Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ Giáo Hoàng Tử Vi Giáo Đình, Tiêu Sái Lưu Manh Đạp Long Hiện

Phiên bản Dịch · 2369 chữ

Trung bộ của Quang Minh đế quốc là một dãy bình nguyên phì nhiêu. Phía nam đế đô là Quang Minh giáo đình, tại đó cảnh sắc đẹp hơn, thông khắp bốn phương tám hướng.

Quang Minh giáo đình tuy rất rộng, nhưng vẫn không đủ để chứa tất cả bộ đội hộ giáo. Bởi vậy ngày thường ngoại trừ Quang Minh kiếm sĩ quân đoàn phân tán ở các thành trấn quanh giáo đình, các bộ đội còn lại đều không có ở đây.

Dưới màn đêm, Khắc Lôi và Ba Bỉ đái lĩnh đội ngũ tiến đến phía đông hội hợp với đệ tứ quân đoàn, rồi phân tán ra tạo thành trận thế bao vây, nhanh chóng chạy đến bên ngoài Quang Minh giáo đình. Bọn họ kiểm tra quanh mình không có phát hiện ra nguy hiểm gì, lập tức không còn úy kỵ gì, cưỡi ma sủng phóng về phía trước cửa chánh của giáo đình.

“Khắc Lôi hoàng tử, Ba Bỉ chủ giáo, các ngài bao vây giáo đình có chủ ý gì?”

Từ khi Quang Minh giáo đình được thần thánh sáng lập cho tới nay, vẫn không có phát sinh biến cố nào, bởi vậy hoàn toàn không cơ quan để phòng ngự, bên ngoài chỉ có tạo một bức tường đá trắng uy nghiêm. Cái bức tường này thoạt nhìn rất đẹp, nhưng nếu có đại quân xông vào, thì không có trở ngại ngăn cản nào.

Hiện giờ Khắc Lôi và Ba Bỉ đái lĩnh đại quân bao vây giáo đình, những hộ vệ giáo không biết gì, lập tức hướng giáo hoàng bệ hạ bẩm báo tình hình. Giáo hoàng Á Sắt Lâm sáng suốt đã biết rõ trong lòng, nghe vậy lập tức nổi giận, đi tới phía trên tường, nhìn Khắc Lôi và Ba Bỉ trên không trung, nhíu mày chất vấn!

Làm gì? Hắc hắc, lão tử là muốn kiền chết ngươi… Ba Bỉ chủ giáo nghe Á Sắt Lâm nói xong, trong lòng cười thầm, cúi đầu nhìn nàng đang vừa nổi giận vừa bi phẫn: “Á Sắt Lâm, ta đã tìm được chứng cớ, trước khi Ôn Tư giáo hoàng chết, ngươi đã uy hiếp ngài truyền ngôi lại cho ngươi. Lập tức nhận lấy cái chết đi!”

“Ba Bỉ chủ giáo, ngươi thật là quá vô sỉ. Cái chứng cứ đó đâu, đưa ra cho mọi người xem nào!” Á Sắt Lâm nghe vậy, biết là đã đoán đúng, nhìn Ba Bỉ chủ giáo khinh thường hừ lạnh!

“Hừ, Á Sắt Lâm, người đừng càn rỡ nữa, ta còn không biết ngươi muốn hủy diệt chứng cứ sao!” Ba Bỉ chủ giáo chủ ý muốn làm cho Á Sắt Lâm nổi giận, lập tức nói to cho các giáo đồ phía trên tường: “Mọi người vạn lần đừng nghe lời của ả nữ nhân tà ác này. Ôn Tư giáo hoàng sở dĩ truyền ngôi cho ả, đều là bị ả uy hiếp. Chỉ cần các ngươi đứng qua một bên, để ta đánh gục ả, chứng cứ sẽ được lập tức rõ ràng!”

Âm thanh của Ba Bỉ không nhỏ, thậm chí phía trong tường thành, gần như tất cả giáo đồ đều nghe được, đều lộ thần sắc mơ hồ, không biết là nên tin lời của Ba Bỉ chủ giáo, hay là tin vào vị giáo hoàng mới vừa đăng vị.

