Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 15

Phiên bản Dịch · 3883 chữ

Người ở bệnh viện đã chữa chạy rất tận tình cho vết thương. Bá tước Dean Ellroy được tiêm hai mũi, đảm bảo cảm giác đau sẽ không quay trở lại trong một thời gian nhất định. Ông cũng đã được trang bị thêm một lần băng quấn mới, chắc chắn và cẩn thận hơn lần băng quấn của tôi.

Dean Ellroy có thể chuyển động được những ngón tay của mình. Ông bá tước đã quay trở lại căn hộ, lấy chiếc vali nhỏ đựng áo dài của đạo Templer.

Người đàn ông không vào phòng nhìn vợ. Đối với ông, cuộc sống này vậy là đã kết thúc. Ông sẽ bán ngôi nhà này đi, rồi sẽ lui vào một nơi nào đó ở ẩn, thậm chí ra nước ngoài.

Dean Ellroy chỉ còn mong muốn một điều duy nhất.

Phải tóm cho bằng được tên giết người. Không thể để cho hắn tiếp tục hoành hành. Con dao gặm đó là một nỗi nguy hiểm rùng rợn cho con người, nó chứa một hồn ma bí hiểm, một con quỷ của miền Trung Cận Đông. Và đằng sau nó chắc chắn là kẻ điều khiển độc ác đã ra tay hành loạt những tội ác.

Nếu không thì kẻ nào đã thì thào cười vào tai ông?

Tất cả những suy nghĩ đó xoay vòng trong đầu óc vị luật sư trên con đường đến nhà thờ. Ông quyết định sẽ không kể cho bạn bè nghe về cái chết của người vợ. Cả khi có ai hỏi về vòng băng trắng quấn trên tay, chắc ông cũng sẽ không kể ra cuộc tấn công, mà tìm một câu thoái thác nào đó.

Dean Ellroy đang đi qua bầu trời chiều của thành London, đi qua lớp sương mù, đi qua ánh hoàng hôn bí hiểm. Trong khu vực Soho quả thật vẫn còn những con ngõ rất hẹp, nhưng con phố rất nhỏ, những chỗ trú ẩn đầy thuận tiện bây giờ đang được phủ đầy lớp hơi nước mờ mờ, gợi nhớ lại trong ông thời kỳ tàn khốc của tay giết người hàng loạt “Jack the Ripper”. Bá tước Dean Ellroy nghĩ tới hắn, và nhớ ra rằng cả tên Jack cũng đã giết người bằng dao.

Những tình tiết trùng lặp đẫm máu… Nhưng khu Soho chẳng phải chỉ có những khu phố nhỏ hẹp. Mấy năm vừa qua người ta đã xây dựng lại rất nhiều. Mặc dù phần nào nét duyên dáng u tối của khu vực đã bị lấy bớt đi, nhưng thay vào đó người ta có thể sử dụng những công trình xây dựng hiện đại, và thậm chí kể cả một vài bãi đậu xe mới.

Vào mùa hè, thật khó mà tìm được một chỗ đậu xe ở đây. Nhưng vào thời điểm này và nhất là trong tiết trời u ám này, tình hình khác hẳn. Có một bãi đậu xe nằm không xa nhà thờ Templer. Những người đàn ông dừng xe tại đây, xuống đi bộ phần đường còn lại.

Dean Ellroy hôm nay là người đến thứ tư.

Có ba người đã đến trước. Ông nhận ra những chiếc xe của họ. Chỉ còn thiếu chiếc xe Sierra của Nigel Rick.

Vị luật sư buớc xuống xe. Tay ông cầm chiếc vali nhỏ. Từ một phía vang lên tiếng bước chân của Sam Fairfield. Trong sương, trông dáng anh lừ lừ thật giống một con ma. Người anh em đồng hội đồng thuyền gật đầu với Dean Ellroy.

- Ổn cả chứ?

- Vâng.

Sam Fairfield nhìn xuống bàn tay của người luật sư.

- Thế cái gì kia?

- Một tai nạn nhỏ thôi. Tôi đâm trượt cáo kéo vào tay mình. Trông thì có vẻ tệ, nhưng thật ra không có gì. Tôi đã được tiêm hai mũi, được quấn băng tử tế, vậy là đủ rồi.

