Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Súc sanh dữ tiện hoá, giả công dữ chân công

Phiên bản Dịch · 2063 chữ

“Di? Già Lặc ngươi từ khi nào có được ả xinh đẹp này vậy? Lại không thông tri cho huynh đệ ta cùng hưởng thụ, thật không có nghĩa khí!”

Phía nam Quang Minh đế quốc đông phương tỉnh, trong phủ thành chủ của Tư Nặc Nhĩ thành, Ma tộc tướng quân đoạ lạc thiên sứ đệ nhị quân đoàn, bát giai Hắc ám kiếm sĩ, hắc phát trung niên nhân anh tuấn, Tạp La Lợi – Phí Đức đi vào phòng ngủ của lão bằng hữu Hắc ám tinh linh Già Lặc – Tây Cách, thấy một ả tóc xanh toàn thân xích loã chính đang dâm tiện quỳ gối trên giường để cho Già Lặc từ phía sau cưỡi ngựa, miệng lên tiếng trách móc.

Ma tộc đoạ lạc thiên sứ và Hắc ám tinh linh, rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, màu tóc phổ biến là màu đen. Hắc Ám tinh linh tướng quân đệ tam quân đoàn, bát giai Hắc Ám xạ thủ Già Lạc – Tây Cách, tuấn dật mê người, toàn thân xích loã, xích loã mỹ nhân bên dưới liên tục bị hắn đưa lên cao triều, ngẩng đầu lên nhìn lão hữu ở cửa, buồn bực nói: “Tạp La Lợi tiểu tử ngươi con mẹ nó còn bảo là không có nghĩa khí ư? Ta ngày hôm qua tìm được phong tao mỹ nhân, ngươi ngày hôm trước rời đi, hôm nay mới quay lại, ta làm thế nào thông tri đựoc cho ngươi cùng hưởng thụ? Muốn chơi đùa cứ việc nói thẳng, chớ nói với ta mấy câu như thế a! Ta còn không biết ngươi là tên háo sắc ư?”

“Ha ha, ta đã nói qua, Già Lặc vĩnh viễn là hảo huynh đệ hiểu rõ ta nhất! Hôm nay hai huynh đệ chúng ta, cùng cho tiểu tiện nhân này biết sự lợi hại của nam tính Ma tộc!”

Tạp La Lợi ha hả cười to vô sỉ, đi tới bên giường, nhanh chóng thoát y, dày vò cái miệng nhỏ của mỹ nhân, đưa vật tà ác kia nhập vào trong mỹ nhân, cùng lão hữu một trước một sau gian dâm mỹ nhân. Hai súc sanh tiêu chuẩn và một ả tiện hoá.

“Tạp La Lợi, ngươi và Kì Khoa đến trợ giúp Tam Liên thành, sao nhanh như vậy đã trở lại? Cái liên quân ngu ngốc đó rút lui rồi ư?” Già Lặc vẫn đang làm hành vi súc sinh, hướng về lão hữu hỏi.

“Đừng nói nữa, đám hỗn đản kia toàn là một lũ ngu ngốc, chỉ với binh lực gần chín mươi vạn, căn bản không thể nào công được bảy mươi vạn huynh đệ toạ trấn ở Tam Liên thành, vậy mà không biết khó mà lui! Đại ma vương muốn điều động quân của ba thành khác vây công, nhất cử tiêu diệt đám ngốc này. Ta phụ trách về điều binh.” Tạp La Lợi nghĩ về liên quân ngu ngốc của Nam Bắc đại lục, khinh thường cười lạnh.

Ma giới mỗi chủng tộc đều có một vị vương giả, nhưng đều nghe lệnh của Hắc Ám đại Ma vương. Già Lặc nghe Tạp La Lợi nói xong, lập tức đình chỉ động tác, la lên: “Đại ma vương lệnh ngươi điều khiển binh lính, ngươi còn không mau đi làm còn có tâm tư chơi đùa nữ nhân, chán sống rồi à? Chúng ta mau đi triệu tập binh lính!”

“Gấp gáp cái gì? trước mặt Ma tộc chúng ta, liên quân ngu ngốc kia cơ bản chỉ là rác rưởi mà thôi, trước tiên phải thoả mãn nhục dục cái đã…” Tạp La Lợi hưởng thụ sự hầu hạ của phong tao lãng nữ, khinh thường cười to. Song, lời còn chưa nói dứt, bên ngoài bỗng vang lên một trận nổ ầm ầm, làm hắn giật mình hoảng sợ.

“Già Lặc tướng quân, không hay rồi, chúng ta bị một lượng lớn hắc cầu nổ mạnh tập kích, hơn nữa hắc cầu nổ tản mát ra khói đen chứa kịch độc!” Ngoài phòng ngủ, một gã Hắc Ám tinh linh truyền lệnh binh, kinh hoảng hô to bẩm báo. Bầu trời sau lưng hắn, có thể thấy một lượng lớn hắc cầu, từ phía nam bắn vào trong thành, nổ mạnh ầm ầm.

