngoài, lễ phép đóng cửa lại.

Phương Thích phải một lúc lâu sau mới định thần lại, đi vào phòng rửa tay, cởi áo soi gương, chỉ thấy trên ngực có một dấu đỏ đang chuyển đen, rõ ràng là vết bầm tím do bị thương để lại. Rốt cuộc Tô Giai là ai? Chỉ một ngón tay mà đã có thể làm người khác bị thương như vậy, còn cả cái chăn bay như mũi tên kia nữa....

Phương Thích đột nhiên nhớ đến người đột biến có khả năng đặc biệt mà ông nội từng đề cập đến, lẽ nào Tô Giai này có khả năng đặc biệt khác thường sao? Phương Thích nhìn thấy nhà tắm có quần áo của con gái.

Lúc này chuông cửa vang lên, Phương Thích ra mở cửa, là Tô Giai. Tô Giai chỉ tay về phía nhà tắm, Phương Thích gật đầu tránh đường. Tô Giai vẫn duy trì cước bộ, nhanh chóng tiến vào nhà tắm. Trong đầu Phương Thích xuất hiện tiếng vui tai: Tinh tinh tinh. Cô nhanh chóng lấy quần áo ra, lại có tiếng tinh tinh tinh lướt qua người Phương Thích, gật đầu với cậu rồi bước đi.

------

Cơm tối là tiệc Buffet miễn phí, Phương Thích xuống nhà ăn rất đúng giờ, không cần nói chuyện, chỉ cần đưa ra thẻ phòng để phục vụ nhìn là được, sau đó cầm đĩa đi lấy thức ăn.

Trong phòng ăn có rất ít người, Phương Thích nhìn thấy cậu thiếu niên quý tộc lúc chiều, một mình cậu ta ngồi đó, chậm rãi ăn cơm, phía trước đặt một cốc hồng trà, nhìn thấy Phương Thích cậu thiếu niên quý tộc đó giống như nhìn người vô hình vậy.

Phương Thích ngồi xuống ăn, đối với người mới biết chút ít về đồ ăn tây như cậu, dùng dao nĩa tuy chưa thuần thục nhưng cũng không hề xa lạ.

Lúc sau Tô Giai cũng đến phòng ăn, nhìn thấy Phương Thích liền nhoẻn miệng cười, khi nhìn đến cậu thiếu niên quý tộc, thì ngược lại cậu ta lạnh nhạt nhìn cô, cúi đầu tiếp tục ăn phần ăn của tôi. Câu ta ăn không nhanh, nhai đồ tương đối kĩ rồi mới nuốt xuống. Nhất cử nhất động đều thể hiện rõ sự mài dũa trong lễ nghi ăn uống.

Tô Giai ngồi xuống bàn kế bên cạnh của cậu thiếu niên quý tộc rồi hỏi:

- Anh tên là gì?

Câu này Phương Thích có thể nghe hiểu.

Thiếu niên quý tộc hạ dao nĩa xuống đáp:

- Tất Tư.

Đồng thời nhấc ly hồng trà lên uống một ngụm.

Lại là cái tên gì vậy? Tên giống với từ người thua cuộc đã đành, đằng này lại còn gần giống tên "phải chết" nữa. Dù sao Phương Thích cũng là học sinh cấp ba, đương nhiên biết cái gì là gần âm. Bọn họ không phải họ Tô, cũng không phải họ Tất.

Một lúc sau, Phương Thích nhìn thấy một thiếu niên kỳ quái tiến vào phòng ăn. Gương mặt thiếu niên này mơ hồ, thân thể cũng vậy, giống như một đoàn hỗn độn vậy. Nhưng Phương Thích vẫn có thể miễn cưỡng phân biệt được đâu là mũi, miệng, tai, mắt. Cậu xoa xoa mắt, vẫn là cậu thiếu niên đó, Phương Thích thấy rằng khi cậu ta nhìn thấy Tô Giai liền nở nụ cười, đi đến phía bàn ăn lấy một cục đá đang dùng để ướp lạnh salad, tiến đến phía sau Tô Giai, chuẩn bị nhét vào cổ áo của Tô Giai.

