Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết quả tất nhiên (3)

Phiên bản Dịch · 1362 chữ

Nếu nói về Triệu Nhã Nhu, không thể dùng thường lý để giải thích, nếu như là người khác, biết rõ bản thân đang đối phó với Diệp Lãng, mà Lý Nguyệt lại nghiêng về phía Diệp Lãng, chắc chắn không thể mang Lý Nguyệt theo bên mình, chí ít cũng phải đợi xử lý Diệp Lãng xong rồi nói.

Nhưng Triệu Nhã Nhu chẳn để tâm đến những thứ này, cứ vậy mang theo Lý Nguyệt bên mình, hơn nữa còn là cận thân.

- Ngươi giết chúng ta đi! Nếu không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!

Lúc này, thanh niên yếu ớt ngước lên nhìn Triệu Nhã Nhu, căm hận nói.

Nếu như người ngoài nghe thấy thanh niên nói vậy, nhất định sẽ cảm thấy thanh niên này là một kẻ hồ đồ, lúc này còn giả anh hùng làm gì, nói vậy với Triệu Nhã Nhu, hậu quả hẳn sẽ rất thảm, trong khi ngươi lại đang nằm trong tay nàng ta.

Chỉ có điều, Triệu Nhã Nhu chỉ cười cười, nói:

- Các ngươi là đại ca nhị tỷ của hắn, sao ta nỡ giết các ngươi, nếu giết các ngươi, hắn sẽ hận chết ta, huống hồ, ta làm từng ấy việc là để hắn về bên này, bây giờ giết chết các ngươi, mọi thứ không phải sẽ trở thành công cốc sao?

- Nữ nhân biến thái này, tại sao nhất định muốn đệ đệ ta đến, ngươi muốn làm gì nó?

Thiếu nữ yếu ớt nói.

Lúc này thân phận của thiếu nữ và thanh niên yếu ớt tin rằng ai cũng đã biết, không sai, chính là đại ca Diệp Duy và nhị tỷ Diệp Lam Vận của Diệp Lãng.

- Muốn hắn đến làm gì? Cái này, nhiều, nhiều lắm, giữa ta và hắn có quá nhiều món nợ với nhau. Muốn tính toán không biết tính đến bao giờ! Nhưng, lần này, ta muốn hắn đến quan trọng nhất là để hắn có thể ở bên ta, ở bên ta mãi mãi.

Triệu Nhã Nhu mỉm cười nói.

- Ngươi muốn đệ ấy ở cạnh ngươi làm gì, không lẽ ngươi thích đệ ấy, muốn lấy đệ ấy? Nói cho ngươi biết, chuyện này gia đình ta sẽ không đồng ý, chúng ta không muốn đệ đệ mình có một người vợ biến thái như ngươi.

Diệp Lam Vận lạnh lùng nói, hoàn toàn đang khiêu khích.

Ai cũng biết, Triệu Nhã Nhu và Diệp Lãng là điều không thể, tình huống này không thể phát sinh, nhưng, Triệu Nhã Nhu chưa bao giờ ở cạnh dị tính, cho nên Diệp Lam Vận mới lấy điều này ra để khiêu khích Triệu Nhã Nhu.

- Cách mà ngươi nói cũng không tệ, ta sẽ lấy hắn, giữ hắn ở lại bên ta, còn việc gia đình các ngươi có đồng ý hay không, liên quan gì đến ta? Chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, trừ phi có một ngày, các ngươi thần phục ta.

Triệu Nhã Nhu cười nhẹ nói, hoàn toàn không coi việc đó ra gì, hơn nữa còn trực tiếp thuận theo ý tứ đó.

Diệp Lam Vận không biết việc lấy Diệp Lãng, Triệu Nhã Nhu trước đó đã nói với rất nhiều người, đương nhiên, ai cũng nghĩ là nàng nói giỡn, không ai tưởng thật.

Nhưng, Nếu Triệu Nhã Nhu nói vậy, cũng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ, bởi vì chuyện gì Triệu Nhã Nhu cũng có thể làm được.

Hơn nữa, gả cho Diệp Lãng chí ít cũng là một lựa chọn không tệ, trên đại lục này, người có thể ở bên cạnh Triệu Nhã Nhu mà không bị nàng giết chết, có lẽ chỉ có Diệp Lãng.

Về phần giữa hai người có tình cảm hay không, căn bản không cần suy nghĩ, vốn dĩ đã là vậy, tình cảm giữa nữ hoàng và đế thân vương, có thể bị quên lãng.

