Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lục Đạo Oán: Chương 1: Xuất sơn

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Lục Đạo Oán: Chương 1: Xuất sơn

An Giang Thất Sơn là nơi hội tu linh khí tốt nhất của nước Việt. Nơi đây thường có các bậc thánh nhân tu hành, họ ẩn cư ở nơi sơn lâm rừng núi. Người đời thường lặng lội đường xa, băng rừng lội suối để đến được đây & xin học đạo. Mà không biết có bao nhiều người đã bỏ mạng ở nơi đây bởi: thú dữ, rắn rết, các loài cực độc của thiên hạ. An Giang gần như là khởi người của nhiều môn phái tu hành của nước Việt. Nên được người dân miền Nam thường hay lặn lội đường xá mà xuống đây lễ Phật, lễ mẫu mà xin lộc để làm ăn cho được tốt.

Phải biết Thất Sơn là được gọi chung của bảy ngon núi. Mỗi một ngọn núi đều có một đường linh khí bao quanh. Kết hợp với những ngọn núi khác thành lập được một tòa đại trận tự nhiện của tạo hóa. Làm cho những loài vật nơi đây sinh trưởng nhanh chóng. Động vật cũng có thể tu thành. Chỉ cần chúng nó khai linh trí thì đều có thể tu hành. Thực vật cũng vật. Chỉ cần cây cỏ hoa lá hấp thu đủ một mức độ linh khí nhất định sẽ tạo ra tinh. Từ tinh này nó sẽ tu luyện thành yêu.

Lần lượt bảy ngọn núi này là:

-Thiên Cẩm Sơn

-Ngũ Hồ Sơn

-Phụng Hoàng Sơn

-Ngọa Long Sơn

-Liên Hoa Sơn

-Anh Vũ Sơn

-Thủy Đài Sơn

Trên Thiên Cấm Sơn có một vách đá đang lơ lững trên sườn núi. Một chàng trai khôi ngô tuấn tú cao khoảng một mét bảy, độ tuổi khoảng 20, mặc bộ một quần áo bà ba màu đen. Đang nằm ngủ. Từ đâu có một con gió thổi tới đủ lạnh cả sống lưng. Thì từ trong bụi cây có một con hổ bay ra để mà vồ mồi. Cũng may người thanh niên sinh sống tại nơi này từ nhỏ nên thân thủ cũng không tệ lắm, hắn liền bật dạy ngay nếu không kịp thì cũng đã thịt nát xương tan rồi. Khi nhìn kỹ lại mới thấy con hổ này màu trắng, nó hai mắt phát ra dị quang, trên đầu có ba cộng lông vàng, Chàng trai trẻ nhìn vào con hổ rồi nói.

-“Miu miu ngươi hư quá lại phá giấc ngủ trưa của ta”

Con hổ không thèm nhìn chàng trai mà liếm móng vuốt của mình. Chàng trai hận không đêm con hổ đi nấu cao càng sớm càng tốt. Có thể thấy cơ thân người thanh niên này đang gồng cứng lại, cơ bắp trên người căng, chuẩn bị xuất thủ, hắn dùng tốc độ thật nhanh bay vào đánh miu miu. Vừa mới áp sát định dùng một đấm đánh thẳng mặt miu miu thì bổng có một tiếng từ trong hang động phát ra:

-“Tiếu Phong ngươi vào đây ta bảo”

Do Tiếu Phong thất thần liền bị Miu Miu tát một cái làm cho hắn văng thằng vào động rồi đứng lên chỉnh sửa lại quần áo rồi vội vàng thưa:

- “ Sư phụ cho gọi con”

Trước mặt Tiểu Phong là bảy vị sư phụ của chàng. Mỗi một vị trong đây đều phát ra một sự thoát tục. Trên thương vị có sáu vị là nam một vị là nữ. Cả bảy vị này hình dáng nhìn như khoảng bảy đến tám chục tuổi. Da dẻ hồng hào. Lại không hề có nếp nhăn trên da mặt. Nhìn bảy vị phát ra sự từ bi không thể nghĩ bàn. Lần này không biết vì sao mà bảy vị sư phụ lại hội tụ đầy đủ. Thường họ đều ở động phủ ít có khi nào chịu ra. Có thể thấy lần này có việc thật sự quá trọng đại. Khi hắn đang thất thần thì đại sư phụ nhìn Tiểu Phong rồi mỉm cười

-“ Tiếu Phong ngươi cũng nên xuất sơn đi tìm thân thế của mình rồi nha”.