Những lời nói tuôn ra trôi chảy trên bờ môi, trong lòng Dean Ellroy thầm xấu hổ.

Cả hai người khác cũng bước lại gần họ. Eric Langster và Barry Lockland. Họ cũng đã nghe lời giải thích của Sam. Họ không hỏi nữa.

- Nigel sao thế nhỉ?

Nhún vai không ai biết.

Có cái gì đó bò trên lưng Dean Ellroy. Việc Nigel chưa tới khiến ông không hài lòng chút nào. Mặc dù sống xa hơn cả, nhưng anh ấy cho tới nay luôn là người đến sớm nhất.

Bốn người đàn ông quyết định chờ anh thêm năm phút nữa. Nếu tới lúc đó mà Nigel chưa đến, họ sẽ đi vào nhà thờ, bắt tay vào công việc chuẩn bị.

Họ đứng trong sương mù, chìm vào ẩm ướt. Trong lòng họ bất an. Ai cũng thấy lo lăng băn khoăn, chỉ có điều không ai dám nói ra điều đó. Họ đứng im lặng, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.

Thời gian trôi.

Langster nhìn xuống đồng hồ.

- Bao lâu nữa?

- Còn một phút nữa, Barry.

Họ chờ thêm một phút đó. Dean Ellroy bước vài bước về phía trước. Ông nhìn ra con phố chạy dọc bãi đậu xe nho nhỏ. Nền đường óng ánh ẩm ướt. Một vài chỗ gặp quầng đèn hắt xuống và mờ óng lên như những mặt gương lấp loáng ánh nến.

Những người khác bước tới cạnh ông.

- Ta đi thôi. – Dean Ellroy đề nghị.

- Tốt.

Họ mang những chiếc vali theo cùng. Khi bốn người đàn ông bước qua con phố, trông họ như bốn thương gia đang đến một điểm hẹn để bàn chuyện làm ăn.

Chẳng bao lâu, quầng tối giữa những bức tường nhà đã nuốt chửng lấy họ. Sau đó một chút, họ đến con đường dẫn đến thẳng vào nhà thờ.

Họ đi hàng dọc, không nói một lời. Lớp sương mù nuốt chửng tiếng chân họ.

Dean Ellroy biết John Singlair và anh bạn Suko hiện đang ở quanh đây. Ông luật sư len lén đưa mắt nhìn quanh, nhưng không phát hiện ra một dấu vết nào của họ.

Hai anh chàng này quả thật cư xử rất khéo léo, và hiện họ chưa muốn ló mặt ra.

Trước khi nhóm bốn người đàn ông bước vào nhà thờ, họ thay quần áo. Họ làm điều này trong chái nhà xây thêm đứng ngay cửa chính.

Bốn người im lặng.

Chỉ có tiếng loạt soạt vang lên khi những tấm áo dài trùm ra ngoài bộ quần áo bình thường của họ.

Họ không cần phải nói, đây là một nghi lễ cố định, luôn lặp đi lặp lại. Nhưng nét mặt họ đã thay đổi. Những khuôn mặt trở nên nghiêm trang hơn rất nhiều, hết sức trang trọng, những người đàn ông muốn chỉ ra rằng họ không đến đây để chơi đùa. Nhiệm vụ của họ mang những nội dung đặc biệt.

Sam Fairfield đi đầu. Anh giơ tay kéo cửa nhà thờ. Nắm đấm nằm thật nặng, anh phải gắng sức mới có thể kéo cánh cửa ra bằng một tay. Chỉ vài giây đồng hồ sau đó, cả bốn người đàn ông bước vào bầu không khí im lặng trang trọng bên trong nhà thờ. Những tà áo dài sáng màu của họ ánh mờ mờ, làn vải chuyển động bên mỗi bước chân. Nó tạo thành những nếp gấp, những nếp gấp không tha thứ cả cây thập tự đằng trước ngực họ. Nhiều khi trông như thể những cây thập tự đang bị vò nát, bóp méo, trở thành những dấu hiệu kỳ quặc.