“Ba Bỉ chủ giáo, chỉ dựa vào lời nói phiến diện của ngươi, chúng ta tuyệt đối sẽ không thể hoài nghi giáo hoàng. Còn nữa, giáo đình thần thánh không cho phép ngươi đến, lập tức lệnh cho bộ đội của ngươi triệt ly khỏi giáo đình. Nếu không, lấy quyền thẩm phán, sẽ phán ngươi vào tử tội. Khắc Lôi hoàng tử, hy vọng ngài tự trong, không nên can thiệp vào sự tình của giáo đình!”

Lão thẩm phán Khang Kì – Lao Tư cương chánh thiết trực, đi tới gần tường, nhìn Ba Bỉ và Khắc Lôi trên không, trầm giọng quát nhẹ, không để ý thể diện của hai người bọn họ. Tính tình của lão này là như thế, bất luận kẻ nào xúc phạm đến pháp quy của giáo đình, lão đều bất kể là ai, cả giáo hoàng cũng không ngoại lệ!

Khang Kì có thanh vọng rất cao tại giáo đình. Khi chúng giáo đồ nghe lão nói xong, lập tức bỏ đi ý niệm không tin giáo hoàng bệ hạ trong đầu, chỉ còn đám thành viên Quang Minh kiếm sĩ đoàn của Ba Bỉ, vẫn cứ kiên trì cho chủ giáo đại nhân là đúng!

“Đáng hận, lão quỷ Khang Kì này lại có thể làm loạn được!” Ba Bỉ nhìn Khang Kì trên tường thành, trong lòng thống hận, nghiến răng nghiến lợi. Khắc Lôi hoàng tử thấy vậy không nhịn được liền nói: “Ba Bỉ chủ giáo, giáo đình chỉ có mấy ngàn người, không cần phải theo đôi co với bọn chúng. Chúng ta cứ trực tiếp đánh thẳng vào!”

“Tốt, nghe theo hoàng tử điện hạ vậy. Chúng ta trực tiếp xông vào!” Ba Bỉ chủ giáo gật đầu đồng ý, vừa muốn hạ lệnh cường công giáo đình, thì một tràn long ngâm bá đạo đột nhiên vang lên. Song đầu cự long Thánh Ma, đang chở lưu manh đoàn trưởng, cũng như tên Tiểu Hắc, từ phía đông bay tới.

Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ? Hắn sao đột nhiên lại đến đây? Ba Bỉ và Khắc Lôi nhìn Diệp Phong trên lưng của Thánh Ma ở phía đông, lộ ra thần sắc kinh ngạc, lập tức liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cười gian: “Nếu nhân cơ hội này lấy Quang Minh sáo trang, chúng ta có cơ hội cường đại thêm!”

“Hắc hắc, Ba Bỉ chủ giáo đại nhân thật là tri kỷ của ta!” Khắc Lôi hoàng tử thấy Ba Bỉ cùng đồng thanh nói ra tâm tư, lập tức nhẹ giọng cười cao hứng. Ba Bỉ cũng thập phần cao hứng!

Ngoài trừ Á Sắt Lâm giáo hoàng biết tiểu tình nhân sẽ đến, bọn thành viên giáo đình Khang Kì nhìn Diệp Phong ở phía đông đều lộ ra thần sắc tò mò, không nghĩ là đã trễ thế này hắn lại đến đây!

“A, lại có người dám bao vậy giáo đình thần thánh à. Thật là không để thánh điện kiếm khách ta trong mắt!”

Thánh Ma bay đến gần phía trên bọn người Á Sắt Lâm. Diệp Phong tiêu sái nhảy xuống, rồi điểm cây Thanh sảng tiêu hồn, chỉnh sửa lại trang phục, và ngẩng đầu nhìn Khắc Lôi cùng Ba Bĩ trong đám lam điêu kỵ sĩ, cười rộ không ngừng.

“Lôi Ân, đừng tưởng rằng có sự che chở của Á Sắt Lâm tà ác đồ đệ kia, ngươi có thể ngang nhiên độc chiếm ba Quang Minh sáo kiện của Ôn Tư giáo hoàng. Hôm nay bổn chủ giáo sẽ thay mặt Ôn Tư giáo hoàng, diệt trừ Á Sắt Lâm, rồi sẽ đòi ngươi trả lại ba sáo kiện!” Ba Bỉ chủ giáo chỉ vào Diệp Phong mà dùng lời giảo hoạt!

