Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh khúc (2)

Phiên bản Dịch · 1402 chữ

Nếu muốn nói tối hôm qua hắn ngủ đủ, đây tuyệt đối là không có khả năng, hiện tại hắn cần ngủ bù!

...

Lý Nguyệt trầm mặc, cấm Diệp Lãng cũng không được, nhưng mà, nàng cũng giống như Diệp Lãng, dựa vào nhau mà ngủ, để cho sư tử chạy một mình, dù sao tối hôm qua con sư tử này ngủ rất đủ.

Cứ như vậy, sư tử chở đi hai người chạy như điên dưới ánh mặt trời, nó vẫn chạy theo hướng mà Diệp Lãng đã chỉ cho nó.

Không biết trải qua bao lâu, mặt trời đã đến thời điểm giữa trưa, đột nhiên sư tử dừng lại, điều này làm cho hai người đang ngủ tỉnh lại.

???

- Tiểu sư tử, ngươi làm gì thế? Ah, thì ra đã đến buổi trưa rồi, đến giờ cơm trưa rồi.

Diệp Lãng nhướng con mắt, phát hiện mặt trời đã nhô lên cao, lúc này mới nói.

...

- Diệp Lãng, chúng ta có phiền toái!

Lý Nguyệt tỉnh lại trước hắn, lạnh lùng nhìn bên cạnh, sau đó nói với Diệp Lãng.

- Cái gì?

Diệp Lãng có chút khó hiểu nên hỏi lại.

- Ngươi còn chưa có tỉnh ngủ sao? Ngươi nhìn bên cạnh đi!

Lý Nguyệt gõ Diệp Lãng một cái, làm thế như muốn gõ cho Diệp Lãng tỉnh lại. Lúc này, lỗ tai của Lý Nguyệt đã miễn cưỡng nghe được âm thanh, đương nhiên, vẫn cần phải khôi phục.

- Cái gì? Không phải là có rất nhiều người sao, các ngươi ở chỗ này làm gì?

Diệp Lãng nhìn về phía bên cạnh, phát hiện cách mình năm trăm mét, có rất nhiều người, mà những người này đều đang bao vây bọn họ.

Từ y phục những người này đang mặc, lại nhìn cờ xí, chính là hình của Tham Lang quân đoàn luôn tới gây phiền toái cho hắn, bọn họ đang bị Tham Lang quân đoàn vây quanh.

Vào lúc này Diệp Lãng còn chưa kịp phản ứng, cho nên mới lên tiếng hỏi thăm mấy người bên cạnh.

- Đồ đần! Bọn họ là Tham Lang quân đoàn, lần này chúng ta lại gặp phải... Mà ở nơi này có hơn mười vạn người đó, có cơ hội chúng ta nên chạy trốn được.

Lý Nguyệt biết rõ Diệp Lãng vẫn còn chưa tỉnh ngủ, liền nói nhỏ với Diệp Lãng.

- Bà mẹ nó, đúng là âm hồn bất tán mà, tại sao chúng ta đi đâu cũng gặp phải bọn chúng thế.

Diệp Lãng mắng.

- Chắc bọn họ nhìn thấy con tiểu sư tử của chúng ta, sau đó âm thầm vây chặt chúng ta lại, vừa rồi ta không có nghe được âm thanh, cho nên bị bọn họ vây quanh mà không biết.

Lý Nguyệt phỏng đoán.

Mà tình huống thực tế, cũng không khác với dự đoán của Lý Nguỵet, tọa kỵ của Diệp Lãng quá dễ làm người khác chú ý, cho nên bị Tham Lang quân đoàn phát hiện dễ dàng.

Vì không muốn làm cho hai người Diệp Lãng sinh nghi, bọn họ âm thầm vây quanh, đã có mệnh lệnh, dưới tính huống bình thường, hai người Diệp Lãng không thể không bị vây quanh.

Thế nhưng hai người vẫn đang ngủ, mà lúc này lỗ tai Lý Nguyệt xảy ra vấn đề, cho nên không biết, mà lúc này hỏa hồng sư tử cũng đói, có thể vì chạy quá lâu nên mệt mỏi, cho nên chạy trốn cũng chậm.

Tổng hợp những chuyện này lại một chỗ, chính là kết quả hiện nay, hai người Diệp Lãng bị mười vạn quân Tham Lang quân đoàn vây quang.

Vào lúc đó, Diệp lãng và Lý Nguyệt đều mắng thầm trong bụng, tại sao lại trùng hợp ***ng phải quân chủ lực của bọn họ, bọn họ có bao nhiêu người chứ, chỉ gặp một lần là ***ng phải một nửa số quân của họ.

- Sư tử, thiếu nữ, thiếu niên, ngươi là tiểu ma nữ Lý Nguyệt đúng không?

