Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khấp Huyết Thành Ma (Thượng)

Phiên bản Dịch · 1417 chữ

** Dịch : LuongSangLac

** Nguồn : AppYY

"Phụ thân!" Dương Thiên khóc lớn tiếng, tim như bị đao cắt, hận không thể lấy thân mình thay thế.

Dương Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hiền lành, ôn nhu nói: "Thiên nhi, đừng khóc, nam nhi Dương gia ta không được khóc!"

Dương Thiên vội vàng lau khô huyết lệ(nước mắt pha lẫn máu) trên mặt, nghẹn ngào nói: "Ta không khóc!"

"Thiên nhi, những năm này đã để ngươi chịu khổ, vốn nghĩ về sau hảo hảo đền bù tổn thất cho ngươi, nhưng không còn cơ hội nữa, ngươi sẽ không trách ta chứ."

"Là hài nhi bất hiếu, đã khiến phụ thân lo lắng!"

"Nha, thật đúng là phụ tử tình thâm ah, chậc chậc, ta thích nhất nhìn thấy loại tràng diện này, bây giờ có thể đem bảo tàng giao ra chưa?" Lúc này Dương Phương đi tới, nhẹ nhàng phủi phủi tro bụi trên quần áo, trên mặt hí ngược.

Dương Thiên Vũ cười lạnh một tiếng nói: "Chắc là lão thất phu kia bảo ngươi tới đi? Ha ha, bảo tàng? Một cái di chỉ của võ giả Ngưng Thần cảnh mà giá trị ức vạn? Vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra, chỉ có loại người ngớ ngẩn như ngươi mới có thể tin tưởng lời hắn nói!"

"Giết hắn cho ta!" Thần sắc Dương Phương tái nhợt, thanh âm băng hàn, sát cơ trong mắt giống như thực chất.

Phụ thân nói ta ngớ ngẩn, đại ca nói ta ngớ ngẩn, không nghĩ tới một đứa con rơi của con rơi vậy mà cũng dám vũ nhục mình như thế!

Không thể tha thứ!

Dương Thiên ngẩng đầu nhìn lại, muốn đem khuôn mặt đối phương khắc sau vào trong huyết dịch, chỉ tiếc trước mắt hoàn toàn mơ hồ, bị một mảnh huyết sắc nhàn nhạt che khuất, nhìn không rõ ràng!

"Thiên nhi, đừng có vì phụ thân mà đi báo thù!" Nhưng vào lúc này, Dương Thiên Vũ hét lớn một tiếng, đem một cái giới chỉ kỳ ảo linh hoạt mà quăng về phía Phúc bá, đằng không mà lên, nhào về phía nam thanh niên, cùng lúc đó, Hàn Lập, Tần Lôi cùng Triệu Đằng Long cũng đều đứng dậy, một thân nguyên lực điên cuồng phun trào.

"Lại dám tự bạo, coi như các ngươi là người có dũng khí!" Trong đôi mắt già nua của Cổ Lão hiện lên vẻ khác lạ, cũng không có ngăn cản, tay phải vung lên, bình chướng vô hình đem tất cả mọi người ngăn cách bên ngoài.

Tự bạo chính là võ giả hoặc là Linh thú, điều khiển Thần Hồn trong nháy mắt phóng xuất nguyên lực toàn thân, cuồng bạo mà bá liệt.

Người không có tâm tính cứng cỏi, một lòng muốn chết thì sẽ không tự bạo được!

"Phụ thân!" Nhìn lấy thân thể phụ thân cấp tốc bành trướng, huyết vụ tràn ngập quanh thân, thanh âm Dương Thiên khàn khàn, huyết lệ xen lẫn, chỗ sâu trong đan điền, bản nguyên sinh mệnh huyết sắc, sôi trào mãnh liệt, sóng máu ngập trời, bộc phát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, cảm giác khát máu muốn trầm luân giết chóc xâm nhập Thần Hồn, một đôi mắt đen hóa thành huyết sắc, nguyên bản khuôn mặt anh tuấn trở nên dữ tợn khủng bố.

"Lui!" Dương Thiên đột nhiên bộc phát khí tức giống như thiên uy, sắc mặt Cỗ Lão đại biến, bắt lấy bả vai Dương Phương, thân hình nhanh chóng lùi lại, chớp mắt đã cách xa ngàn trượng.

Sắc mặt Dương Thiên Vũ đại biến, hoảng sợ nhìn Dương Thiên giống như là Tu La, còn chưa tới gần cùng la lên, liền bị uy áp chấn nhiếp, ngã trên mặt đất, ngất đi.

Những người khác đều té ngã trên mặt đất, lọt vào hôn mê.

"Rống!" Dương Thiên thét dài, âm thanh giống như cự thú Hồng Hoang gào thét, sóng âm như thủy triều, đánh nát hư không, sông máu đầy trời, màu đỏ tươi trong hai mắt, ẩn chứa núi thây biển máu giống như cảnh tượng Luyện Ngục.

