Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khô lâu thành viên, tam quốc cử động, khuyến thuyết nhạc mẫu

Phiên bản Dịch · 3789 chữ

Sáng sớm, Diệp đại sắc lang sau một đêm điên cuồng triền miên cùng Đế Na, thí biến tất cả ngoạn pháp, ôm Đế Na đặt trên giường, mân mê cặp mông đẹp đẽ đầy đặn hình thành dáng vẻ xích loã mê người, vuốt ve từ sau đồn nhục đến hắc ti võng trên đôi chân đẹp, tay đưa khắp bộ ngực sữa đầy đặn, tiểu hoà thượng thô bạo cuồng đĩnh, thoải mái bạo phát toàn bộ tinh hoa ở cúc hoa cấm địa. Hắn ôm chặt Đế Na đang phiêu phiêu sung sướng ôn tồn một phen, rồi dặn dò nàng nhanh chóng đến Tinh Quang bình nguyên, sau đó trở về bí mật trú địa.

Đêm qua chiến đấu, Tư Lược đoàn thu được toàn thắng, Diệp Phong lúc này đang hạ lệnh mai táng thi thể, nhường cho bọm tinh linh Kiệt Nã Tư dẫn bạch điêu xạ thủ, tiến đến trú địa của Huyết Sát cường đạo đoàn, huyết tẩy số cường đạo ít ỏi còn lại, thu tất cả chiến lợi phẩm!

Tư Lược đoàn chết trận hơn trăm người, toàn bộ được đưa đến một dải đấy ở Vọng Triều sơn để mai táng. Diệp Phong chuẩn bị dải đất này chính để làm nơi mai táng cho các anh linh của Tư Lược đoàn. Bởi vì gần đây Ba Nhĩ tìm trong ma pháp thủ trát của Luân Cát để lại, học được vong linh câu thông, cùng với vong linh huyễn cảnh và vong linh hô hoán, ba loại vong linh ma pháp hiếm thấy.

Tam chủng vong linh ma pháp, có thể giúp câu thông linh hồn tử vong chưa lâu, tạo ra huyễn cảnh làm cho linh hồn vui sướng cực độ, dưới tự nguyện của bọn họ, đưa bọn họ trở thành vong linh sinh vật có ý thức, so với bộ xương khô vong linh vu sư Luân Cát là cùng một dạng.

Diệp Phong rất hy vọng mỗi thành viên Tư Lược đoàn đi theo hắn đều có thể sống sót. Nhưng bao nhiêu người trên chiến trường không thể nào không chết, cho nên nếu có thành viên nào tự nguyện chết đi, hắn vẫn vui mừng bảo Ba Nhĩ kêu gọi những thành viên đã chết đi trở lại Tư Lược đoàn. Như vậy hắn cũng có thể tạo ra một vong linh bộ đội có sức chịu đựng siêu cường!

Tình phụ Đế Na xinh đẹp phong tao thục nữ, trong mắt Diệp Phong đạt tiêu chuẩn hảo nữ nhân, bởi vì Đế Na hiểu rõ tâm tư của sắc lang hắn, có thể chiều chuộng khiến hắn mất hồn. Hơn nữa một lòng đối với hắn, không kể việc gì cho bất cứ ai. Hồng nhan tri kỷ, còn hơn thế nữa!

Đêm qua khi Diệp Phong cùng Đế Na ân ái, từng bên tai đề nghị nàng trở về trú địa bí mật. Nhưng Đế Na nhẹ nhàng cự tuyệt, hẹn sau khi Diệp Phong có thể giải quyết mấy hũ giấm chua kia mà không khó xử thì nhất định sẽ đường đường chính chính quay về cho hắn gọi lão bà. Hắn ngẫm lại cũng không phải là không hay.

Đương nhiên Đế Na cự tuyệt Diệp Phong không trở về là có nguyên nhân. Nàng vẫn chưa vứt bỏ được ý nghĩ về nữ nhân luyến ái. Dù sao người bình thường ở chung với nhau còn có cảm tình, huống chi Đế Na là phụ nữ tình thâm nghĩa trọng.

Đối với sự dịu dàng của Đế Na, Diệp Phong trong lòng thập phần ấm áp, ngẫm lại trong gia đình yêu thương hắn sâu đậm như vậy cũng có Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Liên Na, vì thế không có kiên trì muốn dẫn Đế Na trở về. Bất quá bỏ qua chuyện Đế Na trở về, hắn sắp phát triển Tinh Quang bình nguyên, thiết lập tổng bộ, bảo đảm an toàn đồng thời mở rộng quy mô mỹ nữ đoàn, phát triển phân bộ ở các quốc gia, cũng giúp hắn tạo nên một tổ chức sưu tập tình báo các nơi.

