Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cho bát vây cá súc súc miệng (2)

Phiên bản Dịch · 1377 chữ

- Cái này đang định tìm ngươi giúp, chúng ta cũng có chuẩn bị, nhưng chưa được hài lòng lắm, muốn nghe ý kiến của ông chủ!

Liễu Phi Yên lập tức trả lời, mất một lúc, nàng mớ phát hiện Diệp Lãng cũng có tiết mục của riêng mình.

- Không vậy đề gì, vậy nàng định bao giờ cho ta xem.

Diệp Lãng gật gật đầu, đồng ý.

- Ừm! Ông chủ, lúc nãy ngươi nói không muốn trùng lặp với chúng ta là có ý gì? Không lẽ ngươi cũng lên biểu diễn?

Liễu Phi Yên gật đầu, sau đó hỏi.

- Ừ! Là bà ngoại muốn tách ta với các nàng, bảo ta chuẩn bị riêng một tiết mục, vốn dĩ ta định chui vào biểu diễn cùng, nhưng bây giờ xem ra không được.

Diệp Lãng gật gật đầu, uống ngụm trà, mặc dù thức ăn vẫn chưa lên nhưng trà thì đã chuẩn bị xong.

- Á, đúng là, biểu diễn cùng nhau thì có làm sao, ta rất muốn hợp tác cùng ông chủ! Bọn ta thực sự ngưỡng mộ Tiểu Yên, nàng ấy có ông chủ đệm đàn, ta cũng muốn!!

Liễu Phi Yên nũng nịu nói, bộ dạng rất tức giận, nếu như có thể, nàng rất muốn lớn tiếng quát mắng Hoàng thái hậu, mắng bà nhiều chuyện.

- Yên? Đúng rồi tại sao Yên không đến?

Diệp Lãng đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, bao nhiêu người đến, tại sao lại không thấy mặt Chân Tiểu Yên?

- Ông chủ, ngươi thật là! Tiểu Yên là ai của ngươi, chúng ta đến đây biểu diễn, nàng ấy dùng thân phận gì để đến? Nếu đây là sinh nhật của ngươi còn đỡ, nàng ấy là bạn học, là bằng hữu của ngươi, nhưng đây là bà ngoại ngươi, mà bà ngoại ngươi chẳng phải người thường, nàng ấy dám đến không?

Liễu Phi Yên lườm Diệp Lãng.

- Tại sao không dám? Bỏ đi, dù sao nàng ấy đến cũng chẳng làm được gì, ta cũng sẽ về nhanh thôi.

Diệp Lãng nghĩ lại, kết thúc chủ đề này ở đây.

Ài, đúng là ngốc! Liễu Phi Yên lắc lắc đầu.

- Liễu Phi Yên, kì thực nếu nàng muốn diễn tấu với ta, cũng không thành vấn đề, bà ngoại chỉ bảo ta chuẩn bị tiết mục khác, thêm một người chắc chẳng vấn đề gì, dù sao một cũng là lên, hai cũng là lên, không khác nhau là mấy.

Diệp Lãng chẳng cần suy nghĩ, nói.

- A, đúng rồi, chẳng có vấn đề gì cả! Ông chủ đừng lừa ta đấy nhé!

Liễu Phi Yên lúc này đã quên hết mọi chuyện, hưng phấn nhìn Diệp Lãng.

- Ta lừa nàng làm gì, tối nay không bận gì, chúng ta tập dượt một lần.

Diệp Lãng thuận miệng nói.

- Ừm ừm! Tối nay ta không bận gì, cho dù bận, chỉ cần ông chủ đến, các tỷ muội cũng sẽ rất vui, bọn ta nhớ ngươi lắm!

Liễu Phi Yên vỗ vỗ tay, nhìn Diệp Lãng.

- Nhớ ta làm gì, phát tiền lương à? Ta nhớ việc này đã giao cho nàng rồi mà.

Diệp Lãng ngạc nhiên hỏi.

-...

Liễu Phi Yên trầm mặc, Lãnh Huyết Ngũ dứt khoát quay đầu nhìn bốn phía, vô tình, phát hiện ra một vấn đề.

Trong bất cứ tình huống nào, Lãnh Huyết Ngũ đều không lơi là cảnh giác, nàng sẽ quan sát xung quanh, đề phòng trường hợp khẩn cấp.

...

- Họ chỉ đến ăn sáng? Không cần bất cứ cô nương nào? Thú vị thật, đến Vạn Hoa Lầu ta chỉ để ăn sáng! Họ tên gì?

- Cái gì?! Vẫn chưa biết? Các ngươi làm việc kiểu gì vậy, cho dù là một cái tên giả cũng nên hỏi chứ, sao lại chẳng hỏi gì!!

Trong một căn phòng khác của Vạn Hoa Lầu, mụ tú bà lúc này đang khom người đứng trước một mỹ tử, nữ tử này khẽ nhíu mày, hình như có chút bất mãn với mụ tú bà.

