Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất kiếm chiến thiên quân

Phiên bản Dịch · 2401 chữ

Lúc hoàng hôn, dưới ánh mặt trời chiếu sáng chói lọi đất trời, ở sa mạc hoang vu khô khan cách doanh trại Tây Sa đế quốc hơn năm mươi dặm về phía Tây Nam, Băng sương long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ, hầu tước của liên minh nhân tộc, thân mặc áp giáp nặng màu bạc sáng lóa của long kỵ, nhìn nhìn Kiệt Nã Tư, Khải Đặc, Ai Đứa, Thụy Ân, Phỉ Phỉ , Khang Địch cùng sáu binh đoàn trưởng ở bên cạnh, nói:” Các vị, thời gian không còn nhiều nữa, dựa theo ý tứ của đoàn trưởng đại nhân, chúng ta nên bắt đầu hành động được rồi?”

Khải Đặc, Kiệt Nã Tư, Ai Đức, Thụy Ân, Khang Địch năm người nghe vậy, không trả lời ngay, tất cả đều quay đầu nhìn Phỉ Phỉ, thái độ rất rõ ràng, đều hỏi ý kiến của mỹ nữ tinh linh này. Từ khi Diệp Phong bắt đầu rời đi, sự vụ bên kia Tây hải, cơ hồ đều giao cho các giai nhân hoặc tình nhân bí mật của hắn xử lý, cho nên Tư lược đoàn gần đây như Khải Đặc, Ai Đức, đều tương đối thích vỗ mông ngựa Phỉ Phỉ.

Sắp có thể nhìn thấy tình nhân, tâm trạng hôm nay của tinh linh mỹ nữ Phỉ Phỉ rất tốt, nhìn ánh mắt của năm người Kiệt Nã Tư, Khải Đặc, lại nhìn sắc mặt hơi không biết làm gì của Lạp Phỉ Nhĩ, hơi gật đầu nói:” bắt đầu đi!”

Có một lời của Phỉ Phỉ, Khải Đặc, Lạp Phỉ Nhĩ sáu ngươi lấp tức xoay người gọi các thành viên Tư lược đoàn đang xếp hàng, Liệt diễm kỵ sĩ, Long ưng kỵ sĩ, Bạch điêu xạ thủ, Hỏa thương xạ thủ, Hỏa pháo xạ thủ,, Lôi đình đao khách, thành viên bảy đại binh đoàn lực chiến đầu cực mạnh của Tư lược đoàn, toàn bộ xếp hàng chỉnh tề!

“Xuất phát!”

Theo một tiếng hiệu lệnh của Phỉ Phỉ, bảy đại binh đoàn lập tức kết hợp thành đội hình trật tự, nhanh chóng thẳng tiến về Tây môn quan, Long ưng kỵ sĩ và Bạch điêu xạ thủ tốc độ cao nhất bay lượn trên không trung, tiếp theo là Liệt diễm kỵ sĩ và Đại địa kỵ sĩ bôn ba ở sa mạc, Hỏa thương xạ thủ cùng Lôi đình đao khách, thì ở hai cánh của hỏa pháo xạ thủ mà đi!

Bên kia ngoài cửa Tây môn quan, nguyên soái A Bố Đô của Tây Sa đế quốc, thân mặc áo giáp của quân đội Cuồng Sa, cầm trong tay loan đao đi ra trước trận. nhìn tướng sĩ của nước mình, trong công thành chiến dũng mãnh không sợ, thâm chí chính mình đánh trống vì các tướng sĩ mà đánh trợ uy, khiến cho các tướng sĩ bắc thang bắn tên, tất cả sĩ khí dâng cao, tiếng hô giết rung trời!

Nếu bàn về thủ đoạn hành hạ người, nguyên soái A Bố Đô có thể so với các tướng lãnh của Thần Châu đế quốc còn cao minh hơn nhiều. Rạng sáng đến cường công một lần, không đợi đại quân Thần Châu thu dọn chuẩn bị đầy đủ, đã lại tấn công tiếp.

