Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xem muội muội nàng ấy (2)

Phiên bản Dịch · 1436 chữ

- Bây giờ? Xem muội muội nàng ấy!

Diệp Lãng có chút không vui, hắn đã vất vả cả ngày, chỉ muốn được nghỉ ngơi sớm.

- Đúng, là xem cho muội muội ta!

Tam công chúa gật đầu nói.

Diệp Lãng trầm mặc, hắn nói câu này không phải là có ý đó, ai ngờ lại trùng hợp như vậy...

- Bỏ đi, để ta xem, ngày mai ta cũng đi rồi, tin rằng cũng chẳng còn cơ hội.

Diệp cuối cùng vẫn quyết định đi, dù sao lương y như phụ mẫu, hắn không muốn vì mình muốn nghỉ ngơi mà bỏ qua việc chẩn trị cho một người bệnh.

Công chúa muội muội có bệnh, đến tận nơi cầu cứu hắn, khẳng định không phải bệnh thường!

- Ngày mai ngươi định đi? Ngộ nhỡ bệnh của muội muội ta cần thời gian thì sao?

Tam công chúa có chút lo lắng nói.

- Không có bệnh gì cần ta trị liệu dài ngày, cùng lắm là để lại vài thứ điều dưỡng, trừ phi tiểu muội nàng không may gặp phải trường hợp đặc thù.

Diệp hờ hững nói.

- Có lẽ, không đặc thù...

Tam công chúa vã mồ hôi, nàng cũng chỉ biết cầu nguyện, nếu không, có nghĩa bệnh của tiểu muội nàng rất khó chữa, vậy thì nàng sẽ rất đau khổ.

- Ngươi không thể ở lại vài ngày sao, tại sao phải đi đúng vào ngày mai?

Hải Na công chúa khó chịu nói.

- Ta vốn dĩ không nên đến đây, ta còn việc phải làm.

Diệp vẫn hờ hững trả lời.

- Ngươi muốn đi Chu Tước đế quốc sao?

Tam công chúa nghĩ đến một khả năng, theo tin đồn, bà ngoại Diệp trung tuần tháng mười tổ chức thọ yến, mời cả Diệp Thành, đương nhiên cũng bao gồm Diệp Lãng.

- Ừm! Mẹ ta gọi ta về ăn cơm.

Diệp thuận miệng trả lời, đối với hắn mà nói, thọ yến không phải ăn cơm sao, chẳng có gì khác biệt.

- Vậy thì phải đi rồi, chúng ta không thể để lỡ việc của ngươi.

Tam công chúa nói, không phải nàng không muốn giữ Diệp Lãng lại, chỉ là ở giữa liên quan đến quá nhiều vấn đề, cho dù tính mạng của tiểu muội Tam công chúa gặp nguy hiểm thì cũng phải suy nghĩ.

Bản thân Diệp đã là một người không nên ***ng vào, không thể thao túng suy nghĩ của hắn, lần này hắn phải đi bái thọ, mặc dù Chu Tước đế quốc không nói, nhưng ai cũng biết mục tiêu lần này là vì Diệp gia, Diệp nếu như bị mình giữ lại, vậy Chu Tước đế quốc nhất định thay đổi thái độ với Ngải La đế quốc.

Có nghĩa sự tình sẽ thăng cấp lên tầm quốc gia, cho nên, nàng không được phép cầu xin quá nhiều.

- Đi, đi gặp tiểu muội của công chúa.

Diệp nói.

- Ừm, mời đi theo ta, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, Phi, nàng cũng đi cùng chứ?

Tam công chúa nhìn mối quan hệ thân mật giữa Phi và Diệp, nếu Diệp muốn đi, thì Phi cũng có thể đi.

- Ừm, ta cũng đi xem sao!

Phi gật gật đầu.

- Nàng đi làm gì, đồ theo đuôi!

Diệp trực tiếp nói.

- Ngươi nói cái gì?

Phi lại định ra tay.

- Ta chẳng nói gì cả, hôm nay trăng sáng quá, Tam công chúa điện hạ, chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời khác mỹ lệ này.

Diệp lại một lần nữa thay đổi chủ đề.

- Được... được, đi...

Tam công chúa có chút cổ quái nhìn Diệp và Phi, có chút không hiểu mối quan hệ giữa hai người.

Cứ như vậy, bọn Diệp xuất phát tiến vào Hoàng cung...

Trong Hoàng cung, bọn Diệp không biết, có người đang bắt đầu thảo luận về hắn!

- Đúng là thú vị, mấy ngàn người mà để một người lật bàn.

Ngải La Hoàng đế sau khi nhận được thông tin hoạt động, cũng giống như mọi người, tỏ ra rất ngạc nhiên, cảm thấy sự tình có chút khó tin.