“Ba Bỉ, tất cả mọi người đều minh bạch, đâu cần phải lòng vòng làm gì. Ngươi cứ trực tiếp nói thẳng, muốn làm giáo hoàng, lấy Quang Minh sáo trang. Như vậy thoải mái hơn là phải lấy lý do là vì Ôn Tư giáo hoàng làm gì!” Diệp Phong nghiêng đầu nhìn Ba Bỉ chủ giáo, nhả ra ngụm khói, rồi nhàn nhạt cười.

“Hừ, Ba Bỉ ta là người quang minh lỗi lạc. Ngươi nói như vậy căn bản là vu không. Kiếm sĩ, vì Ôn Tư giáo hoàng, tiêu diệt Á Sắt Lâm tà ác, thu lại chí bảo của Ôn Tư giáo hoàng, lên!” Ba Bỉ vẫn vô sỉ chỉ vào Diệp Phong mà mắng, phất tay hạ lệnh cho binh tướng của Quang Minh kiếm sĩ quân đoàn triển khai tấn công giáo đình!

Khắc Lôi hoàng tử thấy thế lập tức phân phó xạ thủ của đệ tứ quân đoàn, phối hợp với Lam điêu kỵ sĩ truy kích Diệp Phong. Bộ đội còn lại thì tấn công mãnh liệt giáo đình!

“ Ha ha ha, thật là nhiều lời, rốt cuộc cũng đã động thủ rồi!” Diệp Phong nhìn Ba Bỉ và Khắc Lôi đang ở trong không trung, trong lòng đắc ý cười thầm. Vì để cho danh chánh ngôn thuận xử lý bọn chúng, tên gia hỏa này trước tiên là chờ bọn chúng động thủ, tấn công giáo đình.

“Mọi người, đừng kinh hoảng, bảo vệ tường thành, viện binh sắp tới rồi!” Giáo đình bên trong chỉ có mấy ngàn người, đối mặt với ha quân đoàn cùng lúc tấn công, lập tức khẩn trương, luống cuống tay chân. Á Sắt Lâm thấy tình huống này, vội mở miệng nhắc nhở.

“Viện binh? Chúng ta còn có thể có viện binh sao?” Chúng giao đồ xung quanh nghe được tiếng quát của Á Sắt Lâm, tất cả đều có chút không tin vào nàng. Thẩm phán Khang Kì thấy thế, nổi giận: “Các ngươi không nghe giáo hoàng bệ hạ nói ư? Kiên cường lên. Giáo hoàng bệ hạ nói có viện binh, nhất định sẽ có!”

Thẩm phán đại nhân vừa dứt lời, thành viên giáo đình xung quanh tỉnh ngộ, không dám nghi ngờ giáo hoàng một lần nữa, vì sợ bị thẩm pháp đại nhân nghiêm nghị định tội!

“Khang Kì, ngươi tự nhiên luôn bảo vệ cho Á Sắt Lâm tà ác này. Ta nghĩ ngươi nhất định là đồng đảng của ả!” Ba Bỉ chủ giáo nhìn thẩm phán Khang Kì trầm giọng quát to, “Binh tướng, vì Ôn Tư giáo hoàng, vì giáo đình thần thánh, lập tức diệt trừ hai tên bại hoại Á Sắt Lâm và Khang Kỳ này!”

“Ta khinh, nguyên lai lại có người vô sỉ như thế!?” Diệp Phong hai mắt ngưng thị nhìn lam điêu kỵ sĩ và một lượng lớn xạ thủ, nghe hảm thanh của Ba Bỉ, rồi lắc đầu thở dài ‘bội phục’!

“Oanh oanh oanh… oanh oanh oanh… “

Những tiếng nổ làm rung chuyển mặt đất đột nhiên vang lên. Dựa theo kế hoạch của Diệp Phong, hỏa pháo bội đội của Tư Lược đoàn, cách năm dặm về phía đông, triển khai oanh tạc mãnh liệt vào Quang Minh kiếm sĩ quân đoàn và Quang Minh đệ tứ quân đoàn.