Có đôi khi Diệp Phong ngẫm lại, biết mình chỉ là một tên hỗn đản, chiếm được bảy vị mỹ nhân, nghĩ đến ngày sau kết hôn phân cấp danh phận thì thật là nan đề, bất kể ai chịu uỷ khuất cũng không được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại chính là tại mình không kiềm chế được tính háo sắc, cứ hễ thấy mỹ nhân là không kiềm được ác niệm trong đầu.

Kỳ thật nam nhân có mấy người trông thấy mỹ nhân mà không động lòng? Nếu ngươi có năng lực thỏa mãn đồng thời mấy vị mỹ nhân, ngưới có bỏ qua cơ hội không? Có lẽ sẽ có! Nhưng với tên Diệp Phong háo sắc thì không, hắc hắc

“Lôi Ân, sao trễhư vậ mớ về mẫ hậ muố gặ chàg!”

Diệ Phong đãưởg thụộ trậ kíh thíh triề miên, thông qua Truyệ Tốg Trậ trởềíậ trúuc1đị, đầ ó sảg khoá thanh sảg tiêu hồ. Vừ mớ bướ và đạ sảh đãhấ nữương lã bàớ chờuc1đợ, trong miệg cằ nhằ tỏẻấ mã, mắ phượg kiể tra toà thân hắ, lo lắg hắ bịhương.

Đêm qua Lộộàguyệ Nhi, vìhiế gia dẫ Tư Lượ đoà đi đánh Huyế Sá Cườg Đạ đoà nên cùg vớ Mộg Hinh vàĩh Hương và hoàg cung bầ bạ vớ Liên Na. Bở vậ năm vịiai nhân trong lòg đề lo lắg cho hắ đi chiế đấ. Bây giờiên Na đế hỏ, bố ngườ bọ Lộộập tứ đi theo kiể tra.

“Mẫ hậu nàg muố gặ ta? Cóhuyệ gìậ?” Diệ Phong nghe nữương lã bàó xong, ôm nàg và trong lòg, trướ tiên hôn lên đôi môi đỏọg mộ cá, mỉ cườ hỏ.

Liên Na vẫ dự sá và lòg tìh nhân, ỷ ôi đáp: “Hìh như làềhuyệ muố cho chúg ta công khai quan hệ chàg cóuố công khai không?”

“Tù ý chỉầ nàg thíh làố rồ. Đợ lá nữ chúg ta đi gặ mẫ hậ nàg!”. Diệ Phong ôm Liên Na mỉ cườ trảờ, lạ nhì bọ Lộộ ngử thấ là hương thơm ngá, trong lòg vô cùg thỏ mã.

“Lôi Ân, chừg nà thìhàg hạhủớ ma thú Bây giờự nhân vương quố đãhá binh sắ tớ hiệ trợuang Minh đếuố, chúg ta ké dà thêm mộ thág lạ càg không tố đó” Liên Na nhì tìh lang ưu lựỏ.

“Cóìhông tố chứ Binh tướng làủ chúg ta, chúg ta muố thìhá, không muố thìhông phá, bọ họuả đượ sao? Cá gìiá đìh chóá đếuố khố kiế, lã tửuc1đố vớ bọ chúg chưa từg cốị Chúg ta cứhư vậ, để ma thúuc1đế quấ nhiễ bọ chúg, chúg ta trướ tiên nhân cơ hộ nà khuấ đả Thiên Vũ đếuố nà. Bên kia Tinh Quang bìh nguyên kếoạh củ lã tửhanh chóg tiế hàh!” Diệ Phong sờờộgự đầ đặ củ Liên Na tựin cườ khẽ Liên Na thấ tìh lang tựin như vậ, gậ đầ tỏẻiể ý

“Thiế gia, thiế gia, thàh công rồ, toà bộhàh viên nguyệ ýhế trậ lú trướ, ta đãang họớ đây ….. hắ hắ …..”. Mộ trậ cườ quá dịuc1đầ hưng phấ vang lên, tên bạ hoạ Ba Nhĩ dẫ theo mộ trăm hai mươi bố bộương khô tớ đạ sảh, cao hứg hướg vềhiế gia bẩ bá!

