Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

4. Tiệc sinh thần (phần 3)

Tiểu thuyết gốc · 1027 chữ

Hắn giữ chặt tay nàng, khiến nàng cảm thấy rất đau. Nhưng nàng không thể nói ra chuyện kiếp trước được... vì nó quá hoang đường, nên chỉ có thể câm lặng.

- Sao không nói gì? Ngươi đây đang sợ điều gì sao - Hắn cười nhẹ rồi buông tay nàng ra - Vậy hẳn là ta nghĩ đúng rồi. Ngươi không phải Nghiên Nhu công chúa.

Nàng xoa phần bị hắn nắm đến mức bị tím, nghe y nói vậy liền suy nghĩ một lúc, ngồi xuống cầm cốc nước. Nhấp một chút, nàng nhàn hạ nói:

- Người lấy điều gì mà nói bổn công chúa không phải. Ở chốn cung thâm sâu này, muốn tồn tại lâu hẳn người cũng biết phải làm thế nào chứ nhỉ?

Hắn hơi khự người lại. Phải rồi, hắn cũng từng sống trong cung sao hắn lại không hiểu. Nhưng vị công chúa này chẳng lẽ cũng dùng cách mà các vị hoàng tử, vương gia hay làm? Chắc không phải đâu.

Nàng nhìn khuôn mặt đang suy nghĩ của hắn, cười nhẹ:

- Không cần nghĩ đâu. Ta chính là dùng cách đó.

Hắn nhíu mày, nàng đây là muốn thăm dò tìm thời cơ cướp ngôi vua hay chỉ đơn giản là muốn tìm hiểu mọi thứ, có người bảo vệ để sống an nhàn hết đời.

Nàng chống cằm, nhìn nam nhân cao ngạo trước mặt thầm đánh giá một lần nữa. Khuôn mặt có phần hơi khó gần, nhưng lại vô cùng hảo soái, mũi thẳng, da hơi ngăm, mắt phượng... Đã vậy lại còn mang đậm khí chất đế vương. Nàng hơi dừng lại nghĩ một chút. Nếu nàng nhớ không nhầm, kiếp trước Tiêu vương gia dẫn đội ám vệ của mình vào hoàng cung với mưu đồ lật ngai vị của vua Vũ. Chỉ tiếc bất thành. Có lẽ thời điểm sai. Sau đó hắn bị kết tội khi quân, mưu đồ làm phản, bị chém đầu.

Nàng liền mỉm cười nghĩ: "Có lẽ hắn là người thích hợp nhất để giúp ta." Nghĩ vậy nàng liền nở nụ cười nhìn hắn. Hắn hơi bất ngờ khi nhìn thấy nụ cười đó, cũng có phần cảm thấy có điều khác biệt.

- Có gì muốn nói thì Nghiên Nhu công chúa nói thẳng.

- Người của ta có thông tin rằng, Tiêu vương gia muốn lật ngôi vị của Hoàng đế Vũ quốc. - Nàng vừa nói xong câu đó, hắn liền lườm nàng cảnh cáo, ý rằng: "Lời nói không thể bừa bãi." Nàng vẫn không quan tâm hắn mà nói tiếp. - Bừa bãi hay không người tự biết. Ta chỉ muốn nói rằng: Chuyện đó ta liền có thể để người của ta giúp đỡ người... nhưng người giúp ta một việc.

Hắn hơi bất ngờ rói đề nghị của nàng, nhưng một lúc sau vẻ bất ngờ được thay bằng sự thản nhiên. Hắn gõ nhẹ bàn suy nghĩ.

- Không biết việc mà Nghiên Nhu công chúa muốn nhờ ta là việc gì.

- Có thể đừng gọi Nghiên Nhu công chúa hoài được không Tiêu "thúc"? Gọi Nghiên Nhu hay Nghiên Nhi cũng được. - Nàng mỉm cười

Hắn nghe xong chữ "thúc" của nàng liền muốn mang nàng bóp cổ chết. Gì chứ hắn mới hai lăm tuổi mà đã gọi hắn là thúc. Không thể chấp nhận được. Nàng nhìn sắc mặt khó coi của hắn liền muốn cười lớn, những vẫn cố gắn không cười mà nói tiếp:

- Nghiên Nhu muốn nhờ người giúp tìm một người. Đó là Tĩnh vương gia, Lưu Ngạn, hoàng huynh của phụ hoàng Nghiên Nhu.

Hắn nghe y nói xong liền suy nghĩ: "Tĩnh vương gia... vị này không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ không phải? Vụ này hẳn rất thú vị." Hắn nhếch môi tạo thành hình vòng cung, rồi nhàn nhã trả lời nàng:

- Ta sẽ giúp công chúa việc này. Còn nữa chúng ta cũng không đủ thân thiết để gọi nhau thân mật vậy đâu. - Hắn đứng dậy rôi đi ra chỗ cửa sổ - Chuyện ta hứa ta sẽ làm. Đã làm phiền công chúa rồi. - Hắn đi mất.

Nàng đứng dậy, tiến ra bàn trang điểm, nhìn bản thân trong gương, liền cười lớn:

- Sắp có chuyện vui diễn ra rồi.

Sáng hôm sau, nàng thức dậy.

- Hình như cung ồn ào hơn mọi hôm - Nàng nhíu mày bước ra ngoài.

Một cung nữ chạy đến. Nàng nhận ra nàng ấy. Đó là Tiểu Liên - cung nữ thân cận của nàng. Từ lúc nàng bị hủy dung, nàng ấy chưa bao giờ bỏ nàng. Nhưng một năm trước bị người bên quý phi mượn đi, cũng là một năm nàng không gặp Tiểu Liên.

- Tiểu Liên, ta nhớ em lắm đó.

Nàng cầm tay nàng ấy, đã có nhiều vết tím hơn, hẳn đã chịu nhiều khổ cực lắm.

- Công chúa, em cũng nhớ người lắm đó. Giờ em có thể tiếp tục chăm sóc cho người nữa rồi.

Nàng nở nụ cười với nàng ấy. Nhìn ra ngoài cửa cung, hàng cung nữ và vài vị thái giám khác đang đứng nhìn vào. Nàng hơi nhíu mày, bước ra nhìn họ, nói:

- Các ngươi không có việc gì làm sao? Có cần ta bẩm báo với mẫu hậu không?

Bọn họ nghe vậy liền chạy đi mất. Nàng bực bội đóng của Nghiên Nhu cung lại. Tiểu Liên cười nhẹ nhìn hành động của công chúa.

- Công chúa đừng giận, không tốt cho sức khỏe. Liên Nhi có mang ít đồ từ thiện phòng cho công chúa. Toàn là món người thích đó.

Nghe vậy nàng liền vui vẻ, cầm tay Tiểu Liên.

- Chỉ có Liên Nhi thương ta thôi.

Đột nhiên có người đến, y đứng ngoài cửa cung, thông báo đủ để nàng nghe thấy. Nghe giọng là một vị thái giá trung tầm, hình như đã ở trong cung khá lâu.

- Nghiên Nhu công chúa, hoàng hậu muốn gặp người. Thỉnh người nhanh chóng đến Phượng Nghi cung.

Nàng ngẩn người. Hoàng hậu muốn gặp nàng, có chuyện gì sao? Thật sự nàng nghĩ không ra.

Bạn đang đọc Lưu Nghiên công chúa sáng tác bởi CửuNi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CửuNi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.