Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ẩu Đả

Phiên bản Dịch · 1805 chữ

Dịch: Kem Dâu

Biên: Hải.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Giọng nói của Hoàng Diệp nghe như không có chút cảm tình nào đới với Thanh Bình, nhưng hiệu trưởng vô cùng khiêm nhường nói

- Bất luận như thế nào thì học trò Hoàng Diệp bắt đầu từ hôm nay sẽ là học viên của học viện thứ chín chúng ta, mọi người hoan nghênh.

Sau khi mọi người chào đón xong thì hiệu trưởng rời đi, Âu Văn để Hoàng Diệp tìm vị trí của mình, Hoàng Diệp lựa chọn một cái bàn phía sau Phương Thích ngồi xuống. Phương Thích rất nhiệt tình với Hoàng Diệp, quay người đưa tay ra:

- Thật tốt quá, có thể gặp được đồng hương ở đây.

Hoàng Diệp và Phương Thích bắt tay nhau, mặt tươi cười:

- Đồng hương gặp đồng hương, phía sau đến một cây súng. (khúc này giỡn kiểu TQ nên dịch giả cũng không hiểu)

- Ha ha.

Lần đầu tiếp xúc, Phương Thích cảm thấy Hoàng Diệp rất hài hước.

Giống rất nhiều học sinh thi đại học, đột nhiên thay đổi hoàn cảnh khiến cho Phương Thích không thích ứng nhanh được. Phương Thích đến học viện thứ chín đã được nửa tháng rồi, ngoài huấn luyện và học tập thì không có chút cảm giác thuộc về nơi này. Trong ký túc xá không gặp được một sinh viên nào khác, ngay cả Chu Đế cũng không nói chuyện. Nhân viên giáo vụ vô cùng khách sáo, khách sáo đến nỗi họ dường như không muốn nói chuyện với các sinh viên. Duy chỉ có Tô Giai có thời gian rãnh rỗi thì đến tìm Phương Thích nói chuyện, dùng bữa cùng nhau.

Hôm nay Phương Thích ấp ủ kỳ vọng rất lớn vào được lớp 2, nhưng nhìn biểu hiện của mọi người, có cả Băng Tuyết đã tốt nghiệp rồi, Phương Thích cảm thấy học viện thứ chín vô cùng vô vị, căn bản không tồn tại mối quan hệ giữa bạn học chung lớp như thời cấp 2 và cấp 3. Mọi người chỉ quan tâm đến việc của bản thân. Lại nhìn giáo viên Âu Văn, ngay cả một chút ý nghĩ có tình cảm với học viên cũng không có.

Toàn bộ học viện lạnh như băng, không khí trầm lặng, mặc dù tiếp nhận Phương Thích nhưng Phương Thích không tìm thấy bất kỳ cảm giác thuộc về nơi đây. Sự xuất hiện của Hoàng Diệp khiến cho ánh mắt của Phương Thích sáng lên. Không biết tại sao Phương Thích lại có cảm giác mình và Hoàng Diệp rất thân thiết, bỏ qua phép lịch sự chào hỏi liền trực tiếp đến nói chuyện.

...

Đã đến giờ tan học, Âu Văn ném một câu:

- Tan học.

Sau đó rời đi. Khắc Tây thu dọn sách vở, trong mắt không có ai rời đi từ cửa sau. Angela có lễ phép nhất, trước khi rời đi qua chỗ Phương Thích gật đầu một cái, nhưng loại lễ phép này khiến cho người cảm thấy cách xa nhau ngàn dặm.

Sự lễ phép của Angela đối với Phương Thích dường như khiến cho Tất Tư cũng không phải là rất hài lòng, từ mũi phát ra một tiếng hừ, nghênh ngang dời đi. Kha Kỳ đâu? Không biết đã dời đi từ lúc nào rồi.

Vô vị, những người bạn học này không có một ai có ý tứ muốn làm quen với người mới như Phương Thích, hắn rất khó hiểu, sinh viên cùng lớp dù sao cũng học cùng nhau nửa tháng rồi mà lại không có bất cứ sự qua lại nào sao?