Tối và lạnh. Chỉ một luồng ánh sáng rất yếu ớt lọt qua những khung cửa sổ rất cao ở hai bên đường, tỏa vào bên trong nhiều vệt tối hơn là ánh sáng. Những chiếc cột rất rộng hình tròn vươn lên đỡ lấy trần phòng cong cong.

Trên nền đất hiện rõ nắp mộ của những thành viên nhóm đạo Templer ngày trước. Những bức ảnh của những hiệp sĩ Templer được tạc rất lớn vào đá – niềm vinh dự cuối cùng mà các thành viên của nhóm đạo này được hưởng.

Barry Lockland bước sang một bên. Hôm nay tới phiên anh chuẩn bị giá đựng nến. Trông chúng như những cánh tay dài, gầy guộc, thẫm màu. Phía bên trên nhô lên những ngón tay màu trắng, đó là những thân nến, trên cùng là những sợi dây mỏng manh.

Barry để giá cắm nến tạo thành một hình chữ nhật, các thành viên trong nhóm đạo rồi sẽ đứng đúng vị trí của họ đằng sau hình chữ nhật này.

Anh quẹt một que diêm. Tiếng sột soạt bẻ gãy bầu không khí im lặng trang trọng nặng nề.

Những đầu bấc bùng cháy. Lần lượt chúng bốc lên những lưỡi lửa dài, ném ánh sáng ra một khoảng không gian có hạn. Ánh nến cũng chiếu vào gương mặt của những người đàn ông, những gương mặt bây giờ cứng đờ, trông như mặt nạ, tạo cho họ một vẻ ngoài bí hiểm. Không khí trong các cuộc gặp gỡ của nhóm dạo này bao giờ cũng vậy, chỉ có điều buổi tối hôm nay cả bốn người đàn ông đều nhận thấy sao luồng ánh sáng thật lạ, nó bí hiểm hơn, như vừa trồi lên từ lòng sâu thẳm của một bóng tối bị đè nén.

- Sao Nigel vẫn chưa thấy tới? – Luật sư Dean Ellroy bẻ gãy sự câm lặng.

Không một ai trả lời.

Cả bốn người đều cùng một suy nghĩ.

Ở những thành phố khác, đã có anh em của họ bị giết chết. Phải chăng Nigel Rick giờ đã phải chịu một số phận tương tự?

Không một ai muốn nói về chuyện đó. Nhưng rồi đột ngột, họ nghe một tiếng động vang lên bên cửa.

Cả bốn cái đầu quay lại.

Dáng người thứ năm xuất hiện trong không gian mờ mờ bên cửa nhà thờ. Cả người này cũng đã mặc chiếc áo choàng dài, có in hình cây thập tự đằng trước ngực, anh ta kéo vành của chiếc mũ vải bên trên xuống thật thấp, hầu như che xuống khuất mặt.

- Vậy là cậu đến rồi. – Dean Ellroy nói. – Trời đất, chúng tôi đã lo quá!

- Một tai nạn! – Câu trả lời vang lên, chỉ vừa đủ lớn để bốn người kia hiểu được.

- Nhưng không phải là tai nạn với cậu chứ?

- Không!

- Lại đây với chúng tôi! – Eric nói. Anh hơi bước sang một bên, tạo chỗ cho Nigel.

Không một ai nhìn xuống vành miệng của dáng người mới vào. Cái khuôn miệng đó bây giờ đang khẽ nhăn lại thành một nụ cười quỷ quái…

- Mình đếm tất cả chỉ có bốn người. – Suko nói. – Hay là mình nhầm.

- Cậu không nhầm đâu.

- Người thứ năm ở đâu?

- Rồi anh ta sẽ tới, mình đoán là như vậy.

- Cậu có chắc không, John? – Rõ là Suko không tin như vậy. Anh nói tiếp. – Những gì đã không thành công ở Dean Ellroy, rất có thể đã đến với một kết cục ở những người khác.

- Mình hy vọng là không.

- Nhưng cậu cũng không phản đối.