"Ầm ầm!" Phảng phất có vô số tiếng lôi đình oanh minh, đại địa lay động, lầu các sụp đổ, phong quyển nguyên lực tàn phá bừa bãi, gỗ mộc hóa thành bột mịn hư vô, từng đạo từng đạo khe hở không gian xuất hiện giống như long xà thôn phệ vạn vật, Dương phủ to lớn biến mất không còn tăm hơi, thân ảnh quen thuộc bị vết nứt không gian thôn phệ, có lẽ là do Dương Thiên còn có ý thức bản năng, không gian chi lực cuồng bạo, lúc thôn phệ thân thể đám người vô cùng dịu dàng.....

Sắc mặt Dương Phương trắng bạch, hai đùi run rẩy, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, thân thể lắc lư, đồng dạng giống như đánh cái sàng.

"Phá toái hư không! Cái này ..... cài này ... chẳng lẽ là Nhân Hoàng cảnh? Cái này sao có thể!" Cơ thể Cỗ Lão run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng, bên trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi cùng chấn kinh.

Nhân Hoàng cảnh, đây chính là tu vi Thông Thiên có thể so với lão tổ gia tộc ah!

Lực lượng bản nguyên cường đại điên cuồng bộc phát, lưu lại vô số vết thương lít nha lít nhít trên thân thể yếu đuối của Dương Thiên, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ áo ngủ màu trắng.

Bản nguyên sinh mệnh phảng phất có linh tính, một sợi tinh quang như dây lụa, trấn an cảm giác khát máu muốn nhập ma, làm cho ý thức Thần Hồn của Dương Thiên rơi vào trạng thái ngủ say, thân thể thẳng tấp, ngã xuống ngay trong mật đạo.

Hư không hồi phục, vết nứt không gian biến mất không còn tăm hơi, phong bạo mạnh mẽ dần dần dừng lại, Cỗ Lão nhìn thân ảnh ngã xuống trong mật thất, sắc mặt âm tình bất định thật lâu, nhìn lấy nô bộc đào thoát duy nhất, trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ, thanh âm lạnh lùng nói: "Đi đem bọn hắn giết hết cho ta!"

Toàn thân nô bộc áo bào đen lắc một cái, khuôn mặt bị vết máu dữ tợn che kín xuất hiện một tia nịnh nọt, thanh âm khô khốc nói: "Chủ nhân, ta . . . Ta . . ."

Sắc mặt Cỗ Lão âm trầm, lật tay lấy ra một cái lệnh bài cổ phác, một tia nguyên lực chui vào trong đó, nô bộc lập tức sắc mặt đại biến, Thần Hồn như tê liệt, thống khổ trong nháy mắt đem hắn bao phủ: "Ah . . . Nô tài tội đáng chết vạn lần, không dám, không có lần sau đâu! Cầu chủ nhân tha mạng!"

Triệu Đằng Vân trong hôn mê bị âm thanh thê lương của nô bộc làm thức tỉnh, nhìn thấy người áo đen đem huyết nhục của mình xé rách đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt đại biến, lập tức điều động nguyên lực toàn thân, chụp về phía cơ quan.

"Hừ! Nếu có lần sau nữa, hồn phi phách tán!" Nhìn thần sắc âm vụ của Cổ Lão, nô bộc áo bào đen nhào lộn hướng mật thất phóng đi, oán độc trong mắt giống như thực chất.

"Tạch tạch tạch!" Tiếng móc xích chuyển động, sắt thép nặng nề chậm rãi di động, đem của mật thất phong kín!

Sắc mặt nô bộc áo bào đen đại biến, trong nháy mắt, đi tới trước cửa mật thất, nguyên lực phun trào trên lòng bàn tay, hưng hăng khắc ở trên tường sắt!

"Oanh!" Không gian chấn động, mặt đất phương viên ngàn trượng rạn nút, không khí nổ đùng, tường sắt nặng nề trong nháy mắt lõm hơn thước, nhưng lại ương ngạnh đứng vững trước một kích toàn lực của đối phương!

"Tường sắt vậy mà lại chế tạo từ Huyền tinh thiết thành, thật đúng là bỏ được tiền vốn!" Sắc mặt Cổ Lão âm trầm, ánh mắt lạnh lùng.

Dương Phương bị thần sắc dữ tợn của hắn làm cho giật mình, vội vàng nói: "Tiểu tử kia không dễ chọc, chúng ta vẫn là chạy nhanh lên đi!"

** Bấm vào hình trái tim (Đã Thích) bên dưới để dịch giả ra chương nhanh hơn.

Bạn đang đọc Luyện Hóa Chư Thiên (Dịch) của Thương Lang Nộ Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNgạoThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.