Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại (3)

Phiên bản Dịch · 1461 chữ

"Ta bước vào cái hẻm nhỏ, ở trên viết là cái gì Dong Binh Đoàn ấy, còn có một mũi tên nữa, ta còn tưởng rằng là Anna, kết quả là đi cùng với bọn hắn..."

"Không cần nói nữa, có phải ngươi đến một nơi khác rồi mới phát hiện mình đi nhầm không?" Thất công chúa thực hiểu biết tính cách Diệp Lãng, trăm phần trăm khẳng định nói.

Đúng vậy, lúc đó ta đã sắp đi vào Chu Tước Đế Quốc," Diệp Lãng có chút ngượng ngùng trả lời.

Diệp Lam Vũ lắc đầu, hỏi: "... Tiểu mơ hồ đản nhà ngươi, ta hỏi ngươi, Dong Binh Đoàn này đều là nữ sao?"

"Không phải, bọn họ đều là nam!" Diệp Lãng lắc đầu đáp.

"Ngươi biết rõ cả Anna Dong Binh Đoàn đều là nữ, sao còn không phát hiện sai lầm chứ?" Diệp Lam Vũ tức giận hỏi, đặc điểm rõ ràng như vậy mà còn nhầm được.

"Ta đâu có biết, bọn họ là một Dong Binh Đoàn vừa thành lập, ta còn tưởng rằng là Anna vừa mới thu..." Diệp Lãng yếu yếu hồi đáp.

"Lấy tính cách của Anna, nàng sẽ tuyệt đối không thu nam nhân, nàng chỉ hơi bình thường chút với ngươi mà thôi những nam nhân khác, cho dù là đám người Diệp bá phụ cũng không thân thiện gì. Lần sau chú ý một chút, đừng lại mơ hồ rồi lại đi nhầm nữa!" Thất công chúa nhẹ nhàng nói nhìn tới nhìn lui trên người Diệp Lãng, xem hắn có gầy đi, có chịu khổ hay không vân vân.

May mà không có!

Giống như Thất công chúa, Diệp Lam Vũ cũng kiểm tra Diệp Lãng một lần, Chân Tiểu Yên thì vụng trộm đánh giá thôi.

"Diệp Lãng, trong khoảng thời gian này ngươi có nhớ ta không?" Tuy rằng lúc này Thất công chúa có rất nhiều vấn đề muốn hỏi bất quá câu nàng muốn hỏi nhất là câu này.

"Để ta nhớ thử xem..." Diệp Lãng trầm ngâm, hắn đang hồi tưởng lại xem rốt cuộc mình có nhớ Thất công chúa không.

Trên trán Thất công chúa xuất hiện hắc tuyển, vấn đề này còn phải suy nghĩ à? "Tiểu hỗn đản, ngươi chỉ biết khoái hoạt ở ngoài không nhớ đến lão bà là ta đây, ngươi thật sự là vô lương tâm, uổng công ngày nào ta cũng nhớ ngươi!" Thất công chúa cầm lấy tay Diệp Lãng, sau đó làm một động tác, nhéo thật mạnh...

"A, ta có, không phải có mấy lần ta nhớ về ngươi sao? Còn có, ngươi là vị hôn thê của ta, không phải lão bà, đúng rồi, trước kia chúng ta còn nói qua phải ly hôn nữa!" Diệp Lãng vẫy vẫy tay, muốn thoát khỏi vận mệnh bị chà đạp nhưng hắn vẫn không thoát khỏi được vận mệnh này.

"Ly cái đầu ngươi, ngươi đừng mơ vứt bỏ được ta, chờ qua một thời gian nữa ta sẽ tìm An Kỳ bá mẫu nói chuyện, tổ chức hôn sự của chúng ta!" Thất công chúa gõ đầu Diệp Lãng một cái, phòng chừng cả đời này nàng chỉ hướng về Diệp Lãng, tuy rằng nói nàng còn không có cái loại cảm tình này với Diệp Lãng, nhưng cái này có thể từ từ bồi dưỡng mà.

"Làm thì làm, ngươi làm lão bà cũng không sai a!" Diệp Lãng ngơ ngác nói thực hiển nhiên hắn không có khái niệm gì về vấn đề này, cưới thì cưới thôi dù sao cũng không chịu thiệt gì.

"Tốt, cứ vậy đi!"

"Các ngươi cho ta là không khí sao? Ta còn chưa đồng ý a! Tiểu Thất, ngươi muốn trở thành đệ muội của ta thì phải hầu hạ ta thật tốt đã, nếu không ngươi đừng mơ đi vào Diệp gia!" Diệp Lam Vũ nửa đường giết ra, làm cho hôn sự này có thêm một đạo chướng ngại.

Thất công chúa trầm mặc, nàng biết Diệp Lãng nghe lời Diệp Lam Vũ nhất, cho dù Long An Kỳ đồng ý mà Diệp Lam Vũ không đồng ý thì cũng rất khó.

Có điều, bắt nàng đi cầu Diệp Lam Vũ, cũng khó vậy!