Đáng tiếc thay, tôi quả thật không thể phản đối. Nhưng những nỗi e ngại của chúng tôi không biến thành sự thật, bởi chúng tôi nghe thấy tiếng những bước chân vang lên, mặc dù là những bước chân cẩn thận. Hai chúng tôi nhìn sang bên phải, nơi có con đường rất hẹp dẫn vào cửa nhà thờ và phát hiện thấy ở đó một dáng người đã thay áo, đang như chìm xuống trong làn áo dài có mũ vải. Tà áo có vẻ hơi dài đối với anh ta, vừa đi dáng người kia vừa phải nâng nó lên một chút để mép vải không quệt xuống nền đất ẩm.

- Anh ta kia rồi! – Suko thì thào. Giọng anh nhẹ nhõm hẳn. Anh đã tập trung quá mạnh cho khả năng người đàn ông này không xuất hiện nữa.

Tôi không nói một lời, bởi tâm trí tôi đang chìm ngập trong biết bao nhiêu suy nghĩ, nội tâm tôi đang chìm ngập trong những cảm giác lạ lùng.

Nếu có ai đó hỏi tôi nguyên nhân, chắc tôi sẽ không thể trả lời rõ ràng. Nhưng có cái gì đó trong toàn bộ tấn tuồng này không làm tôi vừa lòng, có cái gì đó chạy ngược chiều.

Nếu biết được yếu tố nào đã khiến tôi nảy ra những băn khoăn đó, chắc là tôi sẽ thấy dễ chịu hơn hẳn.

Người đàn ông thứ năm cư xử hết sức bình thường. Anh ta tự tin đi theo con đường của mình. Chẳng nhìn sang trái mà cũng chẳng nhìn sang phải, rồi anh ta biến mất sau chái nhà nho nhỏ được xây thêm bên cạnh cửa nhà thờ. Chúng tôi thậm chí còn nghe thấy cả tiếng kẹt cửa vang lên và những âm thanh trầm đục khi nó sập vào ổ khóa.

- Bây giờ thì sao? – Suko hỏi. – Có phải mọi chuyện đều ổn không? Hay chúng ta bây giờ phải tìm tòi vòng quanh khu nhà thờ để phát hiện ra một con dao găm biết bay?

- Mình không biết, anh bạn già ạ.

- Cậu hôm nay lạ quá. Có chuyện gì hả? Có chuyện gì làm cậu bực mình phải không? Điều gì khiến cậu không hài lòng?

- Có vẻ như mọi thứ đều yên ổn.

- Tại sao lại chỉ là có vẻ?

- Bởi bản thân mình không tin chắc như vậy. – Tôi thì thào trở lại. – Bởi vì có một chuyện nào đó đã khiến mình phải chú ý.

- Được thôi – chuyện gì?

- Nếu mình mà biết được… - Mọi chuyện đều ổ cả đấy chứ. Dean Ellroy đã nói với cậu là tất cả có năm người đàn ông, và chúng ta đã nhìn thấy cả năm người vào đây. Họ đã đến, gặp nhau trong nhà thờ này. Có một người đến muộn… - A! Chính nó! Suko!

- Chuyện đến muộn ư?

- Không, không phải chỉ đến muộn. Mà cũng có thể là nó! Thử nghĩ xem người đàn ông kia đã xuất hiện như thế nào.

- Chẳng khác những người khác đâu. Anh ta cũng đã choàng lên chiếc áo dài và… - Chiếc áo choàng, Suko! – Tôi vội kêu lên.

Suko cắt ngang sự hào hứng của tôi.

- Cái áo khoác bình thường, John. Nó cũng màu trắng, có một hình thập tự của dòng đạo Templer màu đỏ đằng trước ngực. Cậu đừng có nói là cậu không nhìn thấy cây thập tự đấy nhé.

- Thập tự thì có.

- Nhưng sao?

- Có thể là mình tưởng tượng ra, khốn nạn, thế nhưng thỉnh thoảng gã đó lại nâng vạt áo dài lên để không bị vấp. Cái áo quá dài, nhưng áo của những người khác thì rất vừa vặn. Cậu có hiểu không?

Suko nhìn tôi, tôi nhìn mắt anh sáng lên, thế rồi anh gật đầu.

- Có, John, dần dần thì mình bắt đầu hiểu tại sao. Cậu tin cái áo đó không phải là của hắn?

