Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào ngục

Tiểu thuyết gốc · 1419 chữ

18: vào ngục

Nghe Phùng lão nói vậy làm Vân Băng xấu hổ đỏ cả mặt, thành thực mà nói nàng và Diệp Xuyên từ trước đã có hôn ước, nghe nól ông nội của nàng và cha của Diệp tướng quân, cha của Diệp Xuyên là bạn trí cốt, sau nhiều lần trong quân cảnh vào sinh ra tử với nhau nên quyết định hẹn ước, trưởng tử của hai bên sẽ thành hôn với nhau nếu là một trai một gái,

Nghe nói là Diệp Xuyên có một đại ca nhưng không may từ lúc mới sinh đã bị hại bỏ mình, điều này làm cha mẹ của Diệp Xuyên rất đau khổ, chỉ đến một năm lúc Diệp Xuyên ra đời đó như một làn gió mới quét bay đi sự u ám trong gia đình,

Vân Băng hay được người nhà nàng mang đến nhà Diệp Vấn Thiên Tướng quân chơi, kể từ đó nàng và Diệp Xuyên biết đến nhau, Diệp Xuyên ngay từ nhỏ đã yêu thích Vân Băng, cộng thêm Diệp Xuyên là một thiếu niên suất sắc từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú cũng làm cho Vân Băng rất cảm mến, nàng cũng ngầm chấp nhận Diệp Xuyên

cha mẹ Diệp Xuyên cũng rất quan tâm nàng, mỗi lần nàng đến nhà Diệp Xuyên bái phỏng, dì Tĩnh Như lại bày tiệc như chiêu đãi nguyên thủ quốc gia làm nàng rất xấu hổ.

Theo ước định nàng và Diệp Xuyên lúc 25 tuổi sẽ tổ chức đám cưới, điều nàng làm cả hai nhà đều rất mong chờ.

....

Một tuần sau. Ở một vùng núi hẻo lánh, một nhà tù toạ lạc sừng sững, xung quanh cách xa với văn minh nhân loại, chỉ có một con đường độc đạo dẫn đến cổng nhà tù, lính gác cầm súng tuần tra khắp nơi,

Đang tiến đến là một chiếc xe trong đấy là những phạm nhân, những kẻ đã mất đi tự do, bên trong có khoảng 20 người, mặc quần áo tù nhân, hai chân hai tay đều bị còng lại, trên mặt kẻ nào cũng mang đầy lo lâu,

Trong góc Trầm Vân ngồi đó, sắc mặt âm trâm, hai tay bị còng lại làm cho hắn hết sức khó chịu, không ngờ năm ngày trước hắn tỉnh lại đã thấy mình ngồi trên bàn thẩm vấn, họ còn chẳng thèm nói năng gì liền bắt hắn dùng ngón tay đóng dấu rồi lôi đi, lúc đầu hắn muốn phản kháng nhưng sức lực đều mất hết, nhưng thật may là đan điền lại hồi phục một cách kỳ quái, chỉ rắc rồi là ở đấy chẳng còn chút nội lực nào vậy là hắn đành phải để người ta làm thịt.

Năm ngày nay hắn cố gắng khôi phục thực lực, nhưng tốc độ dường như quá châm, Trầm Vân bây giờ cũng chỉ được gọi là khoẻ hơn người thường, muốn trốn thoát vẫn còn quá xa vời, với lại luôn có người canh gác hắn cả ngày súng ống lúc nào cũng sẵn sàng lên đạn

Vậy nên hắn quyết định khi vào trong ngục sẽ tập trung tu luyện, mong có ngày thoát được ra, dù sao trong người vẫn còn tứ thần võ và bản nội công của Trầm lão.

Chiếc xe đi đến cổng ngục thì dừng lại một người chỉ huy đứng ở cổng bước ra lên tiếng.

-từng đợt từng đợt phạm nhân đứng dậy bước xuống, tiếng siềng xích ở chân không ngừng kêu lẻng xẻng lạnh lùng, báo hiệu cho thấy tháng ngày ở đây thật dài đằng đẵng.

Trầm Vân bước xuống xe ngẩng đầu nhìn , thì thấy một người đàn ông trung niên chậm dãi đứng đó ngắm nhìn phạm nhân sếp thành hàng, khoé miệng nhếch, trên cầu vai là quân hàm đại tá.

-từ giờ các ngươi sẽ do ta quản lý, một khi bước vào đây quyền công dân của các ngươi đã không còn, chăm chỉ mà tu dưỡng, sẽ được pháp luật khoan hồng trả về xã hội.

