Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền tiêu như nước (1)

Phiên bản Dịch · 1415 chữ

- Đó là đương nhiên, ngươi tưởng ta giống như ngươi sao? Ta có gia sản hùng hậu, cái này ngươi không thể so sánh được. Sau này ra ngoài thì thông minh chút, đừng tưởng thiên hạ này chỉ có mình to nhất!!

Vệ Tinh tình ý sâu xa nói, hình như đang dạy Diệp Lãng đạo lý làm người, nhưng ai cũng có thể nghe ra, hắn đang tự vả vào mặt mình.

- Vệ Tinh công tử, ta vẫn chưa nói xong.

Diệp Lãng cười nói.

- Cái gì? Ngươi cứ nói đi, ta không để bụng đâu.

Vệ Tinh nhìn Diệp Lãng khinh miệt, hắn cảm thấy Diệp Lãng nhất định muốn lấy lòng mình, muốn nhận thua.

- Một ngàn kim tệ của công tử còn thiếu tám trăm nữa, công tử mau lấy ra.

Diệp Lãng thản nhiên nói.

-?? Cái tên này quả nhiên là trọc phú, chẳng hiểu gì cả, tiền tiêu như nước chỉ là một cách hình dung, chứ không nói xuất một ngàn kim tệ thật!

Vệ Tinh lắc lắc đầu, cảm thấy tiếc thay Diệp Lãng.

- Ta biết nó cũng có thể làm tính từ, nhưng ở đây ta nói một ngàn kim tệ cụ thể cơ, xin lỗi, lúc nãy không giải thích cho công tử, bây giờ ngươi hiểu rồi chứ? Vậy thì mau nộp nốt tám trăm kim tệ ra đây.

Diệp Lãng kiên nhẫn nói.

-...

Vệ Tinh ngây ra một lúc, sau đó phát ra một tiếng cười lớn.

- Ha ha...

- Ngươi cười ngốc gì vậy?

Diệp Lãng hỏi, hắn trực tiếp biến nụ cười của người ta thành cười ngốc.

- Cười ngốc? Ta ở đây là cười nhạo!!

Vệ Tinh chăm chăm nhìn Diệp Lãng.

Diệp Lãng ngơ ngác hỏi:

- Cười nhạo cái gì?

Hắn vẫn chưa cảm nhận được ngữ khí bất thiện từ phía đối phương nên mới hỏi thế.

- Cười ngươi ngốc, ngươi nghĩ nói một ngàn kim tệ là một ngàn kim tệ sao?

Vệ Tinh cười lạnh nói, khó chịu vênh bộ mặt cao quý của mình.

- Hình như không phải ta nói, mà là tự ngươi nói?

Diệp Lãng thản nhiên nói.

- Ta nói lúc nào!!

Vệ Tinh hừ lạnh.

- Lúc nãy ngươi nói, tất cả những người ở đây đều có thể làm chứng!

- Đúng là nực cười, ta nói mà lại không biết sao?

- Ngươi nói, ta chọn gì thứ ngươi chọn nấy, số tiền ngươi trả sẽ gấp mười lần của ta, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?

Diệp Lãng cười hỏi.

- Đương nhiên không quên, lúc nãy không phải ta đã đưa mụ tú bà hai tờ kim phiếu một trăm kim tệ rồi sao? Không lẽ, ngươi trả hơn hai mươi kim tệ? Nhìn đồ ăn ngươi chọn, chỉ toàn là điểm tâm mà thôi!!

Vệ Tinh hừ lạnh nói, có chút coi thường đồ ăn Diệp Lãng chọn, thường ngày những món hắn chọn còn phong phú hơn nhiều.

Kì thực, hắn không thích ăn điểm tâm, hắn cảm thấy điểm tâm chẳng đáng tiền, món ăn hắn chọn phải thật đắt!

Những cái này thì hắn đã nhầm, điểm tâm cũng đắt như những thứ khác, hơn nữa bọn Diệp Lãng còn gọi với số lượng nhiều, cho nên một bữa này cũng chẳng kém gì một bữa bình thường của hắn.

- Đương nhiên là hơn! Nếu trả gấp mười lần ta, hai trăm kim tệ sao đủ? Biết điều thì đưa thêm tám trăm nữa đi, nếu không mọi người sẽ nói ngươi thiếu tiền, không đưa ra được thì nói xin lỗi, chúng ta sẽ bỏ qua cho, chúng ta cũng rất rộng rãi!

Diệp Lãng cười nói, ra vẻ hiền hậu.

- Mười lần thì mười lần, đâu phải ta không có tiền, cái gì tám trăm, không lẽ ngươi trả một trăm!!

Vệ Tinh hừ lạnh nói, bảo hắn xin lỗi mọi người, nhận mình không có tiền, hắn tuyệt đối không làm được.