“Hắ hắ, Ba Nhĩ ngươi thậ sựàg ngà càg thân thiế vớ ngườ chế đấ, sao ngươi không ởhung vớ bọ xương khô nà luôn đi?” Ai Đứ trong tay cò cầ bữ ság làộ cá đù gàhơm phứ, cắ mộ miếg, nhì Ba Nhĩắ hắ cườ chếiễ.

Cóư cáh ởạ trong đạ sảh củ trúuc1đị bíậ chíh làinh mãư Lượ đoà, đề đang ăn bữ ság, nghe xong Ai Đứ nó đề đứg lên nhì Ba Nhĩởụườ. Thấ Ba Nhĩuc1đưa đồg bạ chế trậ trởề bọ họuc1đề thậ phầ cao hứg.

“Mẹ kiếp tên tử mập mạp ngươi, buổi tối ngươi ngủ cho cẩn thận một chút. Bổn vu sư có thể tùy thời biến ngươi thành một bộ xương không đó.” Ba Nhĩườ phầ khóhị nhì Ai Đứ mắg. Kỳhậ bọ họuc1đề đãuen đù giỡ như vậ, cũg sẽhông xô xá thậ.

“Cá huynh đệ đố vớ chuyệ cá ngườ chế trậ, ta thậ sựô cùg hố hậ, cá ngươi bây giờuc1đãhíh ứg vớ thân thểà chưa?” Diệ Phong mộ mìh tớ gầ đá xương khô, mặ đầ vẻuan tâm hỏ.

“Đoà trưởg, hy sinh nơi chiế trườg làiệ không thểráh. Chúg ta xuấ thân quân nhân, sớ đãóiá ngộ ngườ không cầ phả á ná. Chúg ta giờuc1đãuen vớ thân thểVu sư Ba Nhĩùg vong linh huyễ cảh giú chúg ta thểghiệ đủoạ sung sướg!” Nhữg bộương khô nà giốg như Luân Cá, đề lưu giữoà bộ́hứ, nghe xong đoà trưởg đạ nhân nó đề cả kíh đá lờ.

“Hắ hắ, như vậ tố nhấ, như vậ tố nhấ, mặ dùá ngươi đãrởhàh xương khô nhưng thân hìh rấ yế ớ, bịuc1đáh trúg không thểốg lạ. Vìậ sau nà cá ngươi ra chiế trườg đừg hàh độg khinh suấ, tạm thời phân các ngươi vào đội xử lý quặng. Khả năng chịu đựng của các ngươi tuyệt không thể so với linh ngưu chiến sĩ.” Diệp Phong mỉm cười nhìn chúng bộ xương khô, đoạn quay sang Ba Nhĩ nói: “Từ hôm nay ngươi bắt đầu chuyên chức phụ trách suất lĩnh vong linh bộ đội, sau này khi ra chiến trường vong linh nhất định tụ tập rất nhiều, có nhiều thời gian cho ngươi giúp bọn họ thể nghiệm vong linh huyễn cảnh!”

“Vâng, thiếu gia yên tâm!” Ba Nhĩ thập phần cao hứng, nghĩ mình và Ai Đức đều đã có thủ hạ như nhau. Diệp Phong ngẫm nghĩ, đưa tay vào trong vong linh thánh giới, lấy ra một cái không gian giới chỉ. Còn vong linh thánh giới thì giao cho Ba Nhĩ sử dụng để giảm hao tổn tinh thần lực.

Ba Nhĩ có được một món thần khí, lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười, cuống quýt quỳ lạy thiếu gia. Thành viên Tự Lược đoàn đứng xung quanh đều lộ ra vẻ khinh bỉ cùng cực, đều đưa tay về phía hắn giơ ngón giữa!

“Hừ, các ngươi đây là ghen tỵ!” Ba Nhĩ thấy mọi người khinh bỉ nhìn mình, liền bỏ bộ dạng đó.

Diệp Phong thấy tình cảnh này, cao hứng cười cười, cùng năm vị phu nhân đi tới bảo tọa của đoàn trưởng, tiêu sái ngồi xuống, hưởng thụ Lộ Lộ, Nguyệt Nhi, Tĩnh Hương, Mộng Hinh ở đằng sau đấm bóp vai cho hắn, nhìn các thành viên Tư Lược đoàn đang cười đùa, cao giọng cười nói: “Các ngươi ở trong thế giới hỗn loạn kia không có bằng hữu, bộ hạ ủng hộ, nay đã có rồi, so với trước kia thì cảm giác thế nào?