- Phương Thích, cậu là người nơi nào?

Hoàng Diệp hỏi.

Đúng rồi, chính là câu này, cậu là người nơi nào, tốt nghiệp trường nào, đến đây bao lâu rồi, có quen ở đây không, nhà cậu có ai... Kiểu nói chuyện này mặc dù không có nhiều ý nghĩa thực tế bởi vì đối phương cũng không phải là thật lòng muốn hiểu rõ hoàn cảnh của cậu, nhưng kiểu nói chuyện này khiến cho con người gần gũi hơn.

- Tôi ở huyện XX.

Phương Thích đứng lên.

- Đi, tôi dẫn cậu đi ăn.

Đây là việc một sinh viên cũ nên làm.

Hoàng Diệp đứng lên cùng với Phương Thích vừa đi vừa nói:

- Tôi là người huyện xxx, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, một đạo sĩ nói tài năng của tôi rất kỳ quái, muốn tôi làm đệ tử của ông ấy. Sau đó ở trong núi một thời gian lại đến chỗ này.

Phương Thích có phần đồng cảm:

- Tôi cũng không biết làm sao, cậu ở kí túc xá nào?

- Lầu số hai, 203.

Phương Thích vui vẻ nói:

- Tôi 202, chúng ta là hàng xóm của nhau rồi.

Hoàng Diệp vỗ tay:

- Thật tốt quá, tôi mang từ nhà nguyên liệu nấu lẩu, lúc nào đó chúng ta nấu lẩu ăn đi.

- Không có điều gì tốt hơn điều này, nhưng... chẳng phải cậu là người xuất gia sao?

- Không phải, không phải, tôi họ Hoàng, tên một chữ là Diệp. Tôi làm đạo sĩ một tháng, trước khi sư phụ tôi mất có bảo tôi gọi điện thoại. Sau khi tôi gọi điện thì họ bảo tôi đợi ở đây, kết quả là có hai người ngoại đạo tới nói tôi là người dị năng đặc biệt gì đó. Nhất định phải mời tôi đi học viện thứ chín. Tôi vừa nghe đại học liên minh thì trong lòng rất vui, bố mẹ tôi cũng rất vui, sau đó tôi đã đến đây rồi...

Phương Thích hỏi:

- Có phải cảm thấy ngôi trường này kỳ quái không?

Hoàng Diệp nói:

- Thế thì không phải, hai người ngoại đạo đón tôi giới thiệu tình hình của dị năng giả, cậu cảm thấy kỳ quái là bởi vì mỗi người bọn họ đều có phe cánh riêng.

- Ồ, hóa ra là như thế.

Phương Thích tò mò hỏi:

- Một tháng thì cậu học được đạo thuật gì?

- Thái Bình chân khí, nghe nói ở nơi này còn gọi là tinh thần lực?

- Đúng thế

Phương thích vừa đi vừa giải thích tinh thần lực.

Hoàng Diệp gật đầu:

- Tôi vừa nhập môn liền học khí, sau đó đọc sách một tháng. Sư phụ chưa kịp dạy cái gì thì đã qua đời rồi, xem ra đến đây phải học lại từ đầu.

Phương Thích gật đầu:

- Nhập môn rất đơn giản, tôi cũng học lại từ đầu.

Hai người đến nhà ăn, ở lối vào nhà ăn có nam sinh có đôi tay có khả năng kéo dài và nữ sinh chơi rắn đang ngồi dưới ô che nắng, bọn họ nhìn Phương Thích, sau đó nói chuyện thì thầm với nhau, phát ra tiếng cười mà Phương Thích có thể nghe thấy, rõ ràng cho thấy chúng tôi đang bàn luận về cậu.

Phương Thích là học sinh mới coi như không nghe thấy, nhưng Hoàng Diệp không bằng lòng đi tới chỉ tay vào nam sinh:

- Cười cái gì?

