Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Si Hoàng Đế Dữ Tham Lam Lưu Manh

Phiên bản Dịch · 2411 chữ

“Ông trời ơi, ta như thế nào lại xúi quẩy như vậy? Sao lại thích giễu cợt ta như thế này. Lần trước còn có điểm may mắn. Lần này phải nên gọi là gì đây? Mẹ kiếp, đều do cái tinh thạch đáng chết kia. Ta, mẹ nó, đừng có trách ta khi gặp được ngươi!”

Ánh nắng hoàng hôn đang chiếu trên mặt biển mênh mông. Diệp Phong chỉ có thể dùng kiểu bơi chó, nét mặt buồn bực khi đang bơi trên biển, nhìn cái viên tinh thạch trong tay, miệng mắng chửi không ngừng!

Hôm nay là ngày thứ ba tên gia hỏa và Oánh rời khỏi Khố Ni Nhĩ quần đảo. Cách đây khoảng năm thì thần, hắn cùng Oánh ở núi Lạp Địch thuộc vùng duyên hải tây bộ của Tác La Tư đại lục, hứng trí đem hết một lượng lớn châu báo đổ lên mặt đất, sau đó trổ tài nấu nướng, tổ chức ăn mừng thu hoạch lớn này. Kết quả là, ngoài ý muốn từ trong số châu báo này có một viên tinh thạch phát sáng, nhìn trông giống truyện tống thủy tinh!

Việc bất hạnh đã xảy ra, Oánh bởi vì tò mò, không chờ Diệp Phong ngăn cản, đã khai quan tinh thạch trong tay nàng, là phát động năng lực truyền tống của tinh thạch, đem hắn dịch chuyển đến giữa đại dương mênh mông này!

Viên tinh thạch có xuất xứ từ phương tây luyện kim thuật sĩ, bình thường có một đôi, để thiết lập truyện tống điểm. Nếu chỉ sử dụng một cái, hiệu quả cũng giống như truyện tống quyển trục… Ha ha, giờ phút này, Diệp đại sắc lang lại gặp hậu quả, không biết dịch chuyển đi đâu. Bất quá lần này hắn không có may mắn như lần trước, vừa nhìn chỉ là đại dương mênh mông…

Trong khi Diệp Phong đang buồn bực lúc này, Oánh tại núi Lạp Địch đã khóc rất nhiều. Bởi vì nàng đã nhìn thấy Diệp Phong gan to luôn lạc quan, lại lộ ra thần sắc khẩn trương, rồi trước mặt nàng biến mất vô tung, rất lâu không có quay lại. Nàng hiểu được rằng nàng không thể thay đổi được sự thật, trong lòng rất lo lắng cho Diệp Phong đã biến mất, thầm mắng mình thật phá hoại. Nàng quyết tâm nhất định phải tìm được Diệp Phong, dù phải cầu xin gia gia vận dụng thế lực của gia tộc của không tiếc…

Nếu nói về việc không vui của Diệp Phong và Oánh lúc này, cũng không bằng được đám cường giả tham lam thất sắc linh châu ở Khố Ni Nhĩ quần đảo, đã từ trong miệng đám oán linh, biết được Diệp Phong và Oánh đã trộm mang thủy tinh thánh thụ đi, hiện giờ không nhẫn nại được, rời khỏi quần đảo tìm kiếm bọn bọ!

Đám thủ hạ oán linh của Cát Lôi Mỗ không chỉ thống khổ vì mất đi ma thạch và thủ lĩnh, lại còn bị đám cường giả đánh cho tiết giận, bị tiêu diệt hoàn toàn!

“Hoàng… thiếu gia, phía trước hình như có một nam nhân đang bơi!”

Mặt biển sáng lạn, phía sau năm dặm cách nơi Diệp Phong đang bên kiểu chó, có một chiếc thuyền lớn với nhiều trang sức hào hoa. Đứng trên đó có một tên mập mạp tóc đen, tướng mạo cực kỳ xấu, mặt một bộ trường bào màu xám của Thần Châu đại lục, thông qua viễn vọng kính đã thấy Diệp Phong một mình bơi trên biển. Rồi gã cung kính bẩm báo với một thanh niên tóc đen, tướng mạo bình thường, mặc một trường bào màu vàng của Thần Châu đại lục đứng bên cạnh.