Chỉ là hắn không ngờ, Diệp Lãng lại trả một trăm kim tệ, bởi vì nó khiến người ta cảm thấy có chút khó tin, dù sao, một trăm kim tệ cũng không phải một con số nhỏ, cho dù là đám siêu cấp thế gia công tử, cũng khó đưa ra được từng ấy.

Đương nhiên, không phải không có, mà là muốn tiêu hết một trăm kim tệ trong một lần, rất khó, nhất là còn vì những việc vô nghĩa.

- Mụ tú bà, ngươi nói! Hắn rốt cục trả ngươi biết nhiêu!!

Vệ Tinh thấy Diệp Lãng định nói gì, hắn lập tức quay sang hỏi mụ tú bà, bởi vì hắn cảm thấy Diệp Lãng có thể nói dối, chỉ vì muốn hắn mất mặt.

Mụ tú bà thì không như vậy, nếu mụ muốn tiếp tục làm việc ở đây, phải nói thật với hắn.

- Vệ công tử, vị công tử này trả cho chúng ta một trăm kim tệ...

Mụ tú bà bất đắc dĩ nói, mụ vốn dĩ không muốn nói gì, muốn trốn đi thật xa, không muốn dính vào rắc rối, nhưng Vệ Tinh lại bắt mụ nói, nên mụ cũng chẳng biết làm thế nào.

- Cái gì?! Ngươi đùa à? hắn trả người một trăm kim tệ? Sao có thể như thế được?

Vệ Tinh kinh ngạc, trong lòng hình như có chút sợ hãi, không biết phải kết thúc sự tình thế nào.

Nếu như bảo hắn trả một ngàn kim tệ thật, vậy thì cứ lấy luôn cái mạng già của hắn cho xong, sau khi trả xong một ngàn kim tệ, phải bao lâu nữa hắn mới có tiền, mấy năm hay mất chục năm?

- Đây là kim phiếu mà vị công tử đây đã trả, không phải trò đùa...

Mụ tú bà đưa ra tờ kim phiếu của Diệp Lãng, thể hiện những gì mình nói là thật.

-...

Vệ Tinh trầm mặc.

- Sao, kì thực cũng chẳng có gì, chỉ là một ngàn kim tệ thôi mà, nếu ngươi không có tiền, ta có thể mời ngươi, chỉ là có điều kiện, sau này ngươi phải tránh xa bọn ta, càng xa càng tốt, được không?

Diệp Lãng mỉm cười nói, nụ cười khiến người ta có chút sợ hãi.

Có thể cười rồi bảo người ta cút, loại người như vậy đều rất đáng sợ, thiếu niên này xem ra không nên ***ng vào.

Kì thực mọi người không biết, sở dĩ Diệp Lãng mỉm cười, không động thần sắc, nguyên nhân chủ yếu là hắn muốn giúp Lãnh Huyết Ngũ truyền đạt, những lời này không phải hắn muốn nói, cho nên hắn mới tỏ ra thờ ơ, cho nên thần sắc của hắn mới không biến hoá, hắn chỉ cần giữ nụ cười lịch sự trên môi là được.

- Ta... tiểu tử, ta sẽ cho ngươi biết, một ngàn kim tệ đối với bổn thiếu gia mà nói, căn bản không là gì!! Đây, kim phiếu tám trăm tệ!!

Lời nói và thái độ Diệp Lãng triệt để kích thích Vệ Tinh, khiến hắn bắt đầu có chút phát điên, bên cạnh Liễu công tử muốn ngăn mà không kịp, còn Tây Môn công tử chỉ thời ơ khoanh tay đứng nhìn.

- Vệ huynh, chút tiền này là dự thảo của chúng ta!! Huynh đừng vì cơn giận nhất thời, mau cất đi đi!!

Liễu công tử liếc nhìn mụ tú bà, ra hiệu cho mụ cầm lấy nhưng không được cất đi.

- Coi như ta vay tiền các ngươi, rồi ta sẽ trả, một ngàn này ta trả được!!

Vệ Tinh nghiến răng nói, rõ ràng, một ngàn kim tệ này khiến hắn rất đau lòng.

- Vệ công tử, đúng là nam nhân!

Diệp Lãng giơ ngón tay cái, tán dương, sự tán dương này trong mắt người khác, trông giống khiêu khích nhiều hơn.

Ai cũng tin, lúc này tim Vệ Tinh đang nhỏ máu, còn Diệp Lãng thì tàn nhẫn lấy dao cắt tiếp.

- Hừ!

Vệ Tinh hừ lạnh, lúc này nếu được, hắn chỉ muốn lao lên cắn chết Diệp Lãng.

- Tiểu Ngũ, Phi Yên, sau này tìm chồng phải nhìn cho rõ, xem đối phương có được nam nhân giống Vệ công tử hay không.

Diệp Lãng nghiêm túc nói.

-o0o-

Bạn đang đọc Luyện Kim Cuồng Triều của Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 160

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.