Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát Thủ

Tiểu thuyết gốc · 1440 chữ

16: sát thủ

Trầm Vân giật mình, nhảy lên, trên mặt chưa hết bàng hoàng, hỏi?

-tại sao cô lại ở đây?

Vân Băng thấy Trầm Vân thấy Trầm Vân nhảy ra xa, thì bèn tiến lại gần, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói với hắn.

-anh làm sao lại lọt được vào đây? Tôi hiện bây giờ sẽ bắt anh lại để điều tra.

Nói xong, Vân Băng tiến đến, bắt lấy vai của Trầm Vân, nhưng Trầm Vân bây giờ đâu còn giống một năm trước, ngay lập tức hắn lắc mình, túm lấy tay của Vân Băng, rồi nói.

-cô bị thần kinh à? Tôi chỉ là khách đi du lịch, cô có quyền gì bắt tôi?.

Vân Băng bị Trầm Vân mắng, trong lòng liển giận tím mặt, lập tức mắng lại.

-anh mới là tên thần kinh, làm gì có khách du lịch nào lại du lịch chỗ này, mà hiện giờ đường từ chân núi lên, chúng tôi đã phong toả hết, nếu anh đã lọt được vào tận đây thì chắc chắn có ý đồ, hiện giờ tôi hoàn toàn có quyền bắt anh.

Đột nhiên, Trầm Vân lao mình lên phía trước, ôm lấy Vân Băng rồi lách qua một bên, một tiếng súng vang lên trong rừng, trên thân cây trỗ Vân Băng từng đứng vẫn còn nguyên một lỗ đạn.

Vân Băng kịp định thần lại, quay lại nhìn thì không hề thấy một ai, rồi đột nhiên nàng xấu hổ đỏ cả mặt vì Trầm Vân vẫn còn ôm nàng nằm trên đất.

Nhanh chóng đẩy Trầm Vân ra, rồi núp vào một cái thân cây, quay lại nhìn Trầm Vân thì cũng thấy hắn núp sẵn ở một cái cây khác.

-tại sao anh biết có người bắn súng? Vân Băng nghi hoặc hỏi.

-tại tôi cảm thấy có sát khí từ đằng xa, hình như không chỉ là một người, có thể là 3,4 người, tôi thấy có ánh lửa xuất hiện, biết ngay là có người bắn súng.

Nghe đến vậy, Vân Băng kinh ngạc, người thanh niên kia không ngờ cũng là kẻ luyện võ, thậm trí còn là cao thủ, đám người mà hắn nói chắc chắn là tập đoàn sát thủ Liên Minh Bóng Tối, hiện giờ Vân Băng lại đang tách đội, nếu báo tiếp viện thì cũng mất rất nhiều thời gian.

Chưa kịp gọi tiếp viện, thì 4 bóng đen từ đằng xa đã di chuyển đến, một kẻ trong số đó rút ra một thanh kiếm, chém thẳng vào cái cây mà Vân Băng đang ẩn núp, thân cây bị chém chẻ làm đôi, Vân Băng chật vật tránh né được, nhưng trên vai xuất hiện một vết thương, máu không ngừng chảy.

Thấy chưa hạ sát được Vân Băng , một kẻ khác liền đã rút ra một khẩu súng ở trong người, chĩa vào nàng. Nhưng đột nhiên, một cước từ bên cạnh đạp tới, khẩu súng vỡ nát, chưa kịp định thần, hắn lại bị một quyền nện vào mặt, bay ra xa bất tỉnh nhân sự.

Quay lại thì thấy gã thanh vô hại kia đã đứng cạnh mình từ lúc nào, Trầm Vân ngay lập tức, tung ra ba cước cực nhanh, nhưng những tên sát thủ kia cũng không phải dạng vừa, ngay lập tức, chúng chặn được đòn tấn công của Trầm Vân, lùi lại đằng sau hơn 10 mét, thủ thế.

3 tên sát thủ lại thấy kinh ngạc, không ngờ thân thủ của Trầm Vân lại ghê gớm đến vậy,nhìn nhau một lát, chúng liền chia nhau ra, một kẻ đấu với Vân Băng, hai kẻ khác thì tiến đến giải quyết Trầm Vân.

Vân Băng nhìn thấy năng lực của Trầm Vân thì hơi sững sờ, nhìn thanh niên trông có vẻ vô hại kia lại dễ dàng hạ gục một tên sát thủ chuyên nghiệp.

Quả nhiên không phải kẻ tầm thường, 2 tên sát thủ vây hãm Trầm Vân hết sức kinh ngạc, nếu đơn độc đối đầu với hắn, rất có thể sẽ bị hạ gục một cách dễ dàng, tuy nhiên, bên chúng có hai người, lại còn phối hợp cực kỳ ăn ý, căn bản không phải sợ người thanh niên này.