Phương Thích liền la lớn:

- Cẩn thận.

Tô Giai quay đầu lại, cục đá rơi vào bên tai, cô phản ứng nhanh chóng, đang từ tư thế ngồi trên ghế nhảy một cái, gạt chân thiếu niên kia, cậu thiếu niên mất trọng tâm đâm vào năm cái bàn phía trước, thậm trí đụng cả vào tường, tường biến dạng bị lõm một chỗ. Buffet hiện tại chỉ có một nhân viên phục vụ, ngẩn người một lúc lâu.

Tô Giai lập tức phi đến chỗ tường bị lõm, hai tay lần mò, nhưng thiếu niên kia đã rời đi rồi, Tô Giai không mò được gì cả, liền quay đầu lại nhìn Phương Thích ý hỏi:

- Hắn đâu rồi?

Phương Thích chỉ tay, Tô Giai liền nhảy lên lôi thanh gỗ sau lưng ra, vung tay quét qua, thanh gỗ bỗng chốc dài ra. Người thiếu niên kia không hề tránh, nên lập tức lại bị đâm vào tường lần nữa.

Tô Giai lật người, thanh gỗ trong tay chuẩn bị xuất chiêu tiếp, người thiếu niên lập tức nói:

- Dừng lại!

Thân mình hơi rung lên một cái, ảo ảnh biết mất, hiện ra một thiếu niên gầy guộc, cao khoảng mét sáu với mái tóc ánh đỏ.

Thiếu niên đó đưa hay tay lên đầu hàng nói:

- Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ là đùa một chút thôi mà.

Tất Tư tiến đến chỗ nhân viên phục vụ, lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi có dây đeo, lắc trước mặt nhân viên phục vụ, sau đo nói với nhân viên phục vụ vài câu, rồi về chỗ ngồi của tôi. Giống như là những việc này không liên quan tới tôi, tiếp tục ăn uống. Thiếu niên kia cùng Tô Giai tiến đến ngồi trước mặt Phương Thích, nhân viên phục vụ lập tức gọi bảo vệ xuống. Từ ngôn ngữ hình thể mà nhân viên phục vụ và bảo vệ đang dùng, có thể đoán được nội dung rằng có hai người đánh nhau nhưng đều đã bỏ chạy rồi, bảo vệ lập tức nói vào bộ đàm, thông báo tình hình yêu cầu truy đuổi.

Phương Thích và thiếu niên kia sau một hồi ô ô a a với nhau, cuối cùng thiếu niên kia cũng hiểu, ngón tay chỉ vào mắt Phương Thích ý hỏi:

- Sao cậu có thể nhìn thấy tôi?

Phương Thích nói:

- Sao tôi không thể nhìn thấy cậu chứ? Cậu to như vậy, hà cớ gì tôi không nhìn thấy?

Thiếu niên nghi hoặc nhìn Phương Thích rồi nói:

- Tôi là Kha Kỳ.

Lại gần âm với từ "khắc thê". Dù sao Phương Thích cũng đã quen với tên như vậy liền giơ tay ra giới thiệu tên tôi:

- Phương Thích.

Lúc này Tô Giai lại không hiểu, chỉ tay về Phương Thích hỏi:

- Có phải cậu là....

- Cái gì cơ?

- Bla bla...

Tô Giai lặp lại lần nữa.

Lúc này Phương Thích cảm thấy nên giới thiệu thân phận một chút rồi, vì vậy liền lấy hộ chiếu ra, Tô Giai vui vẻ cầm lấy nhìn, cười một cái, lập tức tung một chưởng về phía vai Phương Thích, chỉ nghe thấy âm thanh rắc một cái, vai Phương Thích bị trật khớp, người ngã nhào trên mặt đấy, miệng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh

Bạn đang đọc Ma Quỷ Truyền Kì của Hà tả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.