“Ha ha, còn phải nói, đương nhiên là sảng khoái, rất sảng khoái, siêu sảng khoái, cực kỳ sảng khoái a!”

“Ngẫm lại sau khi bạch điêu xạ thủ gia tăng, ta cũng có thể làm binh đoàn đoàn trưởng, ta cũng hưng phấn không kìm được, oa ha ha …..”

Chúng thành viên Tư Lược đoàn nghe đoàn trưởng đại nhân nói xong đều cười to, trong đó bại hoại kị sĩ Khải Đặc, bại hoại tinh linh Kiệt Nã Tư cười ầm ĩ nhất.

“ “Ngẫm lại những kinh nghiệm của chúng ta lúc trước, bây giờ quả là nhiều cảm xúc lẫn lộn a!” Tĩnh Hương ngồi bên trái tình lang, để cho hắn ôm vai trái, trong đầu nghĩ lại tình cảnh Tư Lược đoàn lúc mới thành lập, không nhịn được lộ ra nụ cười cảm khái.

“Đúng vậy, ai có thể tưởng tượng được năng lực của chúng ta giờ cường đại đến mức này, càng lạ hơn là bổn đoàn trưởng giờ có thêm một vị nữ vương lão bà, ha ha …..” Diệp Phong nghe đại mĩ nhân nói xong, sờ sờ ngọc thủ của nàng, đang đứng ở bên chính là Liên Na nữ vương lâu nhập hoài trung, hắn ha ha cười to, cao giọng phân phó ba người Khải Đăc, Kiệt Nã Tư gia tăng tuyển chọn tinh anh, nhanh chóng tổ chức biên chế đầy đủ cho toàn bộ Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn, bạch điêu xạ thủ đoàn, lôi đình đại đao đoàn. Hơn nữa nghiêm trọng nhắc nhở Ai Đức, lôi đình đại đao đoàn thành viên, không được tự ý tái chiến, bọn họ đều là đao khách, lôi đình đao khách!

“Lôi đình đao khách? Danh hiệu này nghe hay hơn đại đao chiến sĩ rất nhiều a. Lão Đại, người giỏi thật, ta sùng bái người …..” Ai Đức thì thầm trong miệng lôi đình đao khách, cười hắc hắc.

“Hắc hắc, đao khách cái gì, sau này có người khỏi các ngươi chức nghiệp là gì, các ngươi dùng thanh âm lớn nhất cho ta nói cho hắn biết, là kiếm khách không phải kiếm sĩ. Từ nay về sau đệ tử học võ thuật dùng đao kiếm, đều xưng là đao khách kiếm khách, không phải là kiếm sĩ chó má nữa, hiểu chưa?” Diệp Phong thanh sảng tiêu hồn, nói ra danh hiệu mà mình đã khai sáng, hoàn thành dã tâm.

“Hiểu!” Thành viên Tư Lược đoàn cùng kêu lên nhận lệnh.

Bây giờ chỉ có Liệt Fiễm, bạch điêu, lôi đình ba binh đoàn, chưa đủ khả năng giúp lão tử ngạo thế nam bắc đại lục, còn lại trung đội cũng nên mở rộng, xem ra phải cấp tốc phái La Phi, Lôi Nặc về nước giúp lão tử chiêu mộ nhân tài. Con bà nó, bây giờ càng nhiều người càng tốt a!

Diệp Phong nhìn thành viên Tư Lược đoàn, trong đầu nhanh chóng chuẩn bị kế hoạch, đang muốn mở miệng nói chuyện, từ bên kia Truyện Tống điểm lại đột nhiên chạy ra một gã tinh linh xạ thủ, tiến đến bẩm báo: “Đoàn trưởng, dực nhân và thú nhân trú bên ngoài biên giới phía đông của Thiên Vũ đế quốc đã bắt đầu tiến quân. Ải nhân tựa hồ cũng muốn nhân cơ hội đồng thời hành động!”

“Hay lắm, cơ hội rốt cuộc cũng tới rồi, lần này lão tử sẽ nhất cử tiêu diệt Thiên Vũ đế quốc!” Diệp Phong nghe vậy cao hứng cười to, phân phó tinh linh xạ thủ đi truyền lệnh thông tri tại biên giới Thiên Vũ đế quốc, thành viên giám thị quân đội ba nước, tùy tình huống thông qua Truyện Tống Trận trở về bẩm báo!

