Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học Viện Thứ Chín

Phiên bản Dịch · 1439 chữ

Dịch: Linh

Biên: Hải.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Khi Phương Thích tỉnh dậy, con thuyền đã ổn định, Phương Thích vịn vào lan can đứng lên, mặt trời vừa mọc ở đằng Đông, trên biển không sóng không gió, cách con tàu khoảng 1km là một hòn đảo nhỏ, trên đảo có nhiều công trình kiến trúc hiện đại. Tại cảng trên đó, một con tàu chở hàng cỡ trung đang dỡ hàng, mọi người đang chất hàng lên chiếc xe nhỏ hơn.

Tô Giai cầm ly nước nóng, nhìn Phương Thích đầy quan tâm:

- Cảm giác thế nào rồi?

- Cũng ổn.

Phương Thích cầm lấy ly nước nóng, ngồi xuống.

- Cảm ơn.

Tô Giai ngồi xuống trước mặt Phương Thích, quan sát kĩ, xem xem liệu cậu ta nói có ổn thật không

Cô gái sexy nhìn thấy đảo liền nói:

- Đây là học viện thứ chín. Tôi giới thiệu đơn giản, nếu không bao gồm mọi người ở đây, trường hiện nay có 4 lớp, 42 người, trong đó nữ sinh 22 người, nam sinh 20 người. 10 thầy cô giáo, nhân viên 28 người.

Cô ấy nói:

Không được gây xung đột, không được phá hoại của công. Được phân vào lớp nào phải xem kết quả kiểm tra của mọi người.

Cô ấy nói rất nhanh, Phương Thích giơ tay:

- Thưa cô, có thể nói lại bằng tiếng Trung được không ạ?

Cô giáo trả lời:

- Tôi nghĩ cậu không cần hiểu, chúng tôi lấy làm lạ, tại sao cậu lại được tuyển vào đây, nhà trường đang điều tra xem ai là người chọn cậu. Sau khi xuống thuyền, cậu sẽ phải trả lời thêm các câu hỏi.

Thuyền cập bến, mọi người lấy hành lí của mình và rời khỏi thuyền. Tô Giai đeo ba lô của Phương Thích, dìu Phương Thích đi. Hiện giờ hai chân của Phương Thích mềm nhũn, không cẩn thận là ngã bất cứ lúc nào. Phương Thích quay đầu nhìn về biển, ngày hôm qua như cơn ác mộng, nói không chừng hôm nay lại bị đuổi về nước, như vậy chẳng khác nào một cơn ác mộng liên tục. Điều thảm hơn bị say tàu đó chính là say tàu hai lần. Cô giáo đứng bên Phương Thích, nói:

- Đêm hôm qua hiệu trưởng đã hỏi tất cả thầy cô giáo, không ai phát hiện thư tuyển chọn, nhưng cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, thư tuyển chọn là có thật, cho dù cậu không vào nổi trường thì cũng sẽ được sắp xếp hợp lí.

Phương Thích nghe xong có chút an ủi, hỏi:

- Cô ơi, cô nói biết tiếng Trung?

- Dân số Trung Quốc đông nhất, số lượng quốc gia sử dụng tiếng anh cao nhất, hai ngôn ngữ này là hai trong năm ngôn ngữ lớn. Chỉ có điều, tiếng Trung Quốc rất khó học, vì thế người trong liên minh rất ít người học được, càng không thể nói tốt. Cô là ngoại lệ, bà ngoại cô là người Trung, các cậu có thể gọi tôi là Chu Đế. Câu cuối nói bằng tiếng anh.

Đoàn người rất nhanh đã tới ngoài trường. Hai bên có 4 tòa, trong đó có một tòa do nhiều tòa nhỏ hợp thành, Chu Đế nói:

- Đây là kí túc xá của quý tộc và con cháu nhà giàu.

Kha Kỳ cười khẩy một cái, nói:

- Tất Tư hẳn là thuộc về nơi này. Kha Kỳ đã vốn như vậy, ngay cả khi mỉm cười cũng bị hiểu lầm là cười khẩy

Tất Tư không thèm nhìn Kha Kỳ lấy một cái.

Tòa thứ hai và thứ 3 đều là tòa nhà ba tầng hình chữ L, ở giữa là sân, một bà cô đang quét dọn.

Chu Đế nói:

- Đây là kí túc xá thông thường của học viên, mỗi tầng có tám phòng, con gái ở tầng 3, con trai tầng 2, tầng 1 là phòng chung như nhà bếp, phòng khách, v. v....

Đối diện kí túc của quí tộc là khu có kiến trúc vuông vắn, ba tầng. Chu Đế giới thiệu:

- Tòa nhà này là kí túc của giáo viên và nhân viên, phân hai bên, bên trái là kí túc của giáo vụ, bên phải là kí túc giáo viên.