“Cái gì?” Già Lặc và Tạp Lợi Tư giật mình, lập tức bỏ mặc phong tao mỹ nhân, gấp gáp mặc quần áo vào rồi ra khỏi phòng ngủ, ngẩng đầu quan sát!

“Này… này hình như là đạn pháo mà các lão đồng lứa đồn đại? Đúng vậy, là, là đạn pháo của địa tinh hoả pháo!” Già Lặc nhíu mày nhìn hắc cầu trong không trung kinh hô.

“Địa tinh hoả pháo đến nay còn tồn tại? Đại chiến năm trăm năm trước không nghe nói Quang Minh đại lục có địa tinh hoả pháo a! Hơn nữa khói đen còn có kịch độc là như thế nào?” Tạp La Lợi càng thêm giật mình, không giải thích nổi.

“Tạp La Lợi tướng quân, ngoài năm dặm về phía nam xuất hiện một lượng lớn liên quân bộ đội, hình như đào đường hầm đến đây!” Một gã đoạ lạc thiên sứ đại đội trưởng phụ trách tuần tra ngoài thành, lo lắng bay tới hướng Tạp La Lợi bẩm báo.

“Không xong, Tạp La Lợi, ngươi mau thống lĩnh đoạ lạc thiên sứ còn lại trong thành, hợp với Hắc Ám ma long tới phía nam xem là ai khai pháo? Nếu có thể, phải nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ pháo thủ, ta sẽ lập tức đem quân tới giúp ngươi!” Hắc Ám tinh linh Già Lặc kinh hô thúc giục Tạp La Lợi.

“Hảo, ta đi xem có chuyện gì!” Tạp La Lợi nghe xong gật đầu, dẫn theo đoạ lạc thiên sứ đại đội trưởng, đập cánh bay về phía doanh trại đoạ lạc thiên sứ, chuẩn bị y theo lời Già Lặc, dẫn đệ thập Đoạ lạc kị sĩ đoàn, cùng với mười con Hắc Ám ma long đi xem tình hình.

Đoạ Lạc mục yêu Kì Khoa tướng quân, dẫn theo chín đoạ lạc mục yêu đoàn, cùng với Tạp La Lợi đi trợ giúp Tam Liên thành. Giờ đây Tư Nặc Nhĩ thành Ma tộc binh sĩ chỉ còn khoảng hai mươi vạn, trong đó đoạ lạc thiên sứ và đoạ lạc mục yêu số lượng vô cùng thưa thớt, Già Lặc nhìn Tạp La Lợi bay đi, lập tức cất bước rời theo, chuẩn bị tìm Hủ thực thụ ma, Bạo thực cự ma hai vị tướng quân.

Phương nam năm dặm ngoài Tư Nặc Nhĩ thành, chỉ có Mạt La đế quốc đệ nhất đến đệ tam quân đoàn, Quang Minh giáo đình dực nhân kiếm sĩ quân đoàn cùng Hoàng gia Tư Lươc đoàn của lưu manh đoàn trưởng. Chủ soái của các nước đều không muốn nhận nhiệm vụ này, nghĩ rằng loại nhiệm vụ này tổn thất sẽ rất lớn. Năm nước chia ra thì tương đối tốt, nhưng không nghĩ Cát Lôi Tư nguyên soái lại chủ động nhận nhiệm vụ!

Ước Hàn công tước của Dực nhân công quốc, Khắc Lạp Khắc thủ lĩnh của Cự nhân vương quốc, La Kiệt bệ hạ của Quang Minh đế quốc, cùng Ôn Tư giáo hoàng tất cả đều không phản đối Cát Lôi Tư thỉnh mệnh. Chỉ có La Luân khuyên Diệp Phong ngăn cản hành vi lỗ mãng này của Cát Lôi Tư.

Đáng tiếc, chủ mưu chính thức của sự việc này lại là Diệp Phong, không nhận hảo ý của lão trượng nhân, khẳng khái tỏ vẻ nhiệt thành, nói có thể nhận trận đánh đầu tiên trong Thối Ma đại chiến lần này, là vinh dự của binh lính Mạt La đế quốc.

La Luân đối với việc Diệp Phong và Cát Lôi Tư có thái độ giống nhau, căn bản là không thể khuyên thêm được. Ba vị chủ soái còn lại nghĩ đến việc không cần tổn hao binh lực tự nhiên cao hứng, thầm cười nhạo sự bốc đồng của Diệp Phong và Cát Lôi Tư.