“Ngu ngốc, ngươi cho rằng là có người bơi trong đại dương mênh mông này ư? Truyện lệnh cho thuyền tăng tốc, gọi tên kia lên đây, trẫm… bổn thiếu gia có hứng thú với hắn!” Thanh niên tóc đen đang nhàm chán, nghe tên mập mạp xấu xí báo lại, rồi nhìn lấy kính viễn vọng, bất đắt dĩ liếc tên mập mạp, rồi hứng thú hạ lệnh.

“Vâng!” Tên mập mạp xấu xí nghe vậy, ngẫm lại quả thật không có khả năng có người lại bơi trên đại dương, liền xấu hổ gãi cái đầu, rồi cung kính ứng thanh lĩnh mệnh, sau đó xoay người rời khỏi boong tàu, tiến lên khoang tàu!

Chiếc thuyền từ từ tiếp cận. Diệp Phong đang buồn bực bơi, nghe được tiếng động, liền quay về phía sau thì đã thấy có thuyền đến, lập tức lộ ra vẻ cao hứng, “Nha nha, tự nhiên lại có thể gặp được một chiếc thuyền lớn, xem ra lão tử còn chưa quá xúi quẩy!”

“Ê, tiểu tử, chụp dây nè!”

Phía trên thuyền từ bên phải của Diệp Phong, tên gia hỏa này định nhảy lên, thì gã mập mạp xấu xí dẫn theo bốn tráng sĩ, thả một sợi dây thừng cho hắn, để hắn nắm lấy.

“Năm tên nam nhân tóc đen? Bọn họ lại mặc trang phục hình như là của người ở Thần Châu đại lục??” Diệp Phong nhìn trang phục tên mập mạp xấu xí và bốn gã tráng sĩ, trong lòng nghi hoặc suy nghĩ, nhưng cũng để cho đối phương có mặt mũi liền nắm lấy dây thừng, tùy ý cho bốn gã tráng sĩ kéo hắn lên!

Nhưng khi hắn vừa lên phía trên boong thuyền, thì bắt gặp được một tên thanh niên tóc đen mà tên mập mạp xấu xí gọi là thiếu gia, liền trợn mắt há mồm kinh ngạc. Bởi vì tên thanh niên tóc đen trước mặt hắn này, so với Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ, cũng chính là hắn bây giờ, hai người đều rất giống nhau. Nếu hắn lúc này không phải đang dịch dung, mọi người trên boong tàu khẳng định cũng giật mình như hắn!

“Uy, trên mặt ta có cái gì à? Ánh mắt của ngươi sao lại kỳ quái như thế?” Tên thanh niên tóc đen giống như Lôi Ân, mắt thấy Diệp Phong đang trợn mắt há mồm nhìn hắn, không vui mà nhíu mày.

“A, thật xấu hổ, thật xấu hổ, bởi vì ngươi rất giống một vị bằng hữu của ta, cho nên ta thấy ngạc nhiên. Đa tạ các ngươi đã đến cứu!” Diệp Phong nghe tên thanh niên hỏi xong, thấy hắn lộ ra vẻ bực tức, cũng không để ý là hắn đã cứu mình, liền tò mò hỏi: “Xin hỏi đây là vùng biển nào? Các người có phải là người của Thần Châu đại lục không?”

“Đây là Đông hải, thuyền này xuất phát từ đại lục phương đông.” Thanh niên tóc đen gật đầu trả lời, hắn mắt hứng trí đánh giá Diệp Phong, rồi cũng tò mò hỏi lại: “Ngươi cũng là đến từ phương đông đại lục ư? Nhìn trang phục của ngươi có điểm giống với người ở đại lục phương bắc!”

“À…. Ta có huyết thống của người ở đại lục phương đông, từ thuở nhỏ thì sinh sống ở đại lục phương bắc!” Diệp Phong trả lời, đảo con mắt, âm thầm đánh giá cái thuyền này!