Đang giằng co quyết liệt, Trầm Vân chợt giơ chân lên, tốc độ nhanh vô cùng, một tên trông thấy vậy, ánh mắt kinh dị , lập tức lách người tránh qua một bên, Trầm Vân thấy được tên kia tránh được cú đá chớp nhoáng của mình, nội tâm không khỏi kinh ngạc,

Tên kia thì âm thầm kinh hãi, không ngờ Trầm Vân lại còn lợi hại như vây, tránh né cú đá lúc nãy hoàn toàn là do hắn phản xạ mà ra, tên còn lại thấy vậy, dùng kiếm liền đâm vào hông của Trầm Vân, khi lưỡi kiếm gần chạm đến hông Trầm Vân lách người qua một bên, đồng thời bắt lấy cô tay gã kia, dùng sức bóp, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy vang lên, cổ tay của tên kia lập tức gãy vụn, đồng thời đá vào ngực tên sát thủ. Bị đá bay đi mấy mét, lúc ngã xuống đất thì không còn nhúc nhích, hiển nhiên là đã chết.

Thấy đồng bạn bị giết, kẻ còn lại không giữ được bình tĩnh, tiến lên tấn công Trầm Vân, nhưng hắn lộ quá nhiều sơ hở, Trầm Vân nhanh như điện, dùng một đòn thế hắn học được trên tivi, đoạt lấy thanh kiếm từ tay kẻ kia, chém một nhát vào cổ họng hắn, kẻ kia lập tức ngã gục xuống đất,

Kẻ còn đang giao đấu với Vân Băng, thấy tình thế không ổn, liền lập tức bỏ chạy, Vân Băng thừa thắng đuổi theo, đột nhiên từ phía xa Trầm Vân lại nhìn thấy ánh lửa, gấp rút, hắn không kịp nghĩ tiếp, lập tức ôm lấy Vân Băng nhảy vào bụi cây.

Lại một lần nữa bị nam tử xa lạ ôm lấy, Vân Băng xấu hổ, định đẩy Trầm Vân ra xa, đỗng nhiên trên người cô có cảm giác một chất lỏng ấm áp ở trên người mình, thấy có chuyện không ổn, nàng lật người Trầm Vân lại, thì thấy trên ngực Trầm Vân có một cái lỗ xâu hoắm, máu không ngừng chảy ra, Vân Băng lập tức gọi tiếp viện, cõng Trầm Vân chạy như bay khỏi khu vực nguy hiểm.

Đặt Trầm Vân trên một vách đá, lấy khăn che đi vết thương đang không ngừng chảy máu, Vân Băng nói bằng giọng run run.

-tại sao? tại sao lại phải cứu tôi?

Mặc dù rất đau, nhưng để giữ tỉnh táo Trầm Vân liền trêu đùa nói.

-tôi cũng không biết, chắc tại tôi thấy cô xinh đẹp như vậy mà tử nạn thì vị hôn thê của cô chắc là buồn lắm

Vân Băng bật cười, tên này cái mạng nhỏ còn khó mà giữ, cũng đòi lo cho người khác sao? Sợ Trầm Vân bị hôn mê vì mất máu, Vân Băng tiếp tục hỏi.

-Người như anh vào khu rừng này, chắc chắn là có lý do nào đó, có phải là vì bí mật trên núi không?

Trầm Vân nhẹ gật đầu, nhưng không nói cho Vân Băng là hắn đã tìm thấy Tứ Thần Võ trong động phủ.

-những kẻ kia là ai? Tại sao chúng muốn truy sát cô? Trầm Vân hỏi

-là sát thủ muốn vào núi tìm bí mật, nếu chúng có được, sẽ rất nguy hiểm đến an ninh thế giới, chúng tôi ở đây để tìm bí mật này trước chúng, không ngờ là chúng tôi phong toả hết ngọn núi, mà bọn chúng và anh vẫn chui vào đây được.

Trầm Vân gật đầu, không ngờ lại có nhiều kẻ thèm muốn Tứ Thần Võ như vậy, không thể ngờ cho chúng là, tại con hồ ly trắng nên Trầm Vân lại hớt được tay trên.

Do bị mất máu quá nhiều, Trầm Vân bắt đầu buồn ngủ, đôi mắt lặng chĩu bắt đầu đóng lại,

Trong cơn mơ, hắn nhìn thấy mình đứng trên một đáy vực, khi sắp rơi xuống thì có một bàn tay nắm chặt lấy hắn, quay lại nhìn thì người đó chính là Vân Băng, nàng nhìn hắn trìu mến , như một người nàng yêu thương nhất, nhưng một bàn tay đã tách hắn với nàng ra, còn hắn thì tiếp tục rơi xuống đáy vực xâu thẳm

Bạn đang đọc Lụi Tàn sáng tác bởi gangstyle
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gangstyle
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.