Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đáp Án

Phiên bản Dịch · 1818 chữ

Dịch: Linh

Biên: Hải.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Người đàn ông đặt một tập tài liệu lên bàn, ông già mở tài liệu xem qua, ngẩng đầu lên nhìn Tất Tư:

- Con trai thứ tư của Gia tộc Edward, Tất Tư?

Tất Tư đứng dậy, hành lễ:

- Đúng vậy, xin chào ngài hiệu trưởng Kiều, bố của tôi gửi lời hỏi thăm tới ngài.

Hiệu trưởng nói với Tất Tư:

- Anh trai và chị gái của cậu đều là sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường này, tôi tin rằng cậu không thể nào thua kém họ, Âu Văn.

Nguời đàn ông mở cặp ra, cầm lấy một chùm chìa khóa đưa tới trước mặt Tất Tư:

- Kí túc xá của cậu là tòa 6 thuộc khu quý tộc, bây giờ cậu có thể về nghỉ ngơi rồi.

- Cám ơn hiệu trưởng.

Tất Tư nhận lấy chùm chìa khóa, đứng dậy hành lễ với hiệu trưởng Kiều Sinh sau đó rời khỏi phòng họp.

Hiệu trưởng Kiều Sinh nhìn thánh nữ Angela:

- Giáo chủ vẫn ổn chứ?

Angela đứng dậy đáp:

- Người vẫn ổn, cảm ơn sự quan tâm của hiệu trưởng, giáo chủ nhờ tôi thay ngài gửi lời hỏi thăm tới ông, giáo chủ nói đã hai mươi năm không gặp nhau rồi, ngài rất nhớ ông.

- Hahaha.

Kiều Sinh cười lịch sự nhưng không đáp lại câu nói trên.

Âu Văn lấy ra một chùm chìa khóa, đưa ra trước mặt Angela:

- Tầng số 7 tòa quý tộc, mời tự nhiên.

Angela đáp:

- Tôi không phải là quý tộc, ngài hiệu trưởng cứ để tôi ở bên tòa nhà bình thường là được.

Âu Văn đáp:

- Chúng tôi không thể thất lễ với thánh nữ của Tòa thánh, xin mời.

Mặc dù là nói như vậy nhưng Âu Văn không có một chút tôn kính, ngược lại còn rất thẳng thừng.

Thánh nữ? Phương Thích ngẩng đầu nhìn Angela, Angela không từ chối, cầm lấy chùm chìa khóa, lịch sự nói tạm biệt với ba người họ và các học viên sau đó rời khỏi phòng họp.

- Kha Kỳ.

Trong lòng hiệu trưởng Kiều Sinh dâng lên một chút phức tạp:

- Cậu có biết cha của cậu đã chết trong tay người của chúng tôi hay không?

Kha Kỳ đáp lại:

- Đúng hơn là chết trong tay của tiểu thư Chu Đế.

Chu Đế đứng dậy đút hai ngón cái vào thắt lưng quần bò tỏ ra bình thường như không nghe thấy điều gì.

Hiệu trưởng Kiều Sinh tiếp lời:

- Xem ra cậu mang theo thù hận đến đây.

Kha Kỳ đáp:

- Tôi vẫn chưa đủ tư cách nói tới hai chữ thù hận này.

Hiệu trưởng Kiều Sinh:

- Vì vậy mà cậu nhận lời mời của Chu Đế đến đây học tập. Đối với cậu điều đó có nhục nhã không?

Kha Kỳ đáp lại:

- Hiệu trưởng Kiều Sinh, ông đã biết đáp án của tôi.

Hiệu trưởng Kiều Sinh:

- Chàng trai trẻ, đừng để thù hận làm mờ đôi mắt của cậu.

Âu Văn cầm lấy chùm chìa khóa ra:

- Tòa kí túc xá số 1 phòng 201.

- Cám ơn.

Kha Kỳ cầm lấy chùm khóa, rời khỏi phòng họp.

Hiệu trưởng Kiều Sinh nhìn về phía Tô Giai, nở nụ cười chân thành hiếm thấy của ông:

- Ta rất ngạc nhiên khi bố cháu đồng ý để cháu đến học viện thứ chín này để học. Ông ta xuất sắc hơn rất nhiều so với các vị giáo sư ở đây.

