Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

13 : A Nhị A Tam !!!

1428 chữ

Đoàn người tiến vào phủ. Khi đi tới khoảng sân rộng với hơn một ngàn người đang đứng. Võ đô hầu liền quát lớn.

- Các ngươi còn không mau ra mắt công cử.

Sau tiếng quát mọi người đồng loạt quỳ xuống. Không lộn xộn không trước không sau. Tất cả đều như một người quỳ xuống vậy, rất đồng loạt và chung nhịp điệu. Tiếng nói của hơn một ngàn người vang vọng một cách hữu lực và có thần. - Tham kiến công tử. - Đứng lên cả đi. Đô hầu, ngươi cho họ giải tán cả đi. - Vâng, công tử. Tất cả mọi người giải tán đi. Người nào làm gì thỉ tiếp tục đi.

Sau khi tất cả mọi người giải tán nơi đây chỉ còn lại năm người. Đó là ba anh em nhà võ đô hầu và hai chủ tớ Phong, Càn.

- Đô hầu, đưa ta tới đó đi. Sau khi ta xong việc thì nói tiếp.

- Vâng, thưa công tử. Hai người các ngươi cũng đi thôi.

Quay lại nhìn hai người đệ đệ mình đô hầu phân phó. Tiếp đó ba người mất hút ở trong hậu viện. Sau khu hậu viện là một khu vực riêng biệt, nó như tách ra khỏi võ đô phủ vậy.

Vòng ngoài của khu vực này được hai mươi kết đan kỳ và một nguyên anh thay phiên nhau trông coi cả ngày lẫn đêm. Lực lượng như vậy đặt ở một môn phái hay thế lực tầm trung nào cũng là một đội hình xa xỉ nhưng tại đây họ chỉ là một đội hộ vệ mà thôi. Chứng tỏ rằng ở võ đô phủ rất coi trọng nơi này.

Một nữ nhân với thân hình đẫy đà, ăn mặc hở hang. Dẫn đầu hơn mười nam nhân ăn mặc chỉnh tề, vũ khí lăm lăm. Nhìn cảnh này thật quỷ dị, nhưng đừng đánh giá thấp nữ nhân kia vì nàng có tu vi cao nhất trong đám người, nguyên anh sơ kỳ đỉnh phong.

Tiến về phía võ đô hầu nàng ta và đám người đằng sau quỳ xuống.

- Tham kiến gia chủ. - Tiếp tục công việc của mình đi, không cần để ý đến chúng ta.

Đoàn người lại tiếp tục đi sâu hơn vào trong khu vực này. Rất tò mò tại sao gia chủ lại đưa người lạ vào đây chứ. Nhưng nữ nhân kia cũng không dám hỏi.Công việc của nàng là chịu trách nhiệm trông coi nơi này thôi. Gia chủ đã đích thân tới thì chắc cũng không cần phải hướng mình báo cáo đâu. Họ giống như là lực lượng trung kiên của gia tộc, và người duy nhất điều động chỉ huy được chỉ có mỗi mình gia chủ thôi.

Phía trước là một vườn hoa, với đủ các loại hoa màu sắc khác nhau. Có vẻ chúng luôn được chăm sóc một cách kỹ càng nên trông chúng bừng bừng sinh cơ.

Nhìn những bông hoa đó, Phong dừng lại ngắm nhìn chúng như thể chúng là bạn tâm giao, là tri kỷ là cái gì thật thân thiết. Ánh mắt hắn đượm buồn, lắc đầu cười nhạt Phong lại cất bước đi tiếp.

Vào sâu hơn một tí. khi vừa bước chân vào đây một giọng nói uy nghiêm vang lên.

- Đoàn văn, con đã quên tổ guấn của tổ tiên sao ? Tại sao lại đưa người lạ vào đây.

Sau tiếng nói đó là ba luồn uy áp tập trung về phía Càn và Phong.

- Hừ, tiếng hừ lạnh của Càn vang lên. Mau thu hồi ánh mắt cẩu của các ngươi không thì đừng trách ta vô tình.

Luồng áp lực mạnh mẽ của Càn khóa lại ba người làm cho khí tức trên người họ nhộn nhạo. Khóe môi tràn ra máu cươi, hiển nhiên họ đã bị thương nhẹ. - Đừng làm khó họ làm gì. Phong lên tiếng nói. Tuy nhận uy áp của ba tu sỹ hơn mình một hai đại cảnh giới nhưng Phong vẫn thong dong đứng đó như không có chuyện gì. - Kính mong tiền bối giơ cao đánh khẽ.

