Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về bộ lạc (2)

Phiên bản Dịch · 1485 chữ

Mười ngày sau, chuyện này từ từ biến hóa, khi Long An Kỳ gật đầu, bởi vì hoàng đế có quá nhiều chuyện cần giải quyết, không thể rời đi quá lâu, liền trở về.

Mà hoàng thái hậu tiếp tục lưu lại Diệp thành gần hai tháng, hiện tại đã rất quen thuộc bọn người Diệp Lam Vũ, thậm chí nàng có cảm giác không muốn đi, cả ngày tại Diệp Lãng trà lâu uống trà xem cuộc vui, tựa hồ rất hưởng thụ.

Cuối cùng, bởi vì thân phận của nàng quá đặc thù, cho nên cũng phải rời đi, nhưng thời điểm rời đi, Long An Kỳ cũng tiễn nàng ra cửa, quan hệ đã không còn căng thẳng như trước.

Thừa dịp này, hoàng thái hậu mời Long An Kỳ đi Chu Tước đế quốc, tham gia thọ yến của nàng, đã nhiều năm rồi nàng không làm sinh nhật với Long An Kỳ, hiện tại nàng rất muốn Long An Kỳ dẫn người nhà của nàng tham gia, nàng còn đặc biệt chỉ đích danh Diệp Lãng, bởi vì nàng cảm thấy có ý tứ hơn cả Diệp Lam Vũ và Long An Kỳ rất nhiều.

Tuy kết quả hài hòa, nhưng Diệp Lam Vũ cũng phát hiện, vấn đề của Long An Kỳ và hoàng thái hậu không đơn giản, tuyệt đối không phải là vì quan hệ giữa Chu Tước đế quốc và Tường Không đế quốc đối lập, nếu như vậy, hiện tại Diệp gia đã thoát ly Tường Không, vấn đề này đã không còn tồn tại.

Giữa các nàng, nhất định còn có chuyện gì đó, trách không được trước kia Diệp Lãng không thừa nhận nàng là bà ngoại, vấn đề này chỉ có mẫu thân nàng thừa nhận mới được.

Mà bây giờ Diệp Lam Vũ còn không biết vấn đề đó là cái gì, bởi vì Long An Kỳ không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng, không nói cho nàng biết, nhưng mà, cũng là thừa nhận chuyện hoàng thái hậu là mẫu thân của nàng.

Long An Kỳ và Hoàng thái hậu còn chưa đạt tới tình trạng này, nhưng nàng sẽ để cho Diệp Lam Vũ và Diệp Lãng gọi nàng là bà ngoại, nàng không muốn bởi vì mình mà nhi tử của mình hận bà ngoại của chúng.

Mà Long An Kỳ, nàng cũng hi vọng chuyện này có thể giải quyết, dù sao các nàng là mẫu tử với nhau, cũng không phải có thâm cừu đại hận gì, biểu hiện của nàng rất bình thản, nhưng trong thời gian ngắn nàng không cách nào tiếp nhận được mà thôi.

Băng dày ba thước không phải do cái lạnh một ngày, mà muốn hóa giải tảng băng này, cũng không phải chỉ một ngày mà làm được.

-Không được, phải thông tri cho đệ đệ, bảo hắn tới đây, bằng không thì không biết hắn đi nơi nào, nếu không muốn gặp lại hắn không biết phải mất bao lâu.

Diệp Lam Vũ lắc đầu nói ra, nàng vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề của mình.

-Nói cũng đúng, phải thông tri hắn, ta cũng lâu rồi không nhìn thấy nó.

Long An Kỳ gật đầu, nàng cũng muốn gặp Diệp Lãng, nàng không gặp được Diệp Lãng còn lâu hơn cả Diệp Lam Vũ.

-Được! Để con đi thông tri cho hắn.

Diệp Lam Vũ lập tức gật đầu.

-Các ngươi biết hắn ở nơi nào sao?

Bọn người Diệp Dực hỏi, bọn họ rất muốn biết, Diệp Lam Vũ làm cách nào để thông tri cho Diệp Lãng.

-Ta... Không biết...

Diệp Lam Vũ lắc đầu, đã lâu rồi nàng không có nhận được tin tức gì về Diệp Lãng, nhưng nàng cũng không biết tìm ai để có được tin tức của hắn.

Trong Diệp gia, Diệp Lam Vũ không phụ trách tình báo, nếu như Diệp Lãng không báo hành tung cho nàng, nàng sẽ không cách nào biết được hành tung của hắn.

Người biết rõ nhất, có lẽ là Thất ca hoặc là Tam ca, bọn họ là người tiếp xúc với tổ chức tình báo, bọn họ là người có được tin tức.

-Lão Tam đâu rồi?

Diệp Dực mở miệng hỏi, đối với chuyện này, hắn cũng biết rõ, muốn hỏi tin tức tốt nhất là đi tìm Tam ca.