Đi khoảng năm mươi mét, đi qua cây cầu bắc qua dòng suối, đến khu vực dạy học.

Ngay trước mặt là tòa giảng đường tiêu chuẩn ba tầng, Chu Đế giới thiệu:

- Tầng đầu tiên có phòng thư viện, phòng y tế, tầng 2 và 3 đều là giảng đường.

Bên trái là tòa nhà tổng hợp, tông cộng ba tầng, tầng một có bể bơi và phòng hoạt động xã hội. Tầng hai là giảng đường, phòng làm việc của thầy cô và nhân viên giáo vụ đều nằm ở tầng một. Tầng ba là văn phòng của hiệu trưởng, giáo sư...

Đối diện tòa nhà tổng hợp là sân tập, nơi đây có xây một sân cỏ rất rộng, thiết kế dành cho môn bóng rổ và bóng đá.

Cánh sau bên trái của tòa giảng đường là nhà ăn, cổng nhà ăn đặt một ô che nắng, hai bạn học sinh vừa đứng vừa tán gẫu, cũng hướng mắt về phía mấy người Phương Thích.

Đối diện nhà ăn là một kiến trúc nhìn rất đơn giản, dùng những phiến đá ghép lại thành một tầng, Chu Đế giới thiệu, kiến trúc này là nơi kiểm tra, mỗi học viên đều phải kiểm tra năng lực ở đây rồi mới tiến hành phân lớp.

Chu Đế dừng bước, chỉ về phía công trình màu trắng:

- Đó là linh đường, hai bên trái phải là đất mộ, ngôi trường xây dựng được hơn hai mươi năm, đây là nơi an nghỉ của giảng viên và giáo vụ khi qua đời. Hòn đảo này dùng dầu phát điện, trạm phát điện và kho vật tư nằm gần cảng đảo. Trên đây là diện mạo của trường, về chi tiết học tập và sinh hoạt, các cậu về sau sẽ nắm rõ hơn. Bây giờ thì đi cùng tôi vào phòng họp.

...

Có thể thấy học viên ở đây thật sự rất ít, đi cả nửa vòng trường mới chỉ gặp được bốn học viên. Nhân viên giáo vụ nhiều, họ chuyển đồ, cắt cỏ, thỉnh thoảng cũng nhìn đám Phương Thích, nhưng rất nhanh lại tập trung vào công việc của mình.

Ngôi trường này khác hoàn toàn so với tưởng tượng của Phương Thích, theo như Phương Thích nghĩ, khi vào đại học, điều đầu tiên thấy phải là kiến trúc tiêu biểu của trường đó, phải có tên trường khắc trên phiến đá to, sau đó phải đặt bức tượng điêu khắc của người nổi tiếng tại đây mới phải.

Nhưng những điều này lại không có, thôi bỏ đi, một trường đại học mà đi một vòng chỉ thấy có hơn bốn sinh viên, khác xa so với tưởng tưởng mà thầy giáo cấp ba đã giới thiệu.

Đoàn người Phương Thích theo sau Chu Đế vào tòa nhà chính, đến tầng ba, Chu Đế kéo cánh cửa phòng họp:

- Mọi người mời ngồi, tôi đi thông báo cho hiệu trưởng.

Mọi người ngồi vào một bàn họp dài, Phương Thích và Tô Giai gần nhất, hỏi nhỏ:

- Tại sao người trong trường lại ít như vậy? Do dù là trường chọn cũng thật lãng phí. Trên đảo, mọi thứ đều thông qua tàu thuyền đem vào.

Tô Giai tâm trạng phức tạp nhìn Phương Thức, trả lời:

- Bởi vì học viên trưởng này rất ít.

Phương Thích nghĩ một chút hỏi tiếp:

- Cô xem, tôi có phải là người khác biệt trong số họ không?

Hắn cảm thấy có gì đó sai sai.

Tô Gia gật đầu liên tiếp ba lần, hắn ta cuối cùng cũng hiểu được.

Phương Thích lại hỏi:

- Tại sao tôi lại khác biệt?

Tô Gia đang muốn trả lời, đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, một ông già trọc đầu bước vào phòng họp, ngay phía sau là một người đàn ông cao to vạm vỡ khoảng 30 tuổi.

Phương Thích là người duy nhất đứng dậy tiếp đón, sau khi đứng dậy và nhìn kĩ, hắn cũng phát hiện ra những người khác cũng đang quan sát bản thân mình. Có vấn đề gì sao?

Vị lớn tuổi xem ra cũng ngoài 70 rồi, cười dùng tay ra hiệu mời Phương Thích ngồi xuống, bản thân thì ngồi đối diện với các học viên.

Bạn đang đọc Ma Quỷ Truyền Kì của Hà tả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.