“Các ngươi cũng nhanh chóng chọn lựa tinh anh có thể tin tưởng được vào Tư Lược đoàn, chúng ta sắp bắt đầu một trận chiến kinh thế!” Diệp Phong chỉnh sắc nhìn thành viên Tư Lược đoàn phân phó, dẫn Liên Na rời trú địa bí mật, đi tới hoàng cung, trực tiếp vào tẩm cung của Sa Nhã.

“Mẫu hậu, con đã đưa Lôi Ân đến rồi!”

Trong tẩm cung, Sa Nhã đoan trang mĩ lệ, dáng vẻ cô đơn đang đứng bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, Liên Na đợi thị nữ thông báo một tiếng, được cho phép lập tức dắt Diệp Phong đi vào tẩm cung, thỉnh an Sa Nhã.

“Các con ngồi đi!” Sa Nhã nghe vậy miễn cưỡng đối với con gái và con rể tương lai lộ ra một nụ cười ôn nhu, ý bảo bọn họ ngồi trên ghế, chính mình thì ngồi bên giường, nhìn Diệp Phong, trực tiếp mở miệng nói: “Lôi Ân, quan hệ giữa con và Liên Na ta đều biết. Nếu con đã dám cùng nữ vương yêu nhau, vậy phải chuẩn bị tâm lí cho tốt, ta nghĩ các con bí mật lui tới thật không nên. Hi vọng các con nhanh chóng công khai quan hệ sớm định ngày thành hôn, con nghĩ sao?”

Trước khi công khai yêu nhau không được quan hệ? Sớm ngày thành hôn? A di đà phật, nếu không để Tĩnh Hương và Mộng Hinh cùng kết hôn, hậu quả này nhất định sẽ rất nghiêm trọng ….. Diệp Phong nghe Sa Nhã hoàng hậu nói xong, nhìn về phía nữ vương lão bà cầu trợ.

“Mẫu hậu, chúng con tạm thời công khai quan hệ yêu nhau là được mà. Kết hôn quá sớm trong lòng con vẫn chưa kịp chuẩn bị!” Liên Na thu được ánh mắt của tình nhân, đi tới bên cạnh mẫu hậu mỉm cười. Kỳ thật nàng rất muốn được kết hôn sớm cùng tình nhân, nhưng vì đạo sự và các nàng khác, nàng chỉ đành tạm thời nhẫn nại!

“Ân, nếu con đã nói như vậy thì trước hết hãy công khai quan hệ đã vậy!” Sa Nhã thấy Lôi Ân không trực tiếp trả lời bà, ngược lại nhìn về phía ái nữ, trong lòng có điểm nghi hoặc, bất quá thấy ái nữ nói như vậy, bà cũng đành miễn cưỡng, nghĩ ngợi một chút, xấu hổ liếc mắt nhìn Diệp Phong nói: “Liên Na, con ra ngoài trước đi, ta cùng Diệp Phong có chuyện riêng cần nói!”

“Mẫu hẫu muốn nói chuyện gì với chàng thế? Con không được nghe sao?” Liên Na nghe vậy tò mò hỏi, có chút lo lắng cho mẫu hậu, bởi lẽ Lôi Ân danh tiếng xấu, không thể để cho hắn giở trò được.

“Liên Na, nàng ra ngoài trước đi!” Diệp Phong đã thấy ánh mắt xấu hổ của Sa Nhã, cũng đoán được bà cần nói chuyện gì với mình, lúc này lộ ra vẻ tự tin mỉm cười, đợi Liên Na rời đi, nói với Sa Nhã: “Vương thái hậu, bây giờ chỉ còn hai người chúng ta, có chuyện gì xin cứ nói.”

“Ân ….. “ Trước mặt con rể tương lai nói loại sự tình này, Sa Nhã thần sắc vô cùng xấu hổ, nhưng nếu không đề tỉnh Diệp Phong ngàn vạn lần đừng đem chuyện này nói cho Liên Na, Sa Nhã trong lòng thật sự bất an, sợ Liên Na biết sẽ không thể chấp nhận, bởi vậy nghĩ ngợi một hồi rồi nói với Diệp Phong: “Lôi Ân, lúc trước bộ hạ của ngươi cứu ta đưa ra ngoài, nên đã biết rõ chuyện của ta phải không? Ngươi ngàn vạn lần đừng cho Liên Na biết, nếu không ta không còn mặt mũi làm người, nó cũng sẽ mười phần thống khổ!” Sa Nhã nói xong lập tức xấu hổ cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Diệp Phong.