Võ đô hầu tức Đoàn văn quay về phía Càn chắp tay và nói. Thật kinh khủng, chỉ một tên nô tài nhìn bình bình thường thường như vậy mà lại có tu vi thật khủng bố. Võ đô phủ có nội tình thật nhưng so ra với người ta thì không đủ nhét kẽ răng nữa.

Sau khi thu hồi khí tức của mình Càn cung kính đứng sang một bên. Có ba bóng người xuất hiện. Họ nhìn về phía Càn với ánh mắt kinh sợ và đề phòng. Dù sao hai trong ba người họ cũng là người sống mấy ngàn năm nhưng chưa bao giờ gặp một người có tu vi khủng bố như thế. Một lão giả nhìn có vẻ lớn nhất liền bước lên chắp tay và nói. - Xin tiền bối lượng thứ, đây là cấm địa của gia tộc. Kính xin tiền bối dời đi.

- Tiền bối gì chứ, ta không dàm nhận.Còn việc tới đây là ý của thiếu gia nhà ta. Không phải các ngươi nói đi là đi.

Đoàn văn tiến về phía ba lão già như thì thầm nói gì đó và đưa ra chiếc lệnh bài. Khi thấy chiếc lệnh bài và nhìn về người thiếu niên kia. Họ tiến lên và đồng loạt quỳ xuông. - Chúng thần không biết công tử giá lâm nên đã mạo phạm. Kính mong công tử thứ tội. - Thôi, các ngươi cũng là làm trọn phận xự của mình mà thôi có gì mà có tội hay không có tội chứ. Chỉ vì một lời dặn dò một câu nhắn nhủ các ngươi làm thế này đã là không tệ rồi. Thôi lui xuống đi. Ta muốn tự mình đi vào trong.

Nói đoạn Phong bước vào trong một cách từ từ, nhẹ nhàng....

Một vòng sáng lờ mờ xuất hiện, đó là trận pháp. Một trận pháp ngăn cách tách biệt mọi thứ, nếu cưỡng ép xông vào sẽ bị trận pháp công kích. Đại trận này năm xưa chính hắn dựng lên dùng để bảo vệ những thứ ở trong đó. Sau khi đánh ra một số thủ quyết thì một khe hở vừa cho một người chui qua, Phong bước chân vào và biến mất đằng sau trận pháp.

Nơi đây là một thế giới tách biệt với không gian bên ngoài. Nó tràn ngập thiên địa linh khí. Có hai thanh niên đang nhắm mắt tu luyện. Toàn thân họ như đang được không gian nơi đây vun đắp, bồi dưỡng. - Sáu vạn năm rồi, cũng đến lúc các ngươi tỉnh lại rồi.

Sau đó Phong kết những thủ ấn một cách nhanh chóng và điểm vào các khoảng không trong không gian.

Ông, ông, ông

Một loạt âm thanh như có thứ gì đó sắp được giải phóng ra.

Chỗ ngồi của hai người thanh niên kia bỗng dưng được bao phủ với một thứ ánh sáng chói lòa và tinh khiết.

- Mộng luân hồi, khai.

Tiếng quát chói tai vang lên. Sau đó mọi thứ như trở lại bình thường. Hai thanh niên kia từ từ mở mắt. Sau khi dần dần hồi tỉnh họ nhìn thấy một thanh niên đang chắp tay sau lưng đứng đó. Họ biết thanh niên đó là ai, là chủ thượng, là thần đối với họ. Nếu như năm đó không có người thì họ đã chết. Ơn giác ngộ công bồi dưỡng xuốt đời này dù họ chết cũng trả không hết.Hai người lẩn lượt quỳ xuống. - A Nhị, A Tam ra mắt chủ thượng. - Đứng lên đi. Sáu vạn năm qua thật không uổng phí với các ngươi. Liệu còn bao lâu nữa các ngươi có thể tiến tới bước kia. - Thưa chủ thượng. Sáu vạn năm anh em chúng thần đã tổng cộng mười sau lần thử qua nhưng không thành công. Xin chủ thượng trách phạt.

- Thiên ý đã thế ta chỉ cố gắng tìm ra một con đường khác thôi. Không thành công thì thôi vậy. Các ngươi theo ta rời khỏi đây đi, thành hay bại đây là lần quyết định. Ta không tin chúng có thể giăng lưới toàn bộ. Coi như chúng mạnh hơn nữa ta cũng sẻ để chúng không thoải mái.

Bạn đang đọc Luân Hồi Quyết của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.