Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mục Dương trấn (2)

Phiên bản Dịch · 1566 chữ

Nhưng mà, hiện tại mọi người không có tâm tình để hâm mộ, đang kỳ quái tại sao trên người một con sư tử mạnh mẽ này, lại có hai Kim Đồng Ngọc Nữ tuổi không lớn lắm thế này?

Hai người này đương nhiên là Diệp Lãng và Lý Nguyệt, không phải là ai khác, bọn họ chỉ phí hai canh giờ là có thể đi xuyên qua đại thảo nguyên, hơn nữa còn có thời gian nghỉ ngơi, nếu để cho người ta biết được, không biết sẽ rung động cỡ nào.

Đồng thời, Diệp Lãng cũng rất hài lòng về cước lực của sư tử, nó là tọa kỵ không tồi, không phải mình không biết cưỡi ngựa sao? Sau khi có nó, cũng không cần sợ không có ngựa cưỡi.

Vào lúc đó, Diệp Lãng giống như có ý muốn lưu con sư tử lại, ít nhất cũng phải cho nó mang mình đi đến bộ lạc Hổ tộc rồi nói sau, muốn cho Hổ Nữ nhìn xem, khoe khoang với nàng một chút.

-Nơi này là Mục Dương trấn, các ngươi là người phương nào, tại sao lại cưỡi một con sư tử đến đây?

Một binh sĩ nơm nớp lo sợ hỏi thăm.

-Thật sự là Mục Dương trấn sao, Lý Nguyệt năng lực nhận biết phương hướng của ngươi đúng là không tệ!

Diệp Lãng khen Lý Nguyệt một câu, sau đó hắn nhìn binh sĩ kia nói ra:

-Con tiểu sư tử này là tọa kỵ của ta, các ngươi không cần sợ hãi, nó sẽ không ăn các ngươi đâu!

-Cái gì? Ăn người?

Nghe được lời này của Diệp Lãng, người này tránh xa một chút.

-Ngươi đúng là đồ đần, ngươi đừng nên nói nó ăn người, lời này giống như nói thức ăn của nó là thịt người vậy, người ta hiểu lầm cũng không phải là chuyện lạ.

Lý Nguyệt có chút tức giận nói.

-Nhưng đây là sự thật ah, nó đúng là sẽ không ăn người, tối đa chỉ cắn ngươi chết hoặc bị thương thôi...

Diệp Lãng ngơ ngác nói, hắn không cảm giác lời nói của mình có vấn đề gì, chỉ là...

-Cái gì? !

Những người này lui lại còn nhanh hơn.

...

-Ngươi đúng là đồ đần, ngươi mở hũ mà không biết trong hũ có gì, những lời như vậy mà ngươi cũng nói được sao?

-Các ngươi đừng sợ, ta sẽ không để sư tử làm xằng bậy, chỉ cần có chúng ta ở đây, sẽ không có việc gì.

Diệp Lãng an ủi những người kia, hắn biết những người này đang sợ hãi, nhưng hắn lại không biết nguyên nhân là do hắn.

-Nếu các ngươi không có ở đây thì sao?

Có người nêu lên vấn đề.

-Ta cũng không biết, đến lúc đó nhìn xem sẽ rõ.

Diệp Lãng thành thật trả lời.

...

Mọi người không biết nên nói gì cho đúng, đến lúc đó nhìn xem, nếu khi đó có người chết thì sao? Chẳng lẽ chỉ nhìn là được sao?

-Tốt, chúng ta vào thành thôi!

Diệp Lãng cũng không có ý định nói tiếp với đám người này, trực tiếp cho sư tử đi vào, chỉ là, tình huống hiện tại, người khác sẽ để cho hắn vào thành sao.

-Con sư tử này của ngươi không thể vào thành, nếu nó làm tổn thương những người thì không tốt lắm.

Một binh sĩ đi ra ngăn cản nói.

Bọn họ có thể nhìn ra con sư tử này chính là tọa kỵ của Diệp Lãng, nhưng muốn vào địa bàn của nhân tộc rất khó, bởi vì sư tử có khả năng sẽ làm người khác bị thương, cho nên không ai dám cam đoan, cũng không dám cho con sư tử đi vào.

-Chúng ta sẽ trông chừng, các ngươi yên tâm, lại nói, con tiểu sư tử này rất nghe lời, không có vấn đề gì đâu.

Diệp Lãng cười nói.

-Không được, ta phải vì mọi người của Mục Dương trấn mà lo nghĩ!

Người binh lính kia tiếp tục nói, bộ dáng rất chính nghĩa, không biết hắn đang giả bộ hau thật sự có tinh thần trọng nghĩa đây.

-Sao ngươi lại không nói đạo lý như vậy, thế này nhá, ta dùng cái vòng này giam cầm lực lượng của nó.

Diệp Lãng đem ra một cái vòng cổ hoa lệ đeo lên cổ sư tử.

-Ân, vật thì được!

Binh sĩ này gật đầu nói, trên đại lục, có một loại công cụ luyện kim, chính là cái vòng đeo cổ cho sủng vật, có thể giam cầm lực lượng của dã thú, đây là đồ vật mà các quý tộc rất ưa thích, vì cái này có thể làm cho bọn họ mang theo sủng vật, điều này rất có phong cách.