Phương Thích vội vàng đi tới:

- Bỏ đi, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Nam sinh dường như chờ Phương Thích khiêu khích, lật bàn đẩy Phương Thích một cái, Phương Thích nổi nóng tát lại một cái, nam sinh cố tình đón lấy cái tát, ngây người nhìn Phương Thích, sau đó đột nhiên nổi giận xông tới ôm lấy Phương Thích bay ra ngoài.

Phương Thích biết phải chịu thiệt thòi lớn, sức chiến đấu của hắn không bằng đối phương, nam sinh ăn một tát không hề hấn gì, ngược lại một tay túm Phương Thích liên tục đập vào tường nhà ăn, lại ném Phương Thích ngược trở lại. Phương Thích vẫn chưa rơi xuống đất liền bị nữ sinh chơi rắn túm lấy. Nam sinh cười lớn.

Nữ sinh chơi rắn thò ra cái lưỡi dài liếm lên mặt Phương Thích, mùi hôi thối khiến cho Phương Thích suýt nữa ngất đi. Phương Thích nhìn Hoàng Điệp, đã bị nữ sinh chơi rắn quật ngã ở một bên. Phương Thích cảm nhận được sự xót xa và nhục nhã của kẻ yếu.

Lúc này nữ sinh chơi rắn nhảy lên, Tô Giai từ chỗ cao rơi xuống bên cạnh Phương Thích, một đấm đánh bay nữ sinh chơi rắn. Tô Giai duy trì tư thế hạ xuống của bản thân một giây sau đó lòng bàn chân dùng lực, người như viên đạn bắn ra ngoài mang theo gió khiến cho Phương Thích suýt nữa không đứng vững.

Tô Giai giữa không trung trói tay nam sinh, hai tay nắm chặt quăng nam sinh trong không trung, hung hăng nện xuống đất, mặt sàn xi măng lúc này bị nứt ra thành nhiều mảnh. Tô Giai túm lấy cánh tay không buông, hạ mình xuống đất thân đảo ngược, ném nam sinh quay một trăm tám mươi độ đập vào hướng khác.

Nam sinh nằm bẹp dưới đất, Tô Giai căn bản không để ý tới, từ trên cao nhảy xuống một đấm đánh vào bụng nam sinh đang nằm ngã dưới đất, khiến cho toàn bộ sàn nhà xi măng năm, sáu mét xung quanh nam sinh bị lật tung lên. Nam sinh ăn một đấm này liền phun máu. Tô Giai kéo nam sinh đứng dậy, tung ra đấm thứ hai. Ngay lúc này Âu Văn trong nháy mắt tiến vào đẩy nam sinh ra, hai tay mình tiếp nhận nắm đấm.

Tô Giai không hề thu lực, xoay nắm đấm, giống như hình xoắn ốc đâm vào hai tay Âu Văn. Âu Văn bị đánh trúng, lùi lại phía sau hơn mười mét. Âu Văn còn chưa kịp nói thì Tô Giai hết sức hung hãn nhào về phía nam sinh đang thoi thóp kia, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, chỉ mấy bước chân đã đuổi kịp nam sinh, một tay túm lấy bả vai hắn, một đấm đánh thẳng vào mặt, nhìn điệu bộ này là muốn đánh chết nam sinh kia.

Một bông hoa tuyết trong không trung nổ tung, nắm tay Tô Giai đánh vào bông hoa tuyết, đánh nát hoa tuyết, một luồng hơi lạnh đột nhiên xuất hiện, Tô Giai giật mình buông nam sinh ra. Một mảng tường băng đột nhiên xuất hiện, ngăn cách cô ấy và nam sinh kia. Tô Giai thu hai đấm vào hai bên eo, đứng yên thét lên một tiếng, tinh thần lực tăng vọt khiến cho tiếng hét này phảng phất như tiếng gầm rú của khủng long, một chưởng đập nát tường băng, uy thế chưởng phong vẫn tiếp tục hướng tới phía trước không có chút suy yếu nào.

Bạn đang đọc Ma Quỷ Truyền Kì của Hà tả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.