"Vậy khoan kết hôn đã, chờ ngày tống ngươi ra ngoài thì chúng ta muốn gì được nấy thôi!" Thất công chúa rất khinh thường nói ngươi làm tỷ tỷ hắn liệu quản hắn được bao lâu, sau khi đi ra ngoài thì ngươi còn rảnh để quản sao?

"Đệ đệ không cưới thì ta cũng không, xem ta kéo dài chết ngươi!" Diệp Lam Vũ khinh thường nói.

"..." Chân Tiểu Yên không nói gì, thầm than Diệp Lam Vũ cũng quá độc ác, đấu võ mồm mà có thể đấu đến trình độ này, nếu có một ngày hai người thật sự trở thành người một nhà thì không biết sẽ biến thành cái gì nữa. Không, các nàng xem như đã là người một nhà rồi, tuy rằng ngoài miệng không chịu thừa nhận nhưng trong lòng đã sớm nhận thức rồi.

Chân Tiểu Yên có chút hâm mộ, hâm mộ việc các nàng lớn lên với nhau từ nhỏ, tuy rằng cãi nhau những cũng quan tâm đối phương, hâm mộ nhất là các nàng có thể cùng Diệp Lãng lớn lên!

Đúng là thanh mãi trúc mà, trẻ nhỏ vô tư, thật đúng làm người ta hâm mộ...

"Diệp Lam Vũ, chúng ta quyết đấu!"

"Quyết đấu thì quyết đấu, ta sợ ngươi à!"

Hai cô gái lại bắt đầu dây dưa, tựa hồ lại muốn bắt đầu chiến đấu, đương nhiên nếu các nàng thực sự muốn bắt đầu.

Nhìn thấy tình huống này, Diệp Lãng không ngăn cản, những người khác cũng đã quen rồi, hắn là người lớn lên với hai nàng từ nhỏ sao lại không biết tranh đấu giữa hai nàng được. Vì vậy Diệp Lãng liền lôi kéo Chân Tiểu Yên, chạy về phía trong: "... Mụ béo, ta rất nhớ ngươi, chúng ta đi vào!"

Chân Tiểu Yên đỏ mặt lên, sau đó tức giận nói: "Ngươi nhớ những gì ta làm thì có!”

"Ừ!" Diệp Lãng gật gật đầu: "Ta nhớ nhất là đồ ăn ngươi làm, bất quá ngẫu nhiên cũng

sẽ nhớ tới ngươi!"

Chân Tiểu Yên không nói gì, bất quá như vậy cũng đủ thỏa mãn rồi ngẫu nhiên nhớ tới cũng đã đủ rồi, mình lại không phải là gì của hắn.

"Đứng lại!"

Thấy Diệp Lãng lôi kéo Chân Tiểu Yên chạy, Diệp Lam Vũ và Thất công chúa lập tức đình chỉ đấu tranh, đồng thời gọi Diệp Lãng, các nàng vừa gặp lại Diệp Lãng, sao có thể để hắn biến mất trước mắt mình nhanh như vậy được.

"Làm gì vậy, các ngươi cứ tiếp tục a, lấy trạng thái các ngươi thì ta sẽ bảo mụ béo chừa lại cơm chiều cho các ngươi," Diệp Lãng cũng không quay đầu lại nói.

"Chẳng trách tiểu Thất nói ngươi vô lương tâm, đã lâu không gặp ngươi lại không hề nói nhớ ta," Diệp Lam Vũ tức giận nói.

"Có a, bất quá bây giờ ta không rảnh, ở trong còn có người bệnh, bên ngoài cũng có người chờ nữa," Lời Diệp Lãng nhắc nhở đám người Diệp Lam Vũ, bây giờ hắn là thần y, vừa rồi còn đang ở trong kia trị bệnh.

"Đúng rồi, chỗ này của ta có một người bệnh, ngươi hỗ trợ nhìn xem," Lúc này Diệp Lam Vũ mới nhớ đến mục đích của các nàng.

Trần Bì rất phối hợp, lập tức cõng mẫu thân đến, vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Lãng.

"Ai?" Diệp Lãng không nhìn thấy Trần Bì, đơn giản là lúc này, gần Trần Bì không chỉ có hai mẫu tử hắn mà còn những người khác nữa, đều thực chờ mong vây lên.

Có thể nhìn thấy thần y, người cầu y tự nhiên sẽ lao đến, ai cũng làm như thế cả! "Thần y, giúp ta, ta rất khó chịu..."

"Thần y…”

Nhất thời hiện trường xôn xao, đều muốn đến gần Diệp Lãng- Nếu không phải có Quang Minh Kỵ Sĩ chống đỡ thì quần áo của Diệp Lãng đã sớm bị người ta tế thành mảnh nhỏ...

Thất công chúa nhìn nhìn Diệp Lãng, lại nhìn nhìn Quang Minh Kỵ Sĩ, trong lòng có chút mê mang. Nàng không rõ những Quang Minh Kỵ Sĩ này sao lại tôn kính với Diệp Lãng như vậy, bình thường bọn họ rất kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không đối xử với người ngoài Thánh Giáo tốt như vậy!

Bạn đang đọc Luyện Kim Cuồng Triều của Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 295

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.