Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biểu muội (2)

Phiên bản Dịch · 1433 chữ

- Ân! Rất không tồi, lão bản, ngươi thật sự là một thiên tài!

Liễu Phi Yên gật đầu nói, lúc này nàng đã cảm nhận được cái hay của thủ khúc này.

- Đó là đương nhiên, bằng không ta làm sao là lão bản của ngươi chứ.

Diệp Lãng dương dương đắc ý nói.

- Lão bản, ngươi có thể đàn lại thủ khúc mà trước đây người đàn ở Diệp gia hay không? Ta muốn nghe một chút.

Liễu Phi Yên nhìn Diệp Lãng, trong đôi mắt rất mong chờ, nhìn bộ dáng của Liễu Phi Yên lúc này làm cho người ta mê muội.

- Nếu ngươi muốn nghe, thì cũng được!

Diệp Lãng không sao cả, hắn bắt đầu sờ nhẹ lên đàn tỳ bà.

Âm luật đau thương, làm cho người ta cảm thấy trong nội tâm đau nhói.

Hiện tại, Liễu Phi Yên đã hiểu, tại sao người Diệp gia lại ghi nhớ sâu sắc như thế, vì sao trước kia bọn họ muốn nổi điên, bởi vì nếu hắn cũng ở bên cạnh nàng mà đàn khúc nhạc này mãi, nàng chắc chắn là nàng sẽ chịu không nổi.

Vào lúc này, tất cả mọi người ở đây đều bị tiếng đàn tỳ bà của Diệp Lãng hấp dẫn, cảm giác bi thương trong lòng xuất hiện, không cách nào tự kềm chế được, cảm tình phong phú, cũng có đau xót, vào lúc này, trên khuôn mặt đã xuất hiện hai hàng nước mắt.

Còn những cô nương oanh oanh yến yến dưới kia, ánh mắt nhìn Diệp Lãng bây giờ, cũng đã không còn dùng hai chữ hảo cảm để hình dung nữa, mà là một loại si mê, một loại sùng bái.

Vào lúc này, trong cả trời đất, chỉ có lại tiếng đàn tỳ bà của Diệp Lãng.

- Không cho phép tới gần.

Ở bên ngoài, có không ít người đã nghe được tiếng đàn tỳ bà của Diệp Lãng, bọn họ muốn tới gần, muốn được nghe cho rõ, nhưng kỵ sĩ đoàn bao vây ở bên ngoài không cho phép bọn họ vượt qua vòng vây của họ dù chỉ một bước.

May mắn, dù âm thanh bên ngoài ồn ào, mà tiếng đàn tỳ bà của Diệp Lãng cũng hơi nhỏ, cho nên không tạo thành hỗn loạn, bằng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

...

Khúc cuối cùng, cả trời đất đều không phát ra bất kỳ âm thanh nào, mọi người vẫn đang cảm nhận dư vị của nó, loại cảm giác này, đang lởn vởn trong lòng của họ mà không tán đi, âm điệu của âm nhạc, giống như đang còn bay lượn trong tai của họ.

Đây quả thật là...

- Lão bản, quá hoàn mỹ!

Liễu Phi Yên hình như có sức miễn dịch với Diệp Lãng cao hơn một chút, nàng là người có phản ứng đầu tiên, dùng ánh mắt sùng bái đến cực điểm nhìn Diệp Lãng.

Liễu Phi Yên ở bên cạnh Diệp Lãng đã lâu, lại nói, nàng là người tiếp xúc với Diệp Lãng về phương diện âm nhạc nhiều nhất, trừ Hổ Nữ và Chân Tiểu Yên ra, ngay cả Diệp Lam Vũ cũng không bằng nàng.

- Đúng, ta là hoãn mỹ.

Diệp Lãng gật đầu.

...

- Ta không nói ngươi, ta nói khúc nhạc của ngươi, ngươi cũng đùng dát vàng lên mặt của mình, thật sự làm cho người ta buồn nôn mà.

Liễu Phi Yên dùng tay phất phất trước mặt, bộ dáng rất đáng yêu.

- Khúc nhạc hoàn mỹ, người càng hoàn mỹ.

Diệp Lãng nói.

- Còn lâu mới phải.

Liễu Phi Yên phản bác.

- Ngươi không có quyền nói chuyện, bằng không ta sẽ bắt ngươi làm mồi câu mực!

Diệp Lãng nói rất nghiêm túc.

- Hừ! Dám bắt ta làm mồi câu mực, khi trở về ta sẽ nói cho các tỷ muội, chúng ta sẽ bãi công!

Liễu Phi Yên giơ bàn tay nhỏ bé nói.

- Dám bãi công, ta sẽ đem toàn bộ các ngươi làm mồi câu mực!