Tiếu Phong hắn ngơ ngác nhìn bảy vị sư phụ của mình như có điều không hiểu. Đại sư phụ lại tiếp tục nói:

-“ Ta lụm người từ dưới chân núi. Năm đó nếu ta không tới kịp thì ngươi đã làm mồi cho bầy rắn hổ mây rồi. Ngươi phải biết nha con lớn nhất cũng dài khoảng gần năm mươi mét con nhỏ thì cũng mười đến mười lăm mét nha.”

Đại sự phụ vừa nói cho hắn hoàn cảnh khi nhặt được hắn sẵn tiện trêu hắn. Nhìn thấy mặt hắn lúc này. Những vị sư phụ không thể nín cười. Chỉ hận không thể nào lôi hẳn ra tim, gan, phèo ,phổi ra mà cười một lần. Rồi đại sư phụ lại tiếp tục nói

-“Đây là chiếc nhẫn của ngươi. Trong đây có thân thế của ngươi. Ngươi cầm lấy nó. Ngươi hãy lên Sài gòn mà tìm Vương lão đầu, hắn sẽ giúp ngươi”.

Tiếu Phong hắn quang sát thật kỷ mới thất rõ chiếc nhẫn này màu xanh ngọc bích. Có khắc hình một con hổ đứng hiên ngang trên vách núi ở sơn lâm. Đang ngắm nhìn chiếc nhẫn thật kỷ thì đại sư phụ đưa một mảnh giấy là địa chỉ của vương lão đầu, rồi phất tay. Rồi cả bảy vị sư phụ đều nhẹ nhõm mỉm cười rồi nói với nhau.

-“ Nó đi rồi thì không còn ai quấy phá chúng ta thanh tu, lần này phải đãi tiệc uống không say không về mới được, hahaha”.

Tiếu Phong hắn thấy chính mình đang ở dưới chân núi. Hắn biết mình bị mấy lão đầu đó đem mình đá đi chắc hẳn vui lắm. Hắn từ nhỏ trên núi học võ đạo cũng chưa lần nào đặt chân xuống núi. Đói thì ăn hoa quả. Khát thì lấy nước sương mà uống. Ngày ngày lấy tu hành làm bạn. Hắn cũng không biết đi đâu trên tay chỉ cầm một tờ giấy mà trong túi lại không có tiền.

Hắn lại nhìn theo ánh trăng mà đi. Khinh công của hắn cũng không phải hạng tầm thường. Cứ đêm khuya chạy một mạch cho đến một khu rừng hoang vắng. Trong khu gần này lại có một ngọn núi. Trên núi có một cái thôn xóm khoảng vài chục hộ dân. Mà khi Tiếu Phong nhìn từ dưới chân núi lên trên sườn núi hắn thấy nơi đây toàn là sát khí. Cùng với bản tính của hắn sẽ chắc chắn lên đây lên như thế nào. Khi tới sướn núi chổ này địa hình cực kỳ hiểm trở, xung quanh ngoài có sát khí ra thì còn có mây trắng lượn lờ giữa trăng đêm. Làm cho thôn xóm càng trở nên thần thần bí bí.

Bước vào thôn xóm có một phiến đá màu trắng, nhìn ước lượng có khoảng hai mươi đến bai mươi ký trên đó có ghi vài chữ là: “Mượn nơi đấu pháp”. Tiếu Phong phải rùng mình bởi phải biết cỡ nào là bá đạo mới dám hùng hổ mà làm như vậy.

Khi hắn nhìn thấy trong thôn xóm toàn bộ người đã bị chết nằm trên mặt đất, trên thân thể họ đầy vết thương, máu chảy lênh láng, cảnh tượng thật hãi hùng. Hắn phải trấn áp tâm trí của mình rồi quan sát xem nơi đây còn có người sống không để mà kịp thời cứu chữa. Hắn thấy chỉ có duy nhất một căn nhà gỗ có ánh đèn phát ra. Căn nhà gỗ nhìn đơn sơn mộc mạc. Nhìn như nó sắp chịu không nổi năm tháng của thời gian bất cứ lúc nào cũng có thể sập.

