Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười năm (2)

Phiên bản Dịch · 1327 chữ

Diệp Lãng đến di tích thượng cổ đã được mười ngày, trong mười ngày này, mỗi ngày Triệu Nhã Nhu đều đi theo hắn, một bước không rời, cho dù là đi vệ sinh thì cũng chờ sẵn bên ngoài, thậm chí tắm còn chạy vào tắm cùng.

Đương nhiên Diệp Lãng thấy Triệu Nhã Nhu chạy vào cũng mặc kệ nàng, tự mình tắm việc của mình, hắn không giống như những người khác sợ hãi nhảy lên, sau đó bỏ chạy.

Việc này, Triệu Nhã Nhu cũng hỏi Diệp Lãng, tại sao không chạy?

Chạy? Ta là nam nhân, nàng không sợ thiệt, ta sợ cái gì?

Đây chính là câu trả lời của Diệp Lãng, bấy giờ Triệu Nhã Nhu mới phát hiện hình như là mình thiệt thật, đương nhiên, nói là chạy vào những cũng không phải cởi hết trước mặt Diệp Lãng, chỉ là lộ một chút xíu, mặc y phục sát người mà thôi.

Những việc nhỏ nhặt như vậy vẫn còn rất nhiều, đối với Diệp Lãng mà nói, hình như đều không quan trọng, chỉ là Triệu Nhã Nhu hơi ồn một chút, không có cảm giác của một nữ hoàng.

Lúc này, Diệp Lãng cảm thấy Triệu Nhã Nhu có chút không bình thường, nhưng chỗ nào không bình thường thì hắn không biết, bởi vì gần đây hắn đang nghiên cứu những thứ bên trong di tích thượng cổ, nên những chuyện như vậy đều bị hắn bỏ lại phía sau.

Mười ngày này, với thân phận thuật sĩ luyện kim, Diệp Lãng bắt đầu nghiên cứu những thứ trước đây chưa kịp nghiên cứu trong di tích thượng cổ, đối với hắn mà nói, đây là một cơ hội rất tốt.

Nơi này là thiên đàng của thuật sĩ luyện kim, ở đây, có tất cả những thứ một một thuật sĩ luyện kim mơ ước, cho dù là Diệp Lãng, cũng hi vọng có được những thứ này, được nghiên cứu bên trong thiên đàng, cho đến khi những thứ đó trở nên vô dụng!!

Vốn dĩ lần trước hắn đã cảm thấy thời gian không đủ, đây lại là nơi Triệu Nhã Nhu khống chế, hắn càng không thể đến, đành phải chấp nhận, bây giờ thì khác, hắn có thể nghiên cứu quang minh chính đại.

Khi Diệp Lãng nghiên cứu luyện kim thuật, các thuật sĩ ở đây chỉ cần có nghi hoặc gì đều chạy đến hỏi hắn và được hắn thuận miệng giải đáp.

Cũng chính vì hành vi này, chỉ mười ngày ngắn ngủi, việc nghiên cứu trong di tích thượng cổ đã sâu thêm mấy tầng, thời gian nghiên cứu rút ngắn những hai năm.

Tường Không bây giờ đã sở hữu mấy loại vũ khó, có thể đưa vào sản xuất, trang bị trong quân đội.

Đồng thời, vì Diệp Lãng nhận lời đưa kĩ thuật phi thuyền cho Triệu Nhã Nhu nên quân đội cũng bắt đầu xuất hiện một binh chủng mới, gọi là không quân.

Sa Lan bây giờ đang chuẩn bị kiến tạo một loại chiến hạm không trung cường đại, Diệp Lãng mặc dù không cho những kĩ thuật khác, nhưng trong di tích thượng cổ này có rất nhiều, trang bị bên trên uy lực cũng cường đại không kém.

Đương nhiên, Diệp Lãng xúc tiến không chỉ trên phương diện quân sự, có rất nhiều luyện kim thuật đều là vận dụng ở dân dụng, có thể cải biến sinh hoạt mọi người.

Diệp Lãng còn hướng dẫn đặc biệt khiến cho những thuật sĩ luyện kim chuyên nghiên cứu lĩnh vực này biết phải vận dụng thế nào vào dân sinh.

Đối với vấn đề này, Triệu Nhã Nhu cũng chẳng phản đối, mặc tiêu của nàng mặc dù là nhất thống thiên địa, nhưng sau khi nhất thống thiên địa, quan trọng nhất vẫn là chỉnh lý thiên hạ, bách tính có được một cuộc sống thoải mái, nàng đương nhiên không phản đối.