Vào lúc đó, đột nhiên mọi người phát hiện, Tam ca lại không có mặt ở tại đây.

-Ta... Ta đến...

Thời điểm mọi người đang kỳ quái, lão Tam thở hồng hộc chạy tới, thở không ra hơi, sau đó cầm một cốc nước trên bàn uống hết, để giảm bớt sự mệt nhọc của thân thể.

-Tam ca, sao ngươi lại vội vả như vậy, muộn một chút cũng không sao, dù sao đây cũng không phải là hội nghị gì.

Thất ca có chút kỳ quái, cho dù không tham gia hội nghị gia đình, cũng không phải là chuyện gì lớn lao, dù sao mọi người đều có công chuyện của mình, nếu có việc bận, vậy thì cứ làm việc, không có ai trách ngươi cả.

-Ngươi cho rằng ta sẽ vì chuyện này mà gấp sao?

Tam ca trì hoãn một chút, sau đó nhìn Thất ca nói ra:

-Ta vội vả chạy tới như vậy, là muốn cho các ngươi một kinh hỉ.

-Kinh hỉ? Kinh hỉ gì? Chẳng lẽ ngươi có nữ bằng hữu?

Thất ca nhìn Tam ca, trong lời nói có chút đùa giỡn, hắn cũng hoài nghi Tam ca có phải là tình huống đặc thù hay không, hắn không thích nữ nhân.

Bởi vì, Tam ca vẫn không có nữ bằng hữu, hắn cũng đã lớn như vậy, thế mà vẫn không có, mỗi ngày đều lăn lộn với đám bằng hữu của hắn, vào sinh ra tử.

Về phần hôn sự của hắn, trưởng bối Diệp gia đã nói qua không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng vẫn không cách nào ép hắn vào khuôn khổ được.

...

Tam ca tức giận liếc Thất ca, sau đó nói:

-Lát nữa ngươi đừng cầu xin ta.

-Cầu ngươi? Cầu ngươi chuyện gì?

Thất ca có chút không rõ.

-Lão Tam, có chuyện gì mà làm cho ngươi vội vã như vậy?

Diệp Dực hỏi, hắn rất ít khi nhìn thấy Tam ca có biểu lộ như vậy, cho nên, hắn có thể khẳng định là có chuyện không nhỏ.

-Ta nhận được tin tức, tin tức của Thập Tam.

Tam ca vừa cười vừa nói, nhìn mọi người nhưng không tiếp tục nói, úp úp mở mở, làm cho tất cả mọi người chờ đột một chút, sau đó đều đưa mắt nhìn hắn.

-Phanh!

Thì ra là lão đại Diệp Thành Thiên, hắn đánh một cái vào đầu của Tam ca, mắng:

-Tiểu ranh con, có phải ngươi ngứa da rồi không, dám úp úp mở mở, nói mau, mau nói tin tức của Thập Tam.

...

Tam ca rất vô tội, đành phải ấp úng nói ra:

-Vừa mới truyền đến tin tức, Thập Tam xuất hiện ở Tường Không, hơn nữa còn là Hoàng thành Tường Không.

-Cái gì?

Tất cả mọi người giật mình, bị tin tức này làm cho chấn kinh, đương nhiên đây chỉ là giá trị bình quân, có một ít người nhảy tới lắc lư người của Tam ca.

Diệp Lam Vũ là một trong số đó, nàng dùng sức lắc lư Tam ca, lớn tiếng nói:

-Hắn đi Tường Không Hoàng thành làm cái gì, hắn không biết tình huống hiện tại là như thế nào sao? Con điên Triệu Nhã Nhu sẽ giết hắn!

Đúng vậy, người ở đây đều biết vấn đề này, Diệp Lãng đi Tường Không Hoàng thành chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.

-Chuyện này bắt đầu... Ta cảm thấy được... Dựa vào, các ngươi đừng lắc, dể cho ta nói hết...

Tam ca nói rất đáng thương, vào lúc này, dù hắn muốn giải thích, nhưng cũng không cách nào giải thích được.

-Ngươi nói đi!

Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều thu tay lại, ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Tam ca.

-Vấn đề này à, không biết nên bắt đầu từ chỗ nào đây...

Tam ca chuẩn bị nói ra.

-Ngươi muốn chết sao?

...

-Thật sự là ta không biết nói từ nơi nào a, đột nhiên Thập Tam xuất hiện ở Tường Không Hoàng thành, trước đó một chút dấu hiệu cũng không có, nghe nói, hắn dùng thân phận Hồ tộc tiến vào.

-Hồ tộc?

Hồ tộc, Thập Tam và bọn họ có điểm gì giống nhau sao? Trong đầu của tất cả mọi người đều tự hỏi vấn đề này, tưởng tượng ra hai hình ảnh bất đồng của hai bên.

Bạn đang đọc Luyện Kim Cuồng Triều của Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 207

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.