Một âm thanh uy nghiêm truyền tới, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, hai người Diệp Lãng nhìn thấy một trung niên có dung mạo khá giống Mạc Á.

Trời ạ, chẳng lẽ là phụ thân của Mạc Á, chính là Mạc Cát trong truyền thuyết đây sao?

- Không phải!

Lý Nguyệt và Diệp Lãng nhìn nhau, sau đó rất dứt khoát lắc đầu trả lời.

- Nếu như không phải, vậy tại sao các ngươi lại cưỡi con sư tử này, lại là hỏa hồng sư tử, chỉ có tỷ đệ tiểu ma nữ mới có.

Tên nam nhân trung niên kia nói.

- Hai ngươi các ngươi còn muốn nói xạo à?

- Không phải, chúng ta nghe chuyện của tiểu ma nữ, rất sùng bái nàng a.

Diệp Lãng nói ra, thời điểm hắn nói chuyện với tên trung niên này, Lý Nguyệt đang lén lút nhéo Diệp Lãng một cái.

- Khục khục, ta sùng bái nàng, cho nên ta nhuộm con sư tử của ta thành màu đỏ!

- Nhuộm đỏ? Tiểu tử, ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?

Tên nam nhân trung niên kia nói rất lạnh lùng.

- Ta không có đem ngươi đem làm ba tuổi tiểu hài!

Diệp Lãng lập tức lắc đầu, nếu như nói những lời này cũng không có gì, nhưng chết nhất là câu nói kế tiếp của hắn, làm cho tất cả mọi người ở đây đều sửng sờ.

- Ta chỉ hi vọng ngươi ngu một chút, bị ta lừa gạt a!

Trời đất, tên tiểu tử này đang nói móc lão đại của chúng ta?

Trong nội tâm của tất cả mọi người đều nghĩ như thế, đầu tiên có thể khẳng định một điểm, Diệp Lãng đang đùa giỡn lão đại của bọn họ.

Tiếp theo, bọn họ nghĩ đến một việc, hai thiếu niên ở trước mặt chính là tỷ đệ tiểu ma nữ trong truyền thuyết, mà những lời này của Diệp Lãng đã khẳng định điều đó.

- Đồ đần!

Lý Nguyệt bất đắc dĩ mà lắc đầu.

- Làm sao các ngươi có thể trốn tới đây, không phải các ngươi đang bị nhốt trong Minh Nguyệt Lâu hay sao?

- Ah, ta đào địa đạo trốn ra, thuận tiện làm nổ bay đám người vây quanh.

Diệp Lãng trả lời rất tùy ý.

- Đồ đần, đồ đần, đồ đần...

Lý Nguyệt muốn ngăn cản nhưng không kịp, hiện tại muốn đi là việc không có khả năng, hơn mười vạn đại quân này sẽ đập chết hai người bọn họ.

Bởi vì Diệp Lãng đã nói ra chuyện tình không nên nói, chính là chuyện nổ bay người ở xung quanh.

- Nổ bay người nào?

Nam nhân trung niên kia lạnh lùng hỏi thăm.

- Không phải là Mạc Á... Ah, Lý Nguyệt, ngươi làm gì thế.

Diệp Lãng vẫn không biết sống chết mà trả lời.

- Không nên nói.

Thời điểm Lý Nguyệt nghe tới những lời này, muốn ngăn cản nhưng lại không kịp.

- Hiện tại cũng chỉ có tử chiến, ở đây lại là bình nguyên, chúng ta đối mặt với mười vạn đại quân, chúng ta chết chắc...

- Sợ cái gì, có ta.

Diệp Lãng nói một cách vô tình.

- Đúng, còn có ngươi a, ngươi mau đem luyện kim vũ khí của ngươi ra dùng đi, hiện tại không dùng thì không còn cơ hôi.

Đột nhiên Lý Nguyệt nghĩ đến Diệp Lãng là một luyện kim thuật sĩ, mà còn là một siêu cấp phá sản luyện kim thuật sĩ, trên người của hắn có rất nhiều vũ khí.

- Vô dụng, vừa rồi đã dùng để nổ bay mấy vạn người kai rồi, ta đã dùng toàn bộ luyện kim tạc đạn và ma tinh thạch, còn lại đối phó nhiều người như vậy không đủ.

Diệp Lãng nói ra.

...

- Mạc Á... Mấy vạn người...

Trong miệng tên trung niên nhân kia lẩm bẩm, sắc mặt của hắn càng ngày càng đen.

- Các ngươi đã giết hai nhi tử của ta, còn giết nhiều thủ hạ của ta, ta muốn các ngươi chết!

Trung niên nhan kia giận dữ hét lên.

Bạn đang đọc Luyện Kim Cuồng Triều của Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 172

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.