- Ngươi dám!

- Thử xem, ta thích nhất là bại gia, bắt các ngươi làm mồi câu mực thì ta sẽ không có sinh ý, rất hợp ý ta.

...

...

- Cho ngươi, đây là tất cả khế ước!

Vào lúc này Lãnh Huyết Ngũ nói chen vào, nàng cảm thấy hai người bọn họ cứ tiếp tục như vậy cũng không được gì, không cần tiếp tục là tốt nhất.

- Ah, khế đất, khế ước mua bán nhà, cũng có văn tự bán thân.

Diệp Lãng tiện tay đem khế đất khế ước và mua bán nhà thu vào giới chỉ, chuyện này hắn đã làm rất nhiều lần rồi.

Diệp Lãng lấy khế ước bàn mình của các nữ tử ra, sau đó đọc tên, bảo những nữ tử thanh lâu đi lên cầm lấy khế ước bán thân của mình, mặc dù, những nữ tử thanh lâu kia vẫn còn nghi hoặc, nhưng vẫn cầm lấy khế ước bàn thân của mình, cầm trước rồi nói sau.

- Tiểu hỗn đản, ngươi làm gì thế, chẳng lẽ ngươi muốn giải tán đám người kia, vậy sau này ngươi kinh doanh Vạn Hoa Lầu bằng cái gì?

Long Cát công chúa càng nhìn càng thấy không đúng, lập tức ngăn cản.

- Làm thế nào để kinh doanh, cái chuyện này đâu có liên quan gì tới ta.

Diệp Lãng nói không một chút trách nhiệm nào.

...

Toàn trường trầm mặc, tên bại gia chi tử này cũng đủ phá sản, lấy ra một trăm vạn, lại xử lý nơi này như thế, chuyện này chẳng khác nào cầm một trăm vạn đem cho tiểu hài tử.

- Không được! Địa phương khác có thể để mặc ngươi làm bậy, nhưng nơi này thì không được, nơi này phải tiếp tục kinh doanh, những người này không thể giải tán.

Long Cát công chúa phản đối, nàng biết rõ tính cách của Diệp Lãng, nếu là nơi khác, nàng có thể sẽ ủng hộ, nhưng ở nơi này nhất định không được.

Lý do quá đơn giản, nơi này quá trọng yếu.

- Vậy ngươi thông báo tuyển dụng các nàng làm nhân viên của mình, nhưng những khế ước bàn thân này phải trả cho các nàng, ta không muốn có chuyện bán thân.

Diệp Lãng thuận miệng trả lời, hắn vẫn tiếp tục trả lại khế ước bàn thân cho những nữ tử kia.

- Ngươi đã đem khế ước bàn thân trả lại cho các nàng, các nàng còn nguyện ý lưu lại sao?

Long Cát công chúa có chút bất đắc dĩ, nàng muốn ngăn cản hành vi của Diệp Lãng, nhưng nàng biết mình không thể ngăn cản được.

- Cũng được, giống như chúng ta trước kia, chúng ta cứ như vậy mà đi theo lão bản.

Thời điểm này Liễu Phi Yên lên tiếng, về đề tài này, nàng là người có quyền lợi lên tiếng nhất.

- Cũng là một bộ phận mà thôi.

Long Cát công chúa nói ra.

- Một bộ phận là đủ rồi!

Diệp Lãng trả lời.

- Thứ tốt thì không cần nhiều, chỉ cần tinh là được, ta sẽ đào tạo các nàng trở thành nhân viên tốt nhất.

- Đúng vậy, lão bản có khả năng làm điều này.

Liễu Phi Yên nói ra.

- Nếu các ngươi nguyện ý lưu lại thì có thể lưu lại, không muốn thì có thể rời đi, sẽ không có người nào ngăn cản các ngươi.

Diệp Lãng nói với các nữ tử thanh lâu kia.

Vào lúc này, những nữ tử thanh lâu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, qua một lúc sau, mới bắt đầu có phản ứng, có một ít người rời đi, một ít người lưu lại.

Đây là tất nhiêu, những người ở lại chỗ này là chuyện bất đắc dĩ, nếu có thể rời khỏi, các nàng nhất định sẽ rời đi, mà lưu lại, bởi vì đã không còn nơi dung thân, các nàng đã quen sống ở nơi này, còn một số ít là do muốn đi theo Diệp Lãng.

Một khúc nhạc vừa rồi của Diệp Lãng, đã làm cho một ít tài nữ có tạo nghệ cao về phương diện âm luật muốn đi theo Diệp Lãng, muốn học tập, cho dù không thể đi theo Diệp Lãng, cũng có thể đi theo Liễu Phi Yên.

Bạn đang đọc Luyện Kim Cuồng Triều của Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 223

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.