Truyền Bá Văn Hóa Phim Ảnh Nhật Bản
Tác giả: Cự
Editor: Côn Bằng
Lưu ý: Truyện chỉ đăng độc quyền tại YY
“Thế còn vụ mấy tên kia chết part 2 thì sao Giáo Viên ? “ Tĩnh Tĩnh vẫn chưa chịu bỏ qua, cố tiếp tục hỏi, quả nhiên, lòng hiếu kì của phụ nữ a…
“Khụ khụ, Tĩnh à Giáo Viên không còn nhiều thời gian đâu, phải hỏi trọng điểm chứ. Như Linh Thạch là thứ gì, tiền lưu hành ở đây sao ” Lãng hỏi.
“Linh Thạch à? tất nhiên nó là đá rồi, óc ngươi để ở nhà hả? Ừ linh thạch cũng là một loại tiền tệ của YY Giới, ngoài ra Linh Thạch còn dùng để “Cắn” “Đập Đá” giúp các ngươi có một số điểm kinh nghiệm nhất định để lên cấp. Ngoài ra có thể dùng linh thạch để mua đồ trong thương quán, chợ trời, chợ đất, chợ đen, chợ đỏ… Đến Nguyên Anh, nếu muốn rời khu vực của Học Viện để đi lang thang đó đây cũng phải mất một cơ số Linh Thạch. Ngoài ra cũng có thể để trưng cho đẹp, hay đại gia hơn có thể cho hồ bằng cẩu hữu của các ngươi… ”
“Thế kiếm linh thạch bằng cách nào? Mà Nguyên Anh là cái gì? “
“Kiếm Linh Thạch a… có nhiều cách, thông dụng nhất là “há miệng chờ sung” mỗi tuần Thiên Đạo sẽ ban cho các ngươi hai Linh Thạch. Có thể làm nhiệm vụ của Học viện ở Nhiệm vụ đường. À, biện luận và phản bác với giáo sư các ngươi cũng có thể được một số Linh Thạch, nhưng cách này chú ý nha, biện luận mà không khiến được các giáo sư câm lặng là ăn sét đó nha . Cùng với tham gia một số sự kiện do Học Viện tổ chức … vân vân và mây mây… nhiều lắm, các ngươi có thể tự mình tìm hiểu. Còn về Nguyên Anh, đó là cảnh giới a, mà cái này các ngươi không nên biết sớm, biết sớm sẽ làm đạo tâm các ngươi dao động a ”
“Thế thăng cấp bằng cách nào đây, ta muốn ra ngoài giết quái săn Thần Khí ” Côn Bằng xoa xoa đôi tay, hào hứng nói.
“Uhm ngay bây giờ ngươi có thể ra ngoại vi của học viện để săn quái, bất quá, ngay cả một con thỏ quái thôi, nó nhổ một bãi nước bọt cũng đủ tiễn ngươi về trại giam một tiếng. A… a, bị quái cấp thấp nhất hiếp song giết, cái chết nhục sịp như vậy ngươi có chấp nhận nổi không? . Chịu khó ở lại học viện làm nhiệm vụ hàng ngày mà thăng cấp đê, khi lên tới Trúc Cơ hẵng nghĩ tới chuyện ra ngoại vi học viện đánh quái. Tất nhiên ngươi có thể tổ đội ra ngoài săn quái nhưng không nhất định lên cấp nhanh hơn ở lại đây, lại còn nguy hiểm khá lớn a “ Giáo Viên không chút tình cảm nào dội ngay một gáo nước lạnh lên đầu Côn Bằng.
“Vậy còn linh lực, độ thành thạo với lĩnh ngộ là thứ gì? “ Lần này người lên tiếng lại là Myuki.
“Khi ngươi giết quái, làm nhiệm vụ… sẽ được điểm kinh nghiệm, linh thạch, vật phẩm… cùng một số điểm linh lực nhất định, giúp vũ khí cố định của các ngươi thăng cấp. Độ thành thạo cùng lĩnh ngộ dành cho kĩ năng thì khác. Mỗi khi các ngươi phát chiêu, sẽ có % độ hoàn thành. Độ % hoàn thành càng cao, sát thương càng lớn, lớn nhất hiện tại là 100% độ hoàn thành, gây 200% sát thương. Cùng với hoàn thành chiêu thức, các ngươi sẽ nhận được điểm thông thạo cùng lĩnh ngộ tương ứng. Như tên Linh kia kìa, các ngươi đừng tưởng hắn nhiều chiêu, nhiều hệ nguyên tố mà oai, hắn chính là người gian khổ nhất trong các ngươi đấy, lĩnh ngộ một hệ đối với hắn là chuyện nhỏ như con thỏ, nhưng để làm nhiệm vụ chuyển chức từ phù thuỷ sang pháp sư, hắn phải lĩnh ngộ đủ các hệ. Thời gian lên cấp chiêu thức của hắn sẽ nhiều hơn các ngươi vài lần a”
“Thế ta lĩnh ngộ một hệ không cần chuyển chức được không? “Linh Soái Ka vội vàng hỏi.