Ôn Tư giáo hoàng tiếc dực nhân giáo đồ có thể hy sinh một lượng lớn, bèn hỏi ý kiến Á Sắt Lâm. Dưới tình huống Á Sắt Lâm không có ý kiến, đành đồng ý để Dực nhân kiếm sĩ quân đoàn hiệp trợ Mạt La binh sĩ tác chiến.

Diệp Phong chẳng lẽ bị điên mà lại cho binh sĩ đâm đầu vào chỗ chết? Đương nhiên là không! Hắn là một tên cướp chính hiệu a!

Để tránh đoạ lạc thiên sứ Tư Nặc Nhĩ thành đi tuần tra, Diệp Phong để tất cả bộ đội phối hợp Đại địa kị sĩ đoàn, hao phí lượng lớn thời gian đào đường hầm hành quân. Dưới tình huống đoạ lạc thiên sứ không thể tuần tra, tiến vào phạm vi xạ trình của gia nông pháo, trước tiên dùng độc khí đạn pháo oanh tạc kẻ địch, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, sẽ cho binh lính xung phong!

“Ha ha, các huynh đệ, nhìn xem, hoả quang tận trời thật là náo nhiệt a! Loại công kích chiến lược này tuyệt đối là đặc quyền của Mạt La đế quốc chúng ta. Các quốc gia khác, khi quân đội xung trận, cơ bản là không nghĩ tới có hoả pháo giúp làm giảm binh lực và sĩ khí quân địch!”

“Hắc hắc, đúng vậy, binh sĩ Mạt La đế quốc chúng ta thật sự có đặc quyền đó a, Lôi Ân đoàn trưởng thật sự là niềm tự hào của chúng ta. Sau này ta nghe ai gọi ngài là Cầm thú nam tước, không đánh chết hắn không được!”

“Đúng vậy a, ai nói lập tức đánh chết hắn!”

Binh lính Mạt La đế quốc nhìn tình hình oanh tạc phương Bắc, tất cả đều sĩ khí cao vút, to nhỏ bàn luận, Tư Lược đoàn đang ở phía trước nghe được cực độ tự hào.

Trên không, Quang Minh dực nhân kiếm sĩ đoàn nghe ngôn luận phía dưới, nhìn hoả pháo phía sau cùng với Tư Nặc Nhĩ thành bị oanh tạc ở phía Bắc, thần tình hâm mộ không thôi, tâm trạng vô hạn cảm khái, quân đội xung phong đánh, có hoả pháo yểm trợ thật là tốt!

“Thanh thế của hắn càng lúc càng lớn a…!” Đoàn trưởng đệ tứ dực nhân kiếm sĩ đoàn, bát giai Quang Minh ma kiếm sĩ xinh đẹp thánh khiết Tuyết Lị - Đan Trạch Nhĩ nhìn Diệp Phong ngậm Thanh sảng tiêu hồn ở phía dưới, trong lòng cảm khái bội phục.

“Lôi Ân, đoạ lạc thiên sứ đã bắt đầu hành động, địa tinh hoả pháo công kích bọn họ khó khăn, có muốn ta đi chặn bọn họ lại không?” Chủ giáo Á Sắt Lâm xinh đẹp, nhìn đoạ lạc thiên sứ trong Tư Nặc Nhĩ thành không trung bay tới, nghiêm mặt mở miệng hỏi tiểu tình nhân.

“Hắc hắc, bây giờ để cho các ngươi đi đánh lũ soả điểu kia, hoả thương xạ thủ đoàn của ta còn không thấy xấu hổ sao? Yên tâm, Hủ thực cự ma và Bạo thực cự ma trong thành không lâu nữa sẽ đến!” Diệp Phong đang phi thường hưởng thụ thanh âm nghị luận của binh sĩ phía sau truyền đến, nghe đại tình phụ xinh đẹp hỏi xong, quay đầu lại hô: “Phỉ Phỉ, nàng lên đi, để đoạ lạc soả điểu trên không lĩnh giáo sự lợi hại của Hỏa thương xạ thủ đoàn chúng ta!”

Tinh linh mỹ nữ Phỉ Phỉ, đang đứng trước Hỏa thương xạ thủ đoàn, nghe được chỉ thị của tình nhân, lập tức ứng tiếng lĩnh mệnh, dẫn Hỏa thương xạ thủ đoàn đi ra khỏi đội ngũ Tư Lược đoàn, nhanh chóng tiến lên phía trước, phân theo đội ngũ, ngồi xuống nâng súng lên, bắt đầu nhắm bắn.

Bàn tử Ai Đức bỉ ổi thống lãnh Lôi Đình đại đao đoàn, lập tức đi theo bước ra khỏi hàng, đứng giữa các xạ thủ, nhằm ngăn chặn công kích của địch nhân về phía bọn họ.

Hết chương 149

Bạn đang đọc Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế của Hằng Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 250

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.