“Hắc hắc, đôi khi có những chuyện thấy được không bằng không thấy được. Nhạc mẫu đại nhân xin cứ yên tâm, Liên Na vĩnh viễn cũng không biết được chuyện của người. Con và bộ hạ cũng đã sớm quên chuyện này rồi, người cũng không nên quá nghĩ ngợi. Vì Liên Na người nên sống cho thật tốt. Nàng đã mất đi quá nhiều thân nhân, không thể lại chịu loại đả kích này nữa. Sau khi con và nàng gặp nhau đã rút mất nhiều thời gian ở cạnh người, nghe Liên Na nói người thích nhất là ngắm phong cảnh, có thời gian chúng con nhất định cùng người đi thăm khắp các nơi ưu mĩ!”

Liên Na không ở đây, Diệp Phong biết rõ Sa Nhã sợ mình tiết lộ bí mật cho nàng, bởi vậy cũng không câu nệ cẩn trọng, thoải mái khuyên bảo nhạc mẫu tương lai.

Sa Nhã thấy Diệp phong đột nhiên không hề câu nệ cẩn trọng gì hết, hơn nữa lại gọi bà là nhạc mẫu, có hảo ý khuyên nhủ bà, lắc đầu thở dài một tiếng nói: “Vì Liên Na ta sẽ sống cho thật tốt. Hảo ý của con ta xin tâm lĩnh, chỉ cần con làm cho Liên Na hạnh phúc, ta có xem bao nhiêu phong cảnh cũng đều được!”

“Hảo, nhạc mẫu đại nhân xin yên tâm, tiểu tế nhất định biến Liên Na thành người nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian!” Diệp Phong cười hì hì, lộ ra vẻ mặt đùa bỡn làm Sa Nhã không nhịn được mỉm cười, sau đó liền cáo lui rời tẩm cung.

“Lôi Ân, mẫu hậu với chàng nói gì đó?” Liên Na đã chờ sẳn bên ngoài nhưng ngại có thị nữ xung quanh, không thể cùng tình lang trò chuyện thân mật nên đưa tình lang về tẩm cung của mình, tò mò mở miệng hỏi.

“Hắc hắc, bí mật, không thể nói cho nàng được!” Diệp Phong mê muội cười nhìn Liên Na trong bộ đồ màu trắng bó sát người.

“Đáng ghét, chàng là cố ý làm cho thiêü1 tò mò. Nói mau, thiếp lấy thân phận nữ vương ra lệnh cho chàng!” Liên Na trừng mắt nhìn Diệp Phong, tức giận cho hắn một phấn quyền.

“Hắc hắc, lấy thân phận nữ vương ra lệnh cho ta? Hiện ở chỗ này chẳng còn người nào khác, nàng chỉ là lão bà của ta thôi, dùng thân phận nữ vương với ta cũng vô dụng!” Diệp Phong cười, tại kiều đồn thượng của nàng bóp một cái, ôm lấy người nàng đặt lên giường, đoạn nằm đè lên trên, “Bất quá, lão công của nàng từ xưa đến nay rất yêu thương lão bà, nếu bây giờ nàng cùng ta một lần, ta liền lập tức nói cho nàng.”

“Đi chết đi, chàng là tên bại hoại tâm địa bất chính, vừa nãy có thị nữ thấy chàng vào đây rồi, thiếp la lên bây giờ!” Liên Na bị tình lang đặt dưới người, vặn vẹo thân thể mềm mại giãy giụa.

“Sợ cái gì, dù sao chúng ta cũng sắp lập tức công khai quan hệ. Bọn họ biết thì biết, nàng không nắm chắc cơ hội bây giờ, buổi tối còn có bốn người nữa tranh cướp với nàng a ….. hắc hắc …..”

Diệp đại sắc lang cười gian ác, thô bạo xé rách bộ y phục bó sát người của Liên Na, tại phần thân dưới của Liên Na kiều mị đang vừa xấu hổ vừa tức giận, nắm lấy đôi chân ngọc hoàn mĩ trong suốt, đặt đôi đùi đẹp trắng nõn thon dài lên vai, thân hình ép xuốg đĩnh nhập cấm địa, nhìn nữ vương xinh đẹp cao quý ở bên dưới, tận tình xâm phạm, dâm đãng hưởng thụ!

Bạn đang đọc Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế của Hằng Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 337

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.