- Cái này, bởi vì họ đến quá đột ngột, hơn nữa hành động cử chỉ có chút kì quái, cho nên, ta nhất thời quên mất!

Mụ tú bà giải thích.

- Được rồi, không cần nói nữa! Bọn chúng muốn gì thì ngươi cho chúng cái ấy, yên lặng quan sát, nếu như không có hành động gì bất lợi cho chúng ta thì không được làm gì bất kính! Lấu bát biến ứng vạn biến, hiểu không?

Mỹ tử lạnh lùng căn dặn.

- Vâng! Vậy để ta đi chuẩn bị...

Mụ tú bà trả lời.

- Đi đi! Bất luận thế nào, hắn đã trả tiền, chính là khách quý của chúng ta, phải tiếp đãi hắn như tiếp đãi khách quý.

Mỹ tử nói, sau đó dùng tay ôm trán, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhìn động tác này của mỹ tử, mụ tú bà không dám phát ra một âm thanh nào nữa, lặng lẽ rời đi, dặn dò hạ nhân làm việc, thoả mãn yêu cầu của bọn Diệp Lãng, hơn nữa còn làm đến cuối cùng.

Lúc này, họ chỉ hi vọng sự tình sẽ qua đi như vậy, không có tai nạn ngoài ý muốn nào!

Chỉ là, có lúc ông trời không thuận theo lòng người...

- Bánh quế hoa, phù phù... nào, mọi người nếm thử xem...

Bánh quế hoa của Diệp Lãng cuối cùng cũng lên, hắn tự mình thử trước mấy miếng, sau đó mói gọi mọi người nếm thử.

May mà khẩu vị không thay đổi, nếu không lần này Diệp Lãng sẽ rất thất vọng, nhưng, thất vọng thì thất vọng, Diệp Lãng vẫn vui vẻ ăn hết mọi thứ, hắn chẳng kén chọn đồ ăn bao giờ, chỉ cần là thứ ăn được, đương nhiên hắn sẽ ăn.

- Ừm, ngọt mà không ngán, bánh quế hoa này làm không tệ, ngon hơn chúng ta tưởng nhiều, chẳng trách ông chủ lại thích.

Liễu Phi Yên ăn xong một miếng, liên tục gật đầu tán thưởng.

Liễu Phi Yên xuất thân thanh lâu, sau đó lại sống trong trà lầu, đương nhiên cũng có chút nghiên cứu về điểm tâm, bánh quế hoa của Vạn Hoa Lầu đúng là cực phẩm.

- Ngon quá!

Lãnh Huyết Ngũ gật gật đầu, đơn giản tán đồng.

- Ngon, ngon quá...

Tiểu công chúa càng đơn giản hơn, chỉ cần được ăn thứ gì ngon, nàng sẽ giống như mọi đứa trẻ bình thường, kêu lên vui vẻ, một tay cầm bánh quế hoa, giống như sự bị người khác cướp mất.

Đúng là, làm gì có ai cướp với nàng...

Trong lúc Liễu Phi Yên lắc đầu, định nói gì với tiểu công chúa thì phát hiện...

Đúng là có người định cướp của nàng thật!

Khiến Liễu Phi Yên cảm thấy vô lực là, người đó chính là Diệp Lãng.

- Khả Lâm, ngoan, đợi chút nữa còn rất nhiều đồ ăn, bánh quế hoa này cho ca ca!

Diệp Lãng và tiểu công chúa bắt đầu tranh nhau miếng cuối cùng.

- Không!

Tiểu công chúa trực tiếp cự tuyệt.

- Đừng như vậy, nếu không lần sau ta sẽ không dẫn muội theo đâu!

Diệp Lãng uy hiếp.

-...

Tiểu công chúa nhìn Diệp Lãng, ánh mắt như sắp khóc, nói Diệp Lãng ăn hiếp nàng, nhưng vẫn dừng động tác.

Diệp Lãng không bỏ qua cơ hội này, trực tiếp giành lấy miếng bánh quế hoa cuối cùng cho mình, bỏ tọt vào miệng.

- Ngoan lắm!

Ăn xong, Diệp Lãng khen tiểu công chúa một câu, chỉ là nhìn bộ dạng tiểu công chúa, giống như sắp khóc đến nơi.

- Người đâu, cho ta hai đĩa bánh quế hoa nữa!!

Liễu Phi Yên quả nhiên không hổ là người đứng đầu, bản lĩnh quan sát sắc mặt và tuỳ cơ ứng biến đều rất phi thường.

Sau khi nhìn rõ tình hình, Liễu Phi Yên lập tức gọi người mang thêm bánh quế hoa, đâu phải hạn chế số lượng, gọi thêm là được, cần gì tranh nhau?

Bạn đang đọc Luyện Kim Cuồng Triều của Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 214

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.