“Ai, thật sự là những chiến sĩ dũng mãnh không sợ chết, nếu là quân ta có thể có khí thế thấy chết không sợ này của họ, có phải tốt bao nhiêu a!” Ở trên cổng thành, tể tướng Hứa Sơn nhìn quân đội như bão cát của Tây Sa đế quốc dũng mãnh can đảm tấn công, lại nhìn nhìn gương mặt sầu lo của binh tướng nước mình, nhịn không được đành bất đắc dĩ lắc đầu cảm khái.

“Đáng hận Thần Châu đế quốc đã thối nạt nhiều nắm, lại cũng không có cái huy hoàng và cường thịnh của năm xưa! “ Thái hậu Lưu Khiết cùng nhing xuống tình hình chiến trận mà lắc đầu bùi ngùi.

Lưu manh hoàng đế đang thoải mái hút thuốc, nghe xong lời nói của hai người, nhịn không được cười nói:” Thái hậu và Hứa tể tướng đều các đại nhân vật quyền cao chức trọng ở Thần Châu, sao đối mặt với chiến trường bé xíu này, lại không có tự tin như thế? Kế hoạch của trẫm đã tiến hành sớm trước một ngày. Thần Châu quốc thổ tuyệt không có rơi ở trong tay man nhân ở nơi hoang vu này!”

Nói trắng ra ai cũng hiểu, nhìn không thấy hy vọng thực sự, Lưu Khiết, Hứa Sơn và quan viên đi theo loan giá, đối với thế cục trước mặt của Thần Châu, vẫn như cũ lo lắng đến cực điểm. Trước mắt dựa vào tin truyền báo của những quân phòng thủ, sáu cứ điểm đại phòng thủ, toàn bộ đã lọt vào sự mãnh công, không đầy một tháng, Thần Châu đế quốc tất bại không thể nghi ngờ!

“Uy, hôn quân của Thần Châu đế quốc, binh tướng của ngươi căn bản không cách nào ngăn cản sự tiến công của quân ta, mau mau mở cổng thành đầu hàng, nguyên soái A Bố Đô của chúng ta có thể đảm bảo ngươi không chết!” Tây Sa đệ nhất dũng sĩ Đạt Nhĩ Lạp, nghe theo sự phân phó của A Bố Đô, vận dụng tuyệt học độc môn Hổ khiếu công, đứng ở trước trận dương dương đắc ý cao giọng gào lên.

“Ha ha ha, dân tộc dã man các ngươi ở nơi hoang vu, chỉ biết cậy mạnh hiếu thắng, để cho binh sĩ xung phong tự tìm đường chết, không biết vận dụng đầu óc, lại còn mồm xuất ra ý tứ cuồng ngôn bảo trẫm đầu hàng, quả thực là một đám dã thú đến chiếm tiện nghi!” Diệp Phong trên cổng thành, nhìn Đạt Lạp Nhĩ xích lõa thân trên, khinh thường nói, thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại có thể truyền khắp cả chiến trường.

“Thằng bé Thần Châu, khoe sự lợi hại của miệng lưỡi, ngươi cứu không được quốc gia sắp bị diệt. Nếu là nam nhân thì ra khỏi thành đến đây cùng ta Đạp Nhĩ Lạp đánh một trận, để cho ngươi biệt sự lợi hại của dũng sĩ Tây Sa ta, ngươi dám không?” Đạt Lạp Nhĩ dùng sức quơ quơ hai thanh thiết chùy ngàn cân trong tay, nhìn Diệp Phong khinh thường hét lớn.

“Chuyện tiếu lâm, thứ hoàng đế rác rưởi ngu ngốc vô năng này, há có thể là đối thủ của đệ nhất dũng sĩ Tây Sa chúng ta, hắn không sợ đập thành thịt nhão sao? Ha ha ha…” Binh tướng quân Cuồng Sa trên chiến trường, đều ha ha cười to. Còn binh tướng Thần Châu nghe được trong lòng rất không thể tiếp thụ.

“Man ngưu nhỏ bé của dã man dân tộc, lại có can đảm hướng đến trẫm mà khiêu chiến. Hôm nay trẫm liền cho ngươi biết thần uy thiên triều kêu là gì!”