???

Một cái vòng cổ xuất hiện trên cổ của sư tử làm cho nó bị mê hoặc, nhưng không sao cả, bởi vì cái vòng cổ này bị cái bờm của nó che phủ đi, cho nên nó cũng không để ý làm gì.

-Chúng ta đi vào đây, không quấy rầy các vị nữa!

Diệp Lãng mỉm cười, nhận lỗi với những người ở đây, sau đó chuẩn bị đi vào.

Chỉ là, hắn vẫn không được như ý.

-Muốn đi vào? Còn không được! Ngươi vẫn chưa nói ngươi là ai, đến nơi đây làm cái gì?

Một tên binh sĩ khác xuất hiện, cản hai người Diệp Lãng lại, hơn nữa nhìn Lý Nguyệt nói ra.

Đúng vậy, hắn đang nhìn Lý Nguyệt, không nhìn Diệp Lãng chút nào, trong đôi mắt tràn đầy mê đắm, đã nói rõ với mọi người ở đây, hắn có ý đồ!

Lý Nguyệt không thèm nhìn thẳng tên binh sĩ này, vươn tay nhìn bàn tay của mình, nhìn xem nó có bị đen hay không, có biến thành thô ráp hay không, nói thế nào thì nàng cũng là một tiểu hài tử, cho nên rất để ý đến làn da và dung mạo của mình.

Lúc này Diệp Lãng cũng không nói gì, vuốt lông bờm sư tử, hắn đang sửa sang lại.

Trong khoảng thời gian ngắn, tràng diện biến thành yên tĩnh, mà tên binh sĩ này cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

-Này này, ta đang hỏi các ngươi đấy?

Người binh lính kia có chút tức giận nói.

-Ngươi đang nói chuyện với ai?

Diệp Lãng rất kỳ quái nhìn tên binh sĩ kia.

-Ta đang nói chuyện với ngươi, tiểu tử, ngươi định giả ngu với ta sao?

Người binh lính kia tức giận, hắn có cảm giác mình giống như bị người ta đùa giỡn.

-Không có ah, vừa rồi ngươi nhìn Lý Nguyệt mà nói, ta còn tưởng ngươi đang nói chuyện với Lý Nguyệt. Nếu ngươi nói chuyện với ta, ngươi phải nhìn ta.

Diệp Lãng nói rất nghiêm túc:

-Ngươi biết lễ phép không?

...

Mọi người ở đây ngẩn ngơ, bọn họ đều cảm thấy Diệp Lãng đang đùa nghịch mình, nhưng chỉ có Lý Nguyệt biết rõ, Diệp Lãng đang nói thật.

-Tiểu tử, có phải ngươi không còn muốn sống nữa hay không, dám đùa nghich với ta.

Người binh lính kia rất giận.

-Đùa nghịch ngươi? Không có, vừa rồi ta mới dạy ngươi biết lễ phép, ngươi nói chuyện với ta, ngươi phải nhìn ta, không nên nhìn Lý Nguyệt, nếu làm thế thì đây là hành vi không lễ phép.

Diệp Lãng nói rất nghiêm túc.

-Móa! Ngươi dám chơi ta! Nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi muốn sống phải có một điều kiện, nếu làm tốt, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sôngs, bằng không thì..., hừ hừ!

Binh sĩ kia rút đao ra, cả người bắt đầu run run, bộ dáng của hắn lúc này rất lưu manh.

-Hừ!

Lý Nguyệt hừ một tiếng, bộ dáng rất khinh thường, nàng xem thường nhất chính là những quân nhân giống như tên binh sĩ này.

-Cái gì?

Diệp Lãng hỏi người binh lính kia, hắn cũng muốn hỏi, tại sao lại nói thả cho mình một con đường sống.

Mà người binh lính kia nghe thấy, đang nghĩ Diệp Lãng đang hỏi ý kiến của mình là điều kiện gì, vì vậy hắn nói ra:

-Điều kiện chính là, lưu nữ nhân này lại đi theo chúng ta một đêm, lúc đó chuyện này coi như xong.

-Thấp hèn!

Lý Nguyệt hừ nhẹ nói, tuy lời này rất nhẹ, nhưng lại truyền vào trong lỗ tai của tất cả mọi người, bọn họ sẽ không cho phép bị người ta xem thường, dù là nữ nhân cũng giống như vậy.

Thời điểm bọn họ muốn hành động, Diệp Lãng lại lên tiếng:

-Chuyện này phải xem cô ta có nguyện ý hay không, vấn đề này ngươi không nên hỏi ta.

Nguyên lai là một tên sợ phiền phức, vậy mà không để ý đến nữ nhân bên cạnh của mình.

Trong mắt những người này, những lời này cho thấy Diệp Lãng đang yếu thế, đang muốn thỏa hiệp, nhưng bọn họ lại không biết, Diệp Lãng đang tôn trọng ý muốn của Lý Nguyệt, chứ không phải đang thỏa hiệp với bọn họ.

Bạn đang đọc Luyện Kim Cuồng Triều của Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 160

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.