- Đại khái vậy. – Tôi đáp trong một khoảnh khắc phấn khởi.

- Thế thì hắn đã chiếm lấy cái áo đó, của người chủ nhân thật sự, một người mặc áo rất vừa vặn phải không?

- Cậu đang đi đúng đường đấy. Gã đàn ông thứ năm đó, kẻ đã đến muộn vì một lý do nhất định nào đó, rất có thể chỉ để người khác không nhìn thấy nó, là một kẻ không thuộc về nhóm đạo này. Hắn chính là quả trứng đẻ ra con quạ quỷ ám, rất có thể chính là kẻ đang điều khiển con dao găm biết bay, chính là kẻ đứng chỉ huy món vũ khí khốn kiếp đó.

- Vậy là cả bốn người kia đang bị nguy hiểm đến tín mạng.

- Mình tin thế.

Vậy là đã rõ, vị trí đứng hiện thời của hai chúng tôi không còn thích hợp.

Chúng tôi phải đến gần nhóm đạo Templer kia, nhưng chúng tôi không muốn đi thẳng ngay vào nhà thờ, mà quyết định nhìn qua cửa sổ.

Trong lòng nhà thờ bây giờ đã sáng hơn đôi chút. Ánh nến tạo thành một hòn đảo nhỏ trôi rập rình giữa biển tối xung quanh. Nhưng nó cũng vừa đủ sáng để cho chúng tôi nhận thấy những gì đang xảy ra ở dưới kia.

Chúng tôi quyết định bước về hướng cửa ra vào… Bốn cây nến đứng ở đó, và những thành viên của hội ăn thề đứng xung quanh hòn đảo ánh sáng.

Không một ai lên tiếng.

Tất cả đều đang tập trung tư tưởng, đều lắng nghe tiếng nói nội tâm, đều muốn thoát ra khỏi những suy nghĩ đã chiếm ngự tâm trí họ suốt mấy ngày hôm nay.

Lúc ban ngày, tại nơi làm việc, họ luôn cố gắng tập trung vào chuyện làm ăn. Nhưng những cuộc gặp gỡ buổi tối này nhằm phục vụ cho những mục đích khác. Họ muốn tìm lại với bản thân mình, họ muốn trở lại làm những con người chân chính trợ giúp những người nghèo hơn mà họ có cơ hội.

Nhưng để làm việc đó, đầu óc của họ cần phải được tự do. Và vì thế mà họ muốn thổi cho sống lại những đạo đức cổ xưa của nhóm đạo Templer. Họ muốn quay về với những luật định từ thời trước, để ngày sau đó vẫn còn có thể nhìn thẳng vào mặt mình trong gương mà không cảm thấy ngượng ngùng.

Đó là thế giới của họ, là tín ngưỡng của họ, cũng đồng thời là một động tác đền tội mà họ đã tự nhận về phía mình.

Hòa bình… Đầu tiên họ phải tạo ra sự hòa bình trong nội tại của chính bản thân mình, rồi sau đó họ mới có thể quan tâm đến những chuyện khác.

Họ đã luôn cư xử như vậy, và buổi tối thứ sáu ngày hôm nay lẽ ra cũng phải như thế, nhưng cả nhóm đàn ông đều không thể tập trung tư tưởng. Không một ai nói điều ấy ra, ai cũng tìm cách kiềm chế bản thân mình, nhưng hình như chẳng thành công.

Cả bá tước Dean Ellroy cũng cảm nhận trạng thái hỗn loạn trong nội tâm mình, một tình trạng mà ông không thể làm gì để ngăn cản. Những hình ảnh đó không muốn rời con mắt ông. Ông luôn nhìn thấy người vợ đã chết của mình nằm trên giường. Trong bầu không khí mờ tối của nhà thờ, hình ảnh đó càng khủng khiếp hơn, càng rõ rệt hơn.

Rồi người đàn ông nghĩ đến con dao găm. Nó đã hiện ra thật bất thình lình, như từ miền vô hình, nó đã vật chất hóa ngay trước mặt ông, để rồi tra tấn ông bằng một kiểu cách kinh hoàng, chuẩn bị cho cuộc tấn công cướp mạng.