Tô Giai nhe răng cười nói:

- Cha cháu ông ấy rất lười.

- Hahaha, cháu nói đúng lắm.

Hiệu trưởng Kiều Sinh cười vang, đáp:

- Rất tốt rất tốt, rất giống tính khí của cha cháu năm xưa, hoan nghênh cháu tới ngôi trường này.

Âu Văn lấy ra chùm chìa khóa, lãnh đạm:

- Tòa nhà số 2, phòng 302.

Tô Giai cầm lấy chùm chìa khóa, do dự nhìn Phương Thích:

- Cậu ta...

Hiệu trưởng Kiều Sinh hỏi:

- Cậu ta làm sao?

Tô Giai đáp lại:

- Cháu rất tò mò về anh ta.

- Ta e là nhất thời chưa thể thỏa mãn sự tò mò của cháu được, đi thôi.

Tô Giai rời khỏi, trong lòng Phương Thích lúc này thấp thỏm không yên, vừa rồi Hiệu trưởng Kiều Sinh đều nói tiếng anh, hắn ta có thể hiểu một ít, quan sát cũng có thể đoán ra đôi chút. Phương Thích bây giờ giống như người trái đất xông vào thành phố của người ngoài hành tinh, hoàn toàn không biết được sự việc sẽ phát triển như thế nào.

Hiệu trưởng Kiều Sinh dùng tiếng Trung hỏi:

- Cậu là Phương Thích đúng không?

- Vâng.

Hiệu trưởng Kiều Sinh gật đầu, tiếp lời:

- Nhận được tin của Chu Đế, tôi đã nhanh chóng mở cuộc họp, hỏi tất cả các giáo sư, và tất cả các giáo sư đều phủ nhận rằng đã gửi cho cậu thông báo nhập học.

- Tôi...

Hiệu trưởng Kiều Sinh bảo Phương Thích không cần lo lắng:

- Nhưng thông báo nhập học của cậu vẫn có hộ chiếu điều này chứng tỏ thông báo đó là thật và được gửi từ trụ sở chính. Chúng tôi không biết ai là người tuyển chọn cậu, cũng không biết được tại sao lại chọn cậu. Tôi đã nghĩ rất nhiều nhưng cũng không thể nào giải thích được chuyện này, tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ cho tôi biết được lý do.

- Ngài đang nói đùa phải không? Phương Thích tỏ ra không biết gì về chuyện này.

- Tôi vượt biển khơi để tới được đây, ngài lại không biết vì sao tôi lại đến đây mà vẫn cần tôi cho ngài câu trả lời? Phương Thích hỏi:

- Ngài nghĩ tôi biết lý do?

Hiệu trưởng Kiều Sinh rất nghiêm túc, gật đầu:

- Đúng vậy.

Chu Đế cúi đầu ghé vào tai của Hiệu trưởng Kiều Sinh nói:

- Có phải đã làm khó cậu ta không? Chúng ta có thể đưa cậu ta tới chỗ giám đốc.

Kiều Sinh ngẩng đầu nhìn Chu Đế:

- Cô có ấn tượng tốt với người này sao.

Chu Đế đáp:

- Tôi chỉ là thấy cậu ta rất đáng thương.

- Cậu ta có thể không phải đáng thương.

Họ đã dùng ngôn ngữ đối thoại mà Phương Thích nghe không hiểu, Kiều Sinh nói tiếp:

- Sáng nay tôi đột nhiên nghĩ tới một khả năng, khả năng duy nhất có thể giải thích việc này. Tuy nhiên khả năng này có được chọn thì cũng không chắc có thể kiểm chứng được thật giả. Đồng thời tôi cũng không rõ có phải là sự kiện Ô Long hay không, tôi không thể giới thiệu nhiều hơn, vì vậy tôi cần câu trả lời từ cậu.

Phương Thích hỏi:

- Tôi làm sao có thể trả lời được?

Vấn đề mà cậu hỏi rất chính xác, hiệu trưởng Kiều Sinh đáp:

- Để có được đáp án, cậu nhất định phải có một bản lĩnh, đó chính là cậu phải có bản lĩnh giao tiếp với ma quỷ, chàng trai trẻ, cậu có không?