“Ờ, thuở nhỏ sống ở đại lục phương bắc? Tốt, thật tốt, trẫm rất muốn biết sự tình của đại lục phương bắc. Đáng tiếc là luôn không gặp may. Lần này ngươi cùng trẫm hồi cung, kể hết sự tình ở đại lục phương bắc cho trẫm!” Thanh niên tóc đen mừng rỡ cười to, căn bản không muốn Diệp Phong bỏ đi…

“Ngươi xưng ‘trẫm’ là có ý tứ gì?” Diệp Phong nghe thanh niên tóc đen nói xong, trong lòng rất không vui, nhưng lại rất tò mò về thân phận của thanh niên tóc đen này.

“Trẫm chính là đương kim hoàng đế của Thần Châu đế quốc, Chu Ngọc Long. Mấy ngày trước đã dạo chơi ở quy đảo đại lục, hôm nay đang lúc trở về đế quốc. Ngươi đã có vinh hạnh gặp được trẫm, cũng không cần phải trở về đại lục phương bắc, cùng trẫm hồi cung, nhận chức vụ kể lại sự tình ở đại lục phương bắc cho trẫm!” Thanh niên hoàng đế lộ ra thần sắc uy nghiêm, nhìn Diệp Phong mà chính sắc trả lời.

“Uy, ngươi nếu đã biết thân phận của hoàng thượng rồi, còn không mau quỳ xuống tham kiến!” Tên mập mạp xấu xí cung kính nhìn Chu Ngọc Long, rồi lớn tiếng nhắc nhở Diệp Phong.

‘Mẹ kiếp, một tên hoàng đế ngu ngốc…’ Diệp Phong nghe vậy, nhìn Chu Ngọc Long lộ ra thần sắc uy nghiêm, trong lòng kinh ngạc cười thầm, hoàn toàn không có ý muốn cùng Chu Ngọc Long hồi cung, cũng không có quỳ xuống. Ân… cũng có thể nói, tên gia hỏa này căn bản đâu có để Chu Ngọc Long hoàng đế này trong mắt!

“Tiểu tử ngươi định làm gì, đã biết thân phận của hoàng thượng, còn không mau quỳ xuống tham…” Tên mập mạp xấu xí thấy Diệp Phong nhìn hoàng thượng nhưng không có nhút nhích, lập tức nổi giận quát nhẹ. Tuy nhiên, gã còn chưa nói dứt câu, thì phía bắc của chiếc thuyền lại đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền lớn có cắm một cái cờ hình đầu lâu, đang nhanh chóng bơi tới bên này.

“Không tốt, hoàng thượng, phía bắc có thuyền hải tặc hướng về phía chúng ta!” Một đám hộ vệ nhìn về phía thuyền hải tặc ở phía đông, trì kiếm vây quanh thanh niên hoàng đế Chu Ngọc Long.

“Mau, mau, tăng hết tốc lực rồi khỏi hải vực này, phản hồi quốc cảnh!” Chu Ngọc Long nhìn thuyền hải tặc ở phía bắc tiến đến rất nhanh, mặt lộ vẻ kinh hoảng, rồi lo lắng hạ lệnh cho mọi người. Hắn lần này là trộm ra biển, để đi đến quy bổn đế quốc mà du ngoạn, không có dẫn nhiều hộ vệ, căng phải không thể chóng lại sáu chiếc thuyền lớn của bọn hải tặc.

Chu Ngọc Long đúng là một hôn quân tiêu chuẫn, thích du sơn ngoạn thủy, ngày ngày cơ hồ không để ý đến triền chánh, cộng thêm trời sanh có ngoan tật, không thể làm nam nhân chân chính. Đối với phi tần ở hậu cung cũng chỉ là trên danh phận, rất ít khi để mắt tới. Triều chánh của đế quốc lo không xong, hậu cung thì toàn là oán phụ, người ngoài biết được thì đúng là vị hoàng đế cổ quái nhất của Thần Châu!