Nói xong người trung niên lệnh cho cấp dưới dẫn giải đám người Trầm Vân đi vào trong nhà tù,

Hắn quan sát thấy trên cổng là hàng chữ Thanh Vân Trại Giam nằm vắt vẻo ở bên trên, trên chòi canh có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh sát với vũ trang hàng nặng ngắm nhìn đám “ người mới” bước vào

Cổng nhỏ được mở ra hai gã giám ngục đi ra, một tên tiến đến làm thủ tục bàn giao, một tên hướng dẫn đám người mới đi vào

Trầm Vân để ý giám ngục dẫn đường khá là là béo, có thể do uống bia rượu nhiều, trên ngực còn đeo cái bảng hiệu ghi rõ “ phó đội trưởng Sầm Hi.

Đi vào trong phòng giam, cứ đến một phòng hắn lại cởi còng cho một người rồi có một giám ngục khác đi vào.

Rốt cuộc cũng đến lượt Trầm Vân.

Vừa bước vào trong phòng, một người quản giáo đi vào đóng cửa lại quát lên.

-cởi quẩn áo.

Trầm Vân giật mình cười cười nói

-thưa quản giáo ngài xẽ không làm gì ta chứ, ta một thân vẫn còn trinh trắng.

Gã giám ngục trợn mắt

-nói vớ vẩn ít thôi, theo thông lệ, kiểm tra đồ đạc, có muốn ăn đòn không?

Hết cách rồi, Trầm Vân đành phải cởi quần áo ra, cả người trần chuồng đứng trong phòng, may mà gã quản giáo cũng không phải đồng tính, không thì khẳng định hắn gặp xui xẻo.

Quản giáo lục soát quần áo của Trầm Vân, không thấy có điều gì lạ hắn cầm lấy một cái chăn ném cho Trâm Vân, rồi nói

-từ nay mày sẽ ở trong phòng này, phòng này có 4 người nữa chút nữa bọn kia đi lao động về chúng mày tự chia phòng với nhau đi,

Nói xong hắn đi ra khỏi phòng, đóng cửa khoá trái lại.

Trầm Vân quan sát thấy vừa đủ có năm chiếc giường đá, hắn tặc lưỡi bất đắc dĩ mang chăn phủ lên một chiếc giường bỏ trống nhắm mắt bắt đầu ngủ, đi đường xa cộng thêm phải đeo xiềng xích làm hắn mệt mỏi, lúc lày cần nhất là có một giấc ngủ thật ngon.

Ngủ được tầm ba tiếng thì cửa sắt được mở ra đi vào là 4 người, kì quái nhìn Trầm Vân, rồi một người trung niên mở miệng nói

-lính mới sao? Phạm tội gì?

Trầm Vân buồn bực trả lời

-tội trạng gì chứ, tôi bị bắt oan

Nghe thấy vậy 4 người còn lại bật cười

-bước vào đây ai mà chẳng bị oan, thôi cố mà tu dưỡng cho tốt để còn về gặp lại gia đình.

Nghe thấy vậy Trầm Vân cười mà không phải cười

“ Gia đình sao? Mình làm gì có “

Một lúc sau tiếng chuông vang lên, người trung niên liền nói với Trầm Vân

-đến giờ ăn rồi, có muốn đi không?

Trầm Vân gật đầu đứng dậy bước theo 4 người đi ra khỏi cửa phòng,

Đến một căn nhà ăn rộng phải đến bảy tám trăm mét vuông, Trầm Vân tiến đến lấy cái khay của mình đến xin thức ăn.

Khẩu phần chỉ là 3 con cá, một muỗng rau xào, một muỗng cơm, một chút thịt, và một bát canh nhỏ. Làm hắn bất đắc dĩ.

-không ngờ thức ăn ở đấy lại kém đến vậy, lắc đầu tặc lưỡi chuẩn bị xúc cơm ăn thì bị một bàn tay chặn lại, Trầm Vân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một đại hán ra ngăm đen đứng nhìn hắn bất thiện, hắn bất đầu nói.

-người mới, nhường xuất cơm này cho Tiêu đại ca đi, để cậu phải chịu khổ rồi,

Nói xong hắn cầm khay cơm của Trầm Vân rồi bỏ đi

Trầm Vân muốn phát tác, nhưng hắn rốt cuộc vẫn nhịn được, quay đầu theo hướng đại hán thì thấy một kẻ thân cao gầy, trên người bao quanh là một đám tiểu đệ bu lấy nịnh nọt,

-kẻ kia chắc hẳn là tiêu ca đi?

Bất đắc dĩ, Trầm Vân bèn quay lại phòng đánh một giấc thì một cánh tay nắm lấy tay hắn

-chắc là đói lắm hả lại đây, tôi với cậu mỗi người một nửa.

Bạn đang đọc Lụi Tàn sáng tác bởi gangstyle
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gangstyle
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.