Người đàn ông không thể quên con dao.

Ông cảm nhận nó một cách dữ dội.

Ông cảm nhận thấy có một điều gì đó đang xảy ra. Đã có chuyện thay đổi trong hàng ngũ của chính những người anh em hội ăn thề.

Đó chỉ là những dòng sinh điện, những cảm xúc, nhưng ông thật sự không được phép coi thường chúng.

Rõ ràng có chuyện đang xảy ra. Ở đây họ không còn được an tòan nữa. Đã có một thứ gì đó lẻn vào trong lòng con tàu nhà thờ lâu nay vẫn trôi câm nín giữa mặt biển đời thường, một thứ gì đó mà ông không thể miêu tả bằng lời.

Ông lại nhìn thấy gương mặt của bà Eireen đã chết.

Người đàn ông nuốt khan.

Bá tước Dean Ellroy mở miệng. Ông cúi đầu xuống, và một tiếng rên rỉ não nề thoát ra khỏi cổ họng ông.

Đây là âm thanh đầu tiên phá vỡ sự im lặng giữa những người đàn ông đã tụ họp về đây, và mỗi người trong nhóm còn lại đều nghe thấy nó rất rõ, hiểu nó rất rõ.

Những cái đầu giữa những làn mũ vải phủ thấp chuyển động. Những gương mặt, nhợt nhạt, phản chiếu ánh nến, quay trở về hướng Dean Ellroy.

- Anh sao thế? – Sam hỏi. Anh ta đang đứng tạo thành một đường chéo với Dean Ellroy qua hình chữ nhật bằng nến và nhìn ông chăm chú.

- Eireen! – Dean Ellroy thốt lên.

- Chị ấy làm sao?

- Cô ấy… Cô ấy không còn sống nữa. Cô ấy đã chết – hôm nay… Cô ấy đã chết ngày hôm nay… Im lặng!

Nặng nề, khó tin và trầm trọng. Không ai dám nói một lời. Ai cũng có thể cảm nhận được nỗi đau của người anh em mình, bởi tất cả bọn họ đều có những gia đình hạnh phúc.

Có phải tất cả không?

Có một ngoại lệ. Mặc dù gã chỉ hơi ngẩng đầu lên một chút, nhưng khuôn miệng gã đang tung ra một nụ cười lạnh lẽo chết người.

- Cô ấy chết rồi! – Dean Ellroy nói lần nữa như thể chưa ai nghe rõ.

Barry hỏi:

- Chị ấy chết như thế nào?

- Bị giết. Giết bằng một con dao găm, con dao đó đã tấn công cả tôi và làm tôi bị thương ở tay. Gã… gã giết người đã đến chỗ chúng tôi, các anh em ạ. Hắn đang ở London. Hắn chú ý đến chúng ta. Hắn muốn tiêu diệt nhóm đạo của chúng ta. Hắn nắm trong tay con dao găm của Harun El Basra, nhưng mà không, hắn chính là con dao đó. Con dao xuất hiện từ miền vô hình. Nó đột ngột hiện lên trước mặt bàn và tấn công bằng một sự chính xác kinh hoàng. Một chuyện không thể hiểu được, một chuyện thật tàn nhẫn… - Thôi đi. – Sam kêu lên. – Anh ngừng kể đi, thế thì khủng khiếp quá. Tại sao anh không gọi điện cho chúng tôi?

- Tôi không gọi được!

- Tại sao vậy? Chúng ta… - Nói tiếp đi!

Giọng vừa nói tuy trầm và khàn, vậy mà đồng thời vẫn chát chúa như tiếng sắt cào vào sắt.

Cả bốn người đàn ông kinh hoàng. Và cả bốn người đàn ông nhìn về kẻ vừa hở mồm ra nói, kẻ đã đến với họ sau cùng.

- Nigel? – Dean Ellroy bật kêu.

- Không, ta không phải Nigel! – Bằng một cử chỉ cương quyết, kẻ lạ gạt lần mũ vải ra đằng sau gáy và phải ra bộ mặt thật của hắn…

Bạn đang đọc Lưỡi Dao Bị Nguyền Rủa của Jarson Dark
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.