Trước đó, ai cũng nghĩ, hoạt động lần này đội đỏ thắng, với tình hình lúc đó, không ai nghĩ đội xanh sẽ thắng khi chỉ còn một người.

- Đúng là rất khó tưởng tượng, Đại hoàng tử bọn họ đều ở bên đội xanh, phải là thắng chắc chín mươi phần trăm mới đúng, ai ngờ lại bị một người đánh bại!

Một đại thần nói.

Vốn dĩ, họ cảm thấy Đại hoàng tử ở đội đỏ, cho dù đội xanh còn đủ người cũng rất khó thua, ai ngờ đối phương chỉ còn lại một người mà vẫn bị lật bàn.

- Có nhìn ra thân phận của Diệp không, hắn dùng kiếm thuật gì?

Ngải La Hoàng đế hỏi, căn cứ vào tin tức nhận được, thân phận và kiếm thuật của Diệp Lãng đều không đơn giản, chuyện này hắn cảm thấy cần phải làm rõ.

Chỉ là, trước mắt, vẫn chưa có người cho hắn đáp án.

- Vẫn chưa biết! Nếu như nói thân phận, thần đang hoài nghi là một người, nhưng, hình như hắn là một Luyện kim thuật sĩ, chưa từng nghe nói kiếm thuật của hắn cũng cao minh, có lẽ không phải.

Đại thần bên cạnh trả lời.

- Ngươi nói là Diệp Lãng đó, ừm, ta cũng từng hoài nghi, chỉ là nhìn không giống lắm, có lẽ chỉ là trùng họ trùng tên, dù sao cái tên Diệp Lãng cũng rất phổ thông.

Ngải La hoàng đế gật gật đầu, tán thành nói.

- Bất luận hắn là ai, người như vậy, thần nghĩ phải lôi kéo bằng được.

Một đại thần khác trả lời.

- Ta đã ngầm cho người theo dõi hắn, hình như hắn đi Vân Cảnh gia, hắn có quan hệ thân thiết với Vân Cảnh đại tiểu thư Phi, chính vì nguyên nhân này, kết quả mới nằm ngoài tầm dự liệu.

Ngải La hoàng đế cười nói.

Bây giờ ai cũng biết, vương bài cuối cùng của đội đỏ là Phi đã tự động đi theo Diệp Lãng, không chút phản kháng, khiến đội đỏ mất đi hi vọng cuối cùng.

- Nếu như Vân Cảnh gia đại tiểu thư đó có thể lôi kéo được Diệp, vậy thì tốt quá, nếu không chúng ta phải nghĩ cách khác!

Một đại thần có chút ghen tị nói, hắn hình như có mâu thuẫn với Vân Cảnh gia, nhìn Vân Cảnh gia có thể vì việc này mà lập công, trong lòng có chút không vui.

Đồng thời, hắn cũng thầm nghĩ: Không chỉ nhà ngươi mới có con gái, lão tử cũng có, con gái lão tử còn rất xinh đẹp.

- Vân Cảnh nha đầu hình như cũng là một cao thủ kiếm thuật, nàng ta đã đem kiếm pháp gia truyền luyện đến trình độ đăng phong tạo cực, có lẽ chính vì nguyên nhân này, nên mới quen biết Diệp Lãng, liệu giữa họ có cùng một vị thầy giáo hay không?

Có người hoài nghi nói.

Kiếm thuật của Diệp quá kì diệu, kiếm thuật của Phi cũng cao đến khó tin, như vậy càng khiến người ta không khỏi hoài nghi, hai người có chung một người thầy kiếm thuật, nếu như tồn tại một người thầy như vậy, vậy thì nhất định phải gặp, người đó thậm chí còn quan trọng hơn hai nhân vật kia.

Chỉ là, họ không biết, hai người Diệp căn bản không phải vì kiếm thuật mà quen nhau, Diệp sở dĩ dùng kiếm, chỉ là thuận thế mà thôi, nếu như trước đó bảo hắn dùng đao pháp, hắn cũng có thể là một cao thủ dùng đao.

- Báo...

- Nói!

Một cuộc hội thoại quen thuộc, cũng không biết một ngày phát sinh bao nhiêu cuộc hội thoại như vậy, mỗi hoàng đề đều phải đối diện với tình huống này, đối diện với việc thông tin truyền đến bất cứ lúc nào, có tốt, có xấu, có đơn giản, có hóc búa...

- Tam công chúa, Hải Na công chúa, họ đưa Diệp vào cung!

- Cái gì?! Họ đến làm gì? Lúc nãy không phải còn ở trong Vân Cảnh gia sao?

Ngải La hoàng đế ngạc nhiên, không lẽ Tam công chúa lôi kéo được Diệp?

Bạn đang đọc Luyện Kim Cuồng Triều của Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 225

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.