Diệp Phong ở trên không hạ xuống, chắp tay đứng ở trước trận thế của dại quân Tây Sa ngoài trăm bước, hai mắt lạnh lẽo nhìn thiên quân vạn mã trước mặt, cùng sự giật mình của Đạt Nhĩ Lạp, khinh thường nói:” Một thân cậy mạnh, lại cũng có thể xưng là Tây Sa đệ nhất dũng sĩ, xem ra nơi của dã man tộc các ngươi, không hề có nhân tài có thể nói chuyện!!”

“Ha ha ha, không nghĩ rằng hoàng đế vô năng trong lời đồn, quả nhiên thân có võ công siêu tuyệt. Đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi không biết khi ra khỏi thành, càng gia tăng tốc độ mất nước của ngươi!”

Nguyên soái A Bố Đô thúc ngựa đứng ở trung tâm đại quân, nhìn hoàng đế Thần Châu đứng ở trước mặt ngoài trăm thước, vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi cười to ha ha. Dưới loại tình huống này, A Bố Đô muốn giết chết đối phương, có thể nói là dễ dàng!

“Xong hết rồi, hoàng thượng sao càn rỡ như thế, chính mình lại đi ra chịu chết!” Tế tướng Hứa Sơn trông tình huống ngoài thành, trong lòng lo lắng, nhịn không được thở dài nói:” lão phu lúc đầu thật không nên nghe theo ý tứ xuất chinh của hắn. Thần Châu đế quốc hết rồi, hết rồi…”

“Ài!” Lưu Khiết nhìn nhìn Hứa Sơn thở dài, trong bụng thầm than một tiếng, bắt đầu lo lắng sau khi binh bại nên làm cái gì bây giờ. Nhiều quan viên phía sau hai người, phần lớn binh tướng phía dưới, dường như cũng đều chán nản một nửa.

Tướng lĩnh xông lên công thành của Cuồng Sa đế quốc, nhìn hoàng đế địch nhân ở tiền trận phía sau lưng mình, lại nhìn khí thế càng suy sụp của binh tướng Thần Châu, trong lòng mừng rỡ, xoay người quát bộ hạ, toàn lực lui về sau, chạy gấp đến hoàng đế của địch nhân, có cơ hội giết thủ lãnh cao nhất của địch, không cần phải lãng phí tính mạng của binh lính.

Lưu manh hoàng đế một thân một mình, đứng ở trong hai mặt giáp công của địch quân, nhìn binh tướng và quan viên ở bên trong Tây môn quan, liếc liếc nhìn hai mặt quân địch, tỏ khí phách lẫm liệt vung tay nói to:” Không nghĩ rằng hôm nay trẫm may mắn có thể độc chiếm thiên quân vạn mã. Đến đây đi, dân tộc dã man, để trẫm nhìn xem các ngươi có thể chịu được bao nhiêu lâu!”

Bất kể hoàng đế này năm xưa có vô năng bao nhiều, hiện tại hắn thể hiện khí thể của kẻ làm vua không sợ thiên quân vạn mã, đã đáng được kính trọng. Thử hỏi trong thiên hạ, có thể bao bao nhiêu người có thể giống như hắn đối mặt với thiên quân vạn mã mà không biến sắc như vậy?

Kể cả A Bố Đô ở trong binh tướng quân Tây Sa, trong lòng cũng dấy lên một tia ý nghĩ kính nể. Và những binh tướng Thần Châu ở trong Tây môn quan cũng chấn động nổi lên một chút tinh thần.

“Các tướng sĩ, mở cổng thành theo Thống soái đi cứu giá!” Hoàng thượng nếu chết, Thần Châu tất sụp đổ. Thống soái cấm vệ quân Lưu Mãnh mắt thấy hoàng thượng bị đại quân vây quanh, liền muốn mở cổng thành suát binh, đi ra ngoài cứu giá.