Bước vào nhà hắn liền thấy một bé gái độ tuổi khoảng mười hai mười ba tuổi trong rất xinh xắn. Bé gái mặc bộ đồ màu đỏ. Khuông mặt xinh xắn đầy lem luốc lại kèm theo dòng nước mắt. Lại làm cho hoàn cảnh thật ưu sầu không thể diễn tả được bằng lời. Người chết, bé gái và nước mắt. Tiếu phong lúc này cũng không thể kèm được lòng. Không biết có thể nàng mệt mỏi quá hay sao mà nàng. Ngồi dựa vào quan tài, làm cho quan tài tràn đầy nước mắt lại rơi xuống mặt đất tạo ra tiếng động tóc tóc. Tiếu Phong nhìn thấy bát nhang cũng đã gần tàng nên lên tiếng nói:

-“ Em nhỏ nên thắp một nén nhang. Đừng nên cho nhang tắt như vậy không tốt”.

Bé gái nhanh nhẹn thắp nén nhang rồi quay lại hỏi:

-“ Anh là ai tại sao đến nơi đây anh tên gì”.

Tiếu Phong mỉn cười rồi nói:

-“ Anh tên là Thất Tiếu Phong, Em tên là gì? nơi đây xảy ra chuyện gì? Mà sao nhiều người chết vậy em?”.

Bé gái vội vàng lau lấy nước mắt của mình rồi trả lời Tiếu Phong:

-“ Em tên là Nguyễn Phương Linh, mọi người thường hay gọi em là bé hai Linh. Dạo trước Ông của em dặn mọi người trong sớm nên rời khỏi đây tránh tai họa sát thân. Nhưng không ai chịu rời đi bởi họ sống ở đây cũng đã nhiều đời rồi nên không nỡ, ba hôm trước thì nơi đây từ trên trời rơi xuống một tảng đá ngay cửa làng. Rồi sương mù từ đâu kéo tới. Cứ tới tối là trời chuyển cơn mưa. Nghe thấy những tiếng hét rất đang sợ thỉnh thoảng em còn ngửi được mùi tanh trong gió nữa. Hôm trước em còn thấy rất nhiều người mặc áo binh tướng hai mắt của họ đỏ ngầu, Người đi đầu tay cầm đại đạo, còn những người đi theo sau thì tay cầm thương, cưỡi ngựa hai mắt màu xanh,có con ngữa thì bị đứt cổ, có con thì nó hỡ cả xương sườn, có con thì nó bị vô số mũi tên bán trúng. Những người này xuất hiện liền giết hết mọi người. Lúc ấy em sợ quá núp ở dưới gầm bàn. Em may mắn được ông cho lá bùa họ không thấy được em nên mới có thể sống sót đến giờ,.”

Thất Tiếu Phong hắn suy nghĩ một hồi rồi nói với bé hai.

-“ Không sao đâu em, có anh ở đây rồi, anh đưa em đến nơi an toàn”.

Thất Tiếu Phong định dẫn đứa bé đi vì hắn biết nơi đây là người ta bày trận mà đấu pháp với nhau. Nếu ở đây thêm vài hôm nữa sát khí nhập thân cũng sẽ không sống được. Đừng nhìn thấy nơi đây chỉ có sát khí khóa chặt thôn làng. Mà còn được người ta sắp xếp một mê trận không thể đi ra. Chỉ có người bên ngoài vào được còn người bên trong không thể nào ra được. Hắn phải đưa đứa bé đi thật nhanh nếu không sẽ tổn hại dương khí. Nơi đây chỉ cần đem đi đốt sạch là được.

Thất Tiếu Phong cầm tay bé hai thì ngoài cửa có người xông vào dùng tốc độ thật nhanh bay vào đánh với hắn. Cũng may hắn khả nhạy bén không thì ăn trọn cả nấm đấm của đối phương nhìn kỹ lại mới thấy là người to khỏe trên thân toàn vết máu. Trên mắt trái có một vết xẹo. Trên cơ thể hắn tán phát ra chính khí lẫm liệt. Hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Thất Tiếu Phong như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Cơ bắp của người này đang xiết rất chặt. Tóc bay phất phới. Nội công đang cuồng bạo phát ra. Nếu không thật sự đánh với hắn chăc chắn bị hắn đánh chết không còn nghi ngờ gì nữa.

Bạn đang đọc Lục Đạo Oán sáng tác bởi DiepTamThao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiepTamThao
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.