Giống như Diệp Lãng nói, Triệu Nhã Nhu là một hoàng đế không tệ, nàng sẽ cho con dân của mình một cuộc sống tốt nhất, nếu như nàng tại vị, những kĩ thuật luyện kim có lợi cho bách tính sẽ được vận dụng vào dân gian.

Lúc này, mọi người có lẽ vẫn chưa biết, những nỗ lực của mình say này sẽ thay đổi cả đại lục, cho tất cả mọi người biết luyện kim thuật thần kì thế nào và thuật sĩ luyện kim quan trọng ra sao.

Vũ khí, cùng lắm chỉ dùng để chiến đấu chứ không được mọi người ghi nhớ, vật phẩm dân dụng lúc nào cũng nhắc nhở mọi người tác dụng của nó, khiến họ không thể nào quên.

Lúc đó, luyện kim thuật hưng thịnh đến mức gần như không thể tưởng tượng! Thậm chí còn xuất hiện một phương thức chiến đấu mới, một phương thức chiến đấu dựa vào luyện kim thuật, trở thành hệ thống chiến đấu thứ ba ngoài võ giả và ma pháp sư.

Không hay không biết, Diệp Lãng đã mang đến cho đại lục làn sóng luyện kim!!

Hôm nay, sau khi ăn cơm, Triệu Nhã Nhu dẫn Diệp Lãng đến một nơi, trước đây Diệp Lãng chưa từng đến nơi này bao giờ, đi sau hai người hắn, còn có Lý Nguyệt và Sa Lan.

Thời gian này, Lý Nguyệt luôn đi theo hai người, Sa Lan thì lúc có lúc không.

Biểu tình trên mặt Triệu Nhã Nhu trở nên có chút cổ quái, thời gian nhìn Diệp Lãng cũng nhiều hơn, khiến Diệp Lãng cảm thấy rất ki lạ, sờ mặt mình, không biết trên đó có dính gì hay không.

Nếu như Diệp Lãng chú đáo hơn, sẽ phát hiện, trong mắt Triệu Nhã Nhu hình như có chút không nỡ, tại sao lại không nỡ?

Biểu hiện này cho dù Diệp Lãng phát hiện thì hắn cũng chẳng quan tâm, chẳng buồn suy nghĩ, bởi vì Diệp Lãng cảm thấy Triệu Nhã Nhu làm gì chẳng có mục đích, nói không chừng là vì chuyện gì.

Trên thực tế, Diệp Lãng căn bản không phát hiện điểm này, nếu hắn có thể phát hiện thì hắn đã không phải Diệp Lãng!!

- Đây là đâu? Cảm thấy hình như rất kì lạ.

Diệp Lãng sau khi đến nơi, cảm thấy chỗ này có chút kì quái, phong cách không giống như những chỗ khác.

Không có bất cứ công trình kiến trúc nào, giống như một quảng trường, trên quảng trường này, có một số luyện kim trận cổ quái.

- Chính là cổ quái, cho nên ta mới đưa ngươi đến đây.

Triệu Nhã Nhu nhìn phía trước, thản nhiên nói.

- Ồ, vậy sao! Là ai phát hiện?

Diệp Lãng hỏi.

- Ai phát hiện có gì quan trọng, nhiều ngươi như vậy, sao ta biết được.

Triệu Nhã Nhu nói.

- Cũng đúng! Để ta xem.

Diệp Lãng tiến lên, cẩn thận xem xét tình hình xung quanh, rồi lại nhìn luyện kim trận.

Hắn đang cảm thấy những luyện kim thuật này hình như tương tự một loại luyện kim trận...

- Ngươi cứ từ từ xem...

Triệu Nhã Nhu cười cười nói,

- Sau này ngươi còn rất nhiều thời gian...

- Đúng vậy, ta có rất nhiều thời gian, bị nàng nhốt ở đây, trừ xem ra, ta còn làm gì được nữa, nàng định bao giờ thả ta?

Diệp Lãng vừa xem vừa nói.

- Ta không biết, có lẽ mười năm là một lựa chọn không tệ.

Triệu Nhã Nhu ngơ ngác nói.

- Cút! Lâu quá!

Diệp Lãng tức giận trả lời, hắn không phát hiện ra bộ dạng ngơ ngác của Triệu Nhã Nhu.

- Lâu thật...

Triệu Nhã Nhu tiếp tục ngơ ngác, hình như đang nghĩ chuyện gì.

Bạn đang đọc Luyện Kim Cuồng Triều của Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.