“Địa tinh hỏa pháo!? Bộ đội của Lôi Ân đã tới? Sao lại có thể như thế? Tình hình các vùng phụ cận chúng ta đều điều tra. Bọn chúng như thế nào lại đột nhiên xuất hiện?”

Ba Bỉ chủ giáo, Khắc Lôi hoàng tử, cùng chúng binh tướng thủ hạ, nhìn pháo đạn từ phía đông đột nhiên bắn tới, đều lộ thần sắc kinh hãi, không thể tin được Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn lại xuất hiện vào lúc này. Vì an toàn, bọn chúng đã hành động trước, Lam điêu kỵ sĩ cẩn thận kiểm tra tình hình hai mươi dặm xung quanh, không có một nhân ảnh nào. Giờ phút này, thì đột nhiên hỏa pháo bộ đội của Tư Lược đoàn lại xuất hiện, bọn chúng tự nhiên không thể tin được.

“Giết!”

Khi bọn người Ba Bỉ, Khắc Lôi còn đang kinh hoảng, Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn, Bạch Điêu xạ thủ đoàn, Lôi Đình đại đao đoàn, Đại Địa kỵ sĩ đoàn, Hỏa Thương xạ thủ đoàn, Linh Ngưu trung đội, Bạch Lang trung đội, Cự Giải trung đội, Cự Nhân trung đội, tất cả bộ đội từ tám phương tứ phía cùng tấn công địch nhân đang bao vây giáo đình. Y theo yêu cầu của lưu manh đoàn trưởng, thành viên của Tư Lược đoàn đều răm rắp thực hiện, đầu tiên là dùng đạn bắn phá, sau đó là cận chiến!

“Cái này, cái này sao lại thế?? Bọn chúng sao lại xuất hiện?” Khắc Lôi và Ba Bỉ ở phía trên nhìn xuống tình hình xung quanh, hoàn toàn giật mình, hai mắt mở to.

“Viện binh tới, viện binh tới. Giáo hoàng bệ hạ quả nhiên anh minh…” Chúng giáo đồ trong giáo đình, mắt thất có hỏa pháo oanh tạc địch nhân, viện binh theo như lời của Á Sắt Lâm cũng đã đến, nhất thời mừng rỡ phát ra tiếng hoan hô, rồi ương ngạnh ngăn cản địch nhân muốn xâm nhập giáo đình.

“Ba Bỉ, Khắc Lôi, các ngươi dám can đảm xâm phạm thánh địa của giáo đình. Hôm nay lão tử sẽ cho các ngươi biết cái gì là chết!” Bạch mang lóe sáng, thần quang đột ngột, lưu manh đoàn trưởng nhanh chóng tập hợp Quang Minh sáo trang, thoát khỏi đám Lam điêu kỵ sĩ vây công hắn, rồi bảo Thánh Ma bay về phía Ba Bỉ và Khắc Lôi.

“Hừ, Lôi Ân, đừng tưởng rằng có Quang Minh sáo trang, là có thể càn rỡ. Chỉ bằng vào một Tư Lược đoàn muốn phản kích hai quân đoàn chúng ta, quả thật là si tâm vọng tưởng. Lam điêu kỵ sĩ, giết cho ta. Ai có thể giết chết Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ, ta phong người đó là tướng quân!” Khắc Lôi hoàng tử nhìn Diệp Phong cưỡi rồng muốn một mình phóng tới, khinh thường cười lạnh quát to. Lam điêu kỵ sĩ nghe xong, tinh thần đại chết, vì tiền đồ mà điên cuồng muốn tranh nhau giết chết Diệp Phong.

“Một đám chẳng biết sống chết. Đều là mẹ nó muốn đi tìm chết!”

Lam điêu kỵ sĩ cản trở, làm cho Thánh Ma không thể lập tức phóng tới trước gần mục tiêu. Diệp Phong mắt đầy sát khí, không vui trầm giọng quá. Tay phải điên cuồng huy vũ Quang Minh thánh kiếm, từng đạo bạch mang kiếm khí rất nhanh phóng ra, vô tình cướp đi tánh mạng của Lam điêu kỵ sĩ xung quanh

http://ngoisaomayman/postbit/bottomleft-v.gif http://ngoisaomayman/postbit/bar.gif http://ngoisaomayman/postbit/bottomright-v.gif

Bạn đang đọc Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế của Hằng Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 274

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.