Tên mập mạp xấu xí chính là thái giám thân cận của Chu Ngọc Long, tên là Tiểu Thuận Tử, là một tên gian trá xảo huyệt, thích cậy mạnh hiếp yếu, lại có một công phu nịnh bợ, nên mới được Chu Ngọc Long tín nhiệm!

Hiện tại, hải tặc tiến đến, Tiểu Thuận Tử lo lắng dẫn bốn gã tráng sĩ chạy tới khoang tàu, để ra lệnh tăng tốc. Chu Ngọc Long kinh hoảng được chúng hộ vệ bảo vệ, rồi dẫn luôn Diệp Phong cùng hắn rồi khỏi boong tàu!

‘Ha ha ha, thuyền hải tặc đến bắt hoàng đế? Cái này, mẹ nó, thật là có ý tứ. Tên bạch si hoàng đế rất giống với lão tử, nếu hắn có chuyện… hắc hắc… hắc hắc..’ Diệp Phong ra vẻ nghe lời đi theo Chu Ngọc Long, hai con mắt giảo hoạt không ngừng đảo qua đảo lại, trong đầu một ý niệm xấu xá lại hiện ra.

Tốc độ của thuyền hải tặc rất nhanh, chiếc thuyền lớn của Chu Ngọc Long căn bản không bằng. Chẳng bao lâu, nó bị thuyền hải tặc đuổi kịp, nhất thời làm hắn rất lo lắng, cuống quít thúc giục hộ vệ mau truyền lệnh tăng tốc thêm. Diệp Phong ở bên cạnh đang bình tĩnh quan sát, trong lòng không ngừng cười thầm!

“Người trên thuyền đối diện nghe đây, lập tức dừng thuyền lại đầu hàng, nếu không ta ném các ngươi làm mồi cho cá!” Sáu chiếc thuyền hải tặc tạo thành trận thế bao vây, đem chiếc thuyền lớn vào trong trung tâm. Một đám lâu la hải tặc khoa trương la lớn.

“Hỗn đản, các ngươi biết là đang định cướp bóc ai không? Là hoàng đế bệ hạ của Thần Châu đế quốc. Các ngươi tiểu mao tặc này quả thực là quá vô lễ!” Trên boong thuyền, một đám hộ vệ trì kiếm chỉ về phía đám hải tặc, tức giận quát lớn.

“Ha ha ha, con mẹ ngươi, đừng tưởng dùng cái danh là hoàng đế lão nhân, cái này lão tử không thích. Các huynh đệ, lên, giết hết con mồi, chiếc thuyền xa xỉ này là của chúng ta!” Một gã trung niên thô kệch với bộ râu ngắn màu đen, trong tay là một cây búa lớn, đứng ở trên boong thuyền của chiếc thuyền ở phía bên phải, khinh thường cười to ha ha ha.

“Giết…” Chúng lâu la hải tặc vừa nghe xong mệnh lệnh của gã trung niên thô kệch, lập tức hưng phấn la lớn, xuất ra các loại công cụ, hướng về phía chiếc thuyền lớn, rồi triển khai tẩy kiếp đồ sất. Hộ vệ của Chu Ngọc Long mặc dù có bản lĩnh không tồi, nhưng cũng không có biện pháp chống lại một lượng lớn hải tặc quần công, lần lượt đều bị giết thảm thương!

“Làm sao đây, làm sao đây, chẳng lẽ trẫm phải chết trong tay của đám hải tặc ư. Không, không, trẫm không muốn chết…” Chu Ngọc Long thông qua cửa sổ nhìn đám hải tặc giết chết hộ vệ của hắn, lo lắng đi tới đi lui trong khoang tàu, trong lòng rất hối hận cho chuyến du hành đến quy đảo lần này!

‘Thật là một tên phế vật. Ngươi làm hoàng đế, đơn giản là lãng phí. Hay là đem tặng toàn bổ giang sơn mỹ nhân cho lão tử hưởng thụ đi. Ha ha ha..’ Diệp đại lưu manh nhìn Chu Ngọc Long đang lo âu, trong lòng cười xấu xa, chuẩn bị ra tay!

Bạn đang đọc Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế của Hằng Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 237

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.