Trên chiến trường không có tiếng hô chém giết. Diệp Phong nghe rõ lời nói của tướng quân Lưu Mãnh, ngẩng đầu lên nhìn nhìn sắc trời, nhàn nhạt nói:” Lưu thống soái đừng vội hoảng hốt, những binh hèn tướng nhát của dã man tộc này, trẫm còn không để vài mắt, đợi ở trong thành chờ lệnh trẫm!”

“ Ngươi, trẻ con giỏi này, không biết sống chết này, hôm nay ông nọi ngươi nếu không đập ngươi thành thịt nhão, ta mẹ ngươi sẽ theo họ ngươi!!” đệ nhất dũng sĩ Tây Sa Đạt Nhĩ Lạp, bị Diệp Phong nói, tức giận oa oa kêu to, vung vảy song chùy cất bước điên cuồng xông lên, thề muốn đem hoàng đế đối diện đạp thành bùn nhão!

“ Hừ đại man ngưu cũng không phải rất đần, lại muốn theo họ trẫm, nhập vào hoàng triều Chu thị của ta. Đáng tiếc, hoàng triều Chu thị của ta không thu nhận loại man hoang ngu ngốc này!”

Diệp Phong trông Đạt Nhĩ Lạp than thở cười khẽ, từ trong túi Như ý càn khôn lấy ra Thiên tử kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, chăm chú nhìn địch binh quanh mình, không có chút sợ hãi nào cười lạnh nói:” Đến đây đi, để trẫm mở mang hiểu biết các ngươi rốt cuộc có phải những dũng sĩ chân chánh không sợ hãi không!”

Dứt lời, toàn lực vận hành ma khí trú vào bên trong Thiên tử kiếm, vung kiếm vẫy ra chín đạo long khí tử kim, xen lẫn là các hắc mang kiếm khí hung tàn bạo ngược, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, trong nháy mắt luồn vào bên trong đám địch quân, kéo lên một trận tinh phong huyết vũ, tiếng kêu thê lương thảm thiết!

‘Di? Long khí tử kiếm? Cái này không phải là công phu của quỷ hồn ở hoàng lăng năm đó sao? Cái thanh kiếm kia hình như cũng là của quỷ hồn sao?’ Thiên tử kiếm niên đại đã lâu, Lưu Khiết và Hứa Sơn cùng quan viên cũng không nhận ra, bây giờ nhìn thấy hoàng thượng xuất ra thanh kiếm này, trong lòng đều nhớ tới quỷ hồn trong hoàng lăng, trong đầu có chút mơ hồ nghi hoặc.

“Man ngưu, nhớ kỹ lấy, chỉ biết cậy vào sức mạnh, vĩnh biễn cũng không thành được cao thủ, nhìn trẫm ban cho ngươi một chiêu!”

Binh tướng vây quanh Diệp Phong, bị hắn đột nhiên phát ra chín đạo long khí tử kim cùng kiếm khí hắc mang, lại càng hoảng sợ, đoán đây là chân khí của cao thủ Thần Châu. Đạt Lạp Nhĩ dưới sự kinh ngạc, còn không có phải ứng tiếp theo, đã thấy Diệp Phong như quỷ mị trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt hắn năm thước, vung kiếm xuất ra chín đạo long khí tử kim, đem hắn nổ tan xương nát thịt.

Hài hước cho dũng sĩ đệ nhất của Tây Sa, ngay cả một chiêu của lưu manh hoàng đế cũng đỡ không nổi!

“ Hừ, cho dù võ công siêu tuyệt cũng không có thể là địch thủ của đại quân ta, cung tiễn thủ chuẩn bị, giương tên bắn chết hắn!”

Nguyên soái A Bố Đô cưỡi ngựa đứng ở trung tâm đại quân, không nghĩ Hoàng đế vô năng trong lời đồn lại cường hãn như thế, quá ngoài ý muốn, mắt thấy bạn thân Đạt Lạp Nhĩ bị giết, tức giận nhịn không được hừ lạnh, hét lớn ra lệnh bắn tên, muốn bắn cẩu hoàng đế này thành con nhím

Bạn đang đọc Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế của Hằng Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 232

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.