Hôn nhân chính trị, cần tình yêu sao?

- Ngươi... ngươi đúng là biến thái...

Diệp Lam Vận nói.

- Đạ tạ quá khen, đệ đệ ngươi cũng khen ta như vậy...

Triệu Nhã Nhu cười nói. Hoàn toàn không quan tâm.

- Không biết, hắn đến lúc nào, nửa tháng thời gian ta cho hắn chỉ còn lại một ngày. Không biết hắn có bay đến thật hay không?

Triệu Nhã Nhu lại nhìn lên trời, hình như đang chờ đợi Diệp Lãng có thể bay đến gặp mình.

- Hoàng thượng, thời hạn người cho có gấp quá không?

Lý Nguyệt không kìm được hỏi.

- Không, đủ! Ta chỉ là cho hắn thời gian, kịp hay không là việc của hắn, nếu không kịp, ta sẽ cho hắn một chút trừng phạt nho nhỏ!

Triệu Nhã Nhu cười nói.

-... Người cố ý?

Lý Nguyệt ngơ ngác hỏi.

- Ừm! Như vậy hắn sẽ yếu thế hơn ta, mặc dù nói tên ngốc ấy sẽ không nghĩ ra điều này nhưng ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Triệu Nhã Nhu nói.

-...

Con người này là ai, biết rõ không có tác dụng gì tại sao còn làm!

Nhưng nói lại hình như cũng như nhau, rút ngắn hay cho thêm thời gian thì cũng chỉ là một câu nói mà thôi, vậy tại sao không dành ưu thế cho mình?

- Hừ! Nói không chừng đệ ấy sẽ bay đến thật, làm ngươi hết hồn!

Lúc này, Diệp Lam Vận nói, nàng chỉ là muốn khiêu khích Triệu Nhã Nhu, chứ không nghĩ Diệp Lãng sẽ bay đến thật.

- Khí...

Diệp Huy nhìn nhị muội của mình.

- Sao, đại ca, huynh không biết tiểu đệ của chúng ta, đệ ấy rất thần kì, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Diệp Lam Vận thấy Diệp Huy nhìn mình, liền nói, hình như có chút không phục.

- Ta đúng là không biết! Ngày nhỏ ta có gặp đệ ấy, nhưng say khi đệ ấy trưởng thành, ta đều ở ngoài mạo hiểm, nói mới nhớ, đến hình dáng hiện tại của đệ ấy ta cũng không biết.

Diệp Huy có chút bất đắc dĩ nói.

Thân là đại ca, hắn đúng là rất thất bại, chưa từng gặp qua Diệp Lãng, có gặp chắc cũng không biết, bây giờ, còn bị người khác bắt làm con tin để yêu cầu đệ đệ tới cứu.

Điều này khiến hắn cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy mình là một đại ca thất bại, thất bại triệt để.

- Kì thực không cần biết đệ ấy nhìn như thế nào, đợi đệ ấy đến là huynh biết ngay thôi mà, cảm giác ấy cũng không tệ.

Diệp Lam Vận trực tiếp nói,

- Còn nữa, đừng để tâm đến những chuyện này. Dù sao đối thủ cũng là một nữ nhân biến thái, ai có thể nghĩ, nàng ta sẽ trực tiếp huỷ Học viện đệ nhất của chúng ta.

- Đúng vậy, đến ta bây giờ cũng không dám tin...

Diệp Huy nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, hắn đã tận mắt chứng kiến Triệu Nhã Nhu huỷ Học viện đệ nhất.

Trong học việc, Diệp Huy thuộc thành viên cao tầng, có lúc còn đóng vai trò thầy giáo, hắn rất hiểu thực lực của học việc mình, biết cho dù là Tường Không đế quốc trước kia, cũng không thể làn gì được Học viện đệ nhất.

Bây giờ, Học viện đệ nhất bị huỷ hoại dễ dàng, đến cuối cùng mọi người vẫn chưa hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, loại vũ khí đó, thực sự quá đáng sợ.

- Các ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng, đó là lần đầu tiên ta sử dụng vũ khí. Vì các ngươi, chúng ta đã vét sạch kho của mình!

Triệu Nhã Nhu lúc này lên tiếng, chẳng lo bị người khác biết bởi vì loại vũ khí kia nàng cũng chẳng còn.

- Hết rồi, không phải ngươi có thể chế tạo nữa sao!

Diệp Lam Vận trực tiếp nói.

Bạn đang đọc Luyện Kim Cuồng Triều của Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.