Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị bắt (3)

Phiên bản Dịch · 1058 chữ

Đoạn thời gian này tiểu công chúa giống như bị điều gì đó kích thích, thực lực cảnh giới bùng nổ, rất nhanh đã đột phá Địa cấp, đây là tiến triển thực đáng sợ, làm Diệp Lãng cũng cảm thấy thật bất ngờ.

Vốn Diệp Lãng còn đang lo lắng tiểu công chúa bùng nổ như vậy sẽ lưu lại di chứng, dặn nàng chậm lại tiến độ, cẩn thận xem xét cảnh giới của nàng, làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là hắn phát hiện cảnh giới của tiểu công chúa thật ổn định, thậm chí còn vững chắc hơn những người khác.

Thiên tài?

Đây tựa hồ là lời giải thích duy nhất, ngoại trừ nói tiểu công chúa là một thiên tài, còn có thể dùng lời gì để giải thích được đây?

Có đôi khi ông trời vốn không công bình như vậy, một chuyện có người học cả đời mới hiểu được, thậm chí còn học không được, mà có người chỉ trong nháy mắt đã học xong, hoặc là nói có thể lĩnh ngộ.

Nếu chiếu theo tốc độ như vậy đi xuống, không ngoài ba năm tiểu công chúa sẽ tiến giai Thiên cấp, đương nhiên nếu là với tốc độ như thế.

Không có vấn đề gì, Diệp Lãng chỉ nhắc nhở tiểu công chúa nên chú ý chút địa phương, sau đó tùy ý nàng, để nàng tiếp tục luyện tập, hiện tại hắn rất muốn chứng kiến khi nào nàng có thể tiến vào Thiên cấp.

Không nhắc tới hạng mục lớn của Diệp Lãng, chỉ nói về việc trong vòng một năm hắn bồi dưỡng ra ba Thiên cấp cao thủ, đây là điều tuyệt đối làm cho người ta rung động, không, phải nói là làm cho người ta không dám tin tưởng.

Ba Thiên cấp cao thủ chỉ trong vòng một năm, nếu có thêm thời gian càng nhiều hơn một chút, như vậy hắn có thể xưng bá thiên hạ.

Một Thiên cấp cao thủ có thể đối địch mười vạn đại quân, đương nhiên đây là thuyết pháp khoa trương, nhưng tác dụng cũng không khác biệt lắm.

Chuyện này rất nhanh đã bị người biết, không ai dám tin tưởng đã xảy ra chuyện này, hoàn toàn không thể!

Bất quá ở khi đó cũng không có bao nhiêu thời gian làm người ta kinh ngạc, bởi vì họ còn có chuyện khẩn cấp cần phải xử lý, điều này cũng làm sinh hoạt nhàn nhã của Diệp Lãng rời xa hắn, kéo hắn lâm vào bên trong lốc xoáy thế cục của đại lục.

Ngày này, Diệp Lãng lại tiếp tục chế tạo chiếc thuyền của hắn, đột nhiên một công cụ bên hông hắn bắt đầu phát ra tiếng vang, làm cho hắn phải dừng lại công việc.

- Làm sao vậy, chuyện gì xảy ra?

Diệp Lãng nhảy xuống thuyền, lên một con thuyền nhỏ lên bờ.

- Lão sư, làm sao vậy?

Tiểu Linh thấy Diệp Lãng đi lên, cũng đi theo, tò mò hỏi han.

Tiểu Linh cũng biết chuyện này có quan hệ tới công cụ bên hông của hắn.

Chân Tiểu Yên cũng phát hiện vấn đề này, hiểu được ý tưởng của Diệp Lãng, nàng hiểu hắn hơn xa những người khác, không cần hỏi thăm liền đi theo Diệp Lãng xem xét tình huống.

- Bên ngoài có người phát ra tín hiệu khẩn cấp, giống như có chuyện gì xảy ra, ta muốn đi ra ngoài nhìn xem!

Diệp Lãng hồi đáp, đi nhanh về phía trước, bởi vì tín hiệu khẩn cấp này làm cho hắn có cảm giác không tốt.

Tín hiệu khẩn cấp hắn lưu cho Diệp gia, nếu gặp phải chuyện khẩn yếu thì thông tri hắn, mà với tính cách của Diệp Thành Thiên bọn họ, nếu không bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không gọi hắn.

Tuy họ tưởng niệm Diệp Lãng, nhưng cũng biết đúng mực, biết Diệp Lãng đang làm việc, tuyệt đối sẽ không quấy rầy hắn.

- Đệ đệ, chuyện gì phát sinh?

Trên đường đi ra ngoài, nhóm người Diệp Lam Vũ đang cùng nhau tu luyện, còn có Diệp Chỉ Tình và tiểu công chúa.

- Bên ngoài có người khẩn cấp gọi ta, ta đi ra xem, rốt cục chuyện gì xảy ra.

Diệp Lãng hồi đáp.

- Gọi khẩn cấp? Vậy nhất định xảy ra chuyện, ta đi cùng ngươi.

Diệp Lam Vũ nghiêm túc nói, nàng nghĩ ra vấn đề nghiêm trọng, lúc này nàng thật bình tĩnh, không hề nóng nảy.

Thất công chúa cùng Chỉ Tình không nói chuyện, im lặng đi theo Diệp Lãng, nhìn xem mình có thể giúp được gì hay không.

Tiểu công chúa lập tức vọt tới sau lưng hắn đi theo sát.

Cứ như vậy tất cả mọi người trong Hạo Nguyệt Hồ đều cùng đi, đi tới phụ cận lối ra liền nhìn thấy nhóm người Diệp Thành Thiên đang đứng bên ngoài lo lắng chờ đợi.

Những người kia là phu thê Diệp Thành Thiên, Long An Kỳ, tam ca, thất ca, còn có thành viên Diệp gia, đều là những người có quan hệ không tệ với Diệp Lãng.

Ở trong lòng Diệp Lãng bọn họ, cho tới bây giờ Diệp Thành Thiên luôn rất ổn định, cho dù ban đầu ở Tường Không bị Triệu Nhã Nhu đuổi giết, Diệp Thành Thiên cũng chưa từng biểu lộ ra vẻ lo lắng như vậy.

Điều này cũng thuyết minh một chuyện, chuyện này nhất định thật nghiêm trọng!

Diệp Lãng nhìn quanh, xác định chung quanh không còn ai khác, cũng không có cạm bẫy gì, liền mở ra cửa vào, từ bên trong đi ra.

- Thập tam ra rồi!

Thất ca phản ứng nhanh nhất, hô to một tiếng.

Theo tiếng hô to của thất ca, mọi người đều nhìn vào, trong ánh mắt có chút vui mừng, có chút yên lòng, nhưng càng nhiều chính là ưu sầu.

Nhất là trong mắt Long An Kỳ, vẻ ưu sầu lẫn lo lắng thật nồng đậm!

Đây là làm sao vậy? Vì sao Long An Kỳ lại như thế?

Diệp Lãng nhíu mày, hắn tựa hồ đang nghĩ tới một chuyện…

Bạn đang đọc Luyện Kim Cuồng Triều của Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.