Phương Thích đáp lại:

- Dường như thỉnh thoảng tôi có thể nhìn thấy ma.

Dưới sự dạy dỗ của bầy quỷ, Phương Thích luôn cảnh giác với vấn đề này. Bầy quỷ đã nói với Phương Thích, phàm là người sống trong xã hội này điều quan trọng là không nên bộc lộ hết tài năng của mình, khi gặp người khác chỉ cần lộ ra ba phần mười năng lực là được.

Hiệu trưởng Kiều sinh đáp lại:

- Nếu như thuận tiện thì cậu ở lại một đêm ở linh đường hoặc mộ được không?

- Tôi nghĩ là có thể, tuy nhiên....

- Không, hiện tại thì tôi không thể nói quá nhiều chuyện cho cậu khi mà cậu chưa biết gì, tôi cũng không biết được cậu có thể có câu trả lời hay không. Hiệu trưởng Kiều Sinh nói tiếp:

- Chu Đế, cô đưa Phương Thích tới kí túc xá để nghỉ ngơi rồi ăn chút gì đi.

- Vâng, thưa ngài.

Chu Đế đáp:

- Chúng ta đi thôi.

Phương Thích đứng dậy, nhìn hiệu trưởng Kiều Sinh, hiệu trưởng Kiều Sinh chỉ mỉm cười gật đầu, ra ý cổ vũ Phương Thích. Có thể như thế nào nữa chứ? Phương Thích đành phải theo chân Chu Đế rời khỏi phòng họp.

...

Trên quãng đường về kí túc xá, hai người không nói với nhau câu nào, Chu Đế đi phía trước, Phương Thích đi phía sau và trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều rất nhiều điều, Phương Thích đoán rằng trường này gần đây có người chết, hiệu trường nghi ngờ rằng vị giáo sư đã chết này đã gửi thông báo nhập học cho mình. Vậy vấn đề đã rõ rồi, người đã chết thì làm sao có thể giải thích với hiệu trưởng được?

Nghĩ suốt dọc đường đến kí túc xá của Chu Đế, kí túc xá của giáo sư rất rộng rãi, bố cục giống như nhà ở thương mại của nhà người bạn học ở huyện của Phương thích, hai phòng ngủ một phòng khách, ngoài ra có thêm một phòng đọc sách và một phòng bếp.

Chu Đế bảo Phương Thích ngồi chờ ở phòng khách rồi xuống bếp nướng bánh mì, rán trứng, làm thêm một ít thịt xông khói và bông cải xanh, tất cả được bày trên chiếc đĩa đặt trước mặt Phương Thích.

Chu Đế ngồi xuống, nhã nhặn nói:

- Tôi rất ít khi xuống bếp nhưng đồ này vẫn có thể ăn được.

Phương Thích nhìn đồ ăn trên bàn, mặc dù phản đối ý kiến của Chu Đế nhưng vẫn cầm dao nĩa bắt đầu ăn:

- Cảm ơn cô.

Chu Đế gật đầu, bầu không khí ngượng ngùng trong chốc lát sau đó Chu Đế nói tiếp:

- Bà của tôi nói rằng, ông của bà là đạo sĩ trên núi, cậu có biết đạo sĩ trên núi không?

- Tôi biết, trong một số bộ phim có người như vậy. Họ có thể dùng phép thuật bắt tà ma yêu quái hoặc có thể điều khiển những thanh kiếm bay lượn trên không, tu luyện thành tiên.

- Cậu đã từng gặp đạo sĩ thực sự chưa?

Phương Thích lắc đầu:

- Từ trước tới nay chưa từng gặp qua, vì những tác phẩm điện ảnh mà các đồi cỏ tranh đã bị khai thác xây dựng thành những địa điểm du lịch, tôi cho rằng ở đó không có những người tu đạo thực sự.

Chu Đế gật đầu:

- Trong truyền thuyết phương Tây, có những người có thể nói chuyện với quỷ như Khu Ma Sư, thầy trừ tà, người tâm linh, ở Trung Quốc liệu có những truyền thuyết liên quan tới điều đó không?.

Phương Thích đáp:

- Đạo sĩ, bà đồng, phù thủy...

Bạn đang đọc Ma Quỷ Truyền Kì của Hà tả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.