“Được, nhưng đến lúc đó, ngươi sẽ không bao giờ cạnh tranh một suất tốt nghiệp được nữa.”
“Vậy thì thôi, chỉ có bảy hệ sao làm khó được ca ” Linh Ka nói:” Thế còn vật phẩm? Chả nhẽ thực có rơi đồ ”
“Sao lại không đây là truyện võng du mà, cũng phải có đánh boss rơi đồ chứ. Ngay cả pk, cũng rơi đồ đó, giết người trong điều kiện nhất định cũng sẽ rơi đồ. Trừ vũ khí cố định đã khóa ra, ngươi mà cố ý “cắn trộm” ác ý người khác mà bị người ta cắn lại, là rơi đồ thê thảm lắm đó. Thậm chí là nude mà “về thành dưỡng sức” đấy. Đánh boss hay quái cũng không nhất định rơi đồ, mà còn có thể rơi ra một số vật liệu, có vật liệu nhiệm vụ ẩn, có vật liệu để chế đồ, sửa đồ, cũng có vật liệu đồng nát sắt vụn. Những đồ vật đó không dùng có thể bán cho thương quán, đưa lên chợ trời, hay chợ đen gọi tóm tắt là Phi Shop.”
Cả lũ bắt đầu trầm tư, để tiêu hóa mấy cái tin này. Quả thực đối với thanh niên bọn họ, đây là một thế giới hoàn toàn mới. Bọn họ có chút hưng phấn, bọn họ có chút tò mò, thậm chí bọn họ còn có chút sợ hãi. Nhưng mặc kệ thế nào, nhiệt huyết của thanh niên đang thôi thúc bọn họ khám phá thế giới này.
“Được rồi, còn câu hỏi nào nữa không?”
Nhìn đám thanh niên đang trầm tư, Giáo Viên gật đầu, đợi một lúc rồi hỏi.
“Nếu không có gì nữa, ta chuẩn bị đi đây. Thế giới này rốt cuộc vẫn là các ngươi phải tự tìm hiểu a…. À Cự, đây là mấy viên kí ức thạch, ngươi hiểu ý ta rồi đấy ” Tên Giáo Viên quăng mấy cục “thẻ nhớ” cho Cự rồi vẫy vẫy tay: ”Được rồi, ta đi trước đây, nhiệm vụ hàng ngày của các ngươi được phân công ngay trên cái bảng kia.” chỉ tay vào cái bảng đen không thể quen thuộc hơn với đời học sinh. “Ba ngày nữa sẽ có giáo viên chính thức tới nhận lớp cùng dạy dỗ một loạt chương trình ở thế giới cũ các ngươi trước, sau đó sẽ chính thức học tập vấn đề tu luyện. Nhiệm vụ của ta đã xong … bái bai, ta phải về nghiên cứu văn hóa Nhật Bản đây. ”
Đợi tên Giáo Viên chim cút, Lạc, Côn Bằng, Lãng, Linh, Cuội bẻ tay răng rắc, nhìn chằm chằm Cự. Mấy cái ánh mắt thâm tình đó, làm Cự rùng cả mình, hai tay vô ý thức che ngực, giọng run run :
“Này… này … các ngươi… các ngươi định làm gì? “
“Ngươi thử nói xem? “ Cả năm tên cười khằng khặc nói.
Nghe cái tiếng cười cực kì khả ố của năm tên kia, Cự run giọng hỏi :
“Đừng… đừng… các đại hiệp tha mạng, em… em trên có vợ già, dưới có bồ trẻ… “ Chưa nói hết câu, Lạc nhẹ nhàng quàng tay qua vai Cự hỏi :
“Chúng ta có phải là bằng hữu không ?”
“Tất nhiên là không … a… a cái mồm, tất nhiên là có rồi.” Vừa mới phun ra câu không, liền bị mấy luồng sát khí tập trung làm câu nói tiếp theo lại phải nuốt vào.
“Được rồi, đã là bằng hữu thì đồ tốt có phải nên chia sẻ với nhau không? “ Côn Bằng tiếp lời.
“Tất nhiên là không… a lại nhầm, đó là điều hiển nhiên mà… “Cự run run.
“Vậy văn hóa nghệ thuật phim ảnh của Nhật Bản có nên cho chúng ta chiêm ngưỡng một chút không? ” Linh Ka nói.
“ Văn Hóa nghệ thuật phim ảnh Nhật Bản? Ý… ý các ngươi là “nó”? “ Cự ngạc nhiên hỏi.
“Phải… là “nó” đó … ” năm tên cùng đồng thanh.
“Xời… tưởng gì… mấy con hàng này… , có chỗ tốt nào cho ca không “
“Bằng hữu với nhau, sao lại nói thế, có chỗ tốt nên chia sẻ cho anh em cùng coi chứ ” Côn Bằng nói.
“Được rồi, vậy quất luôn cái phim ta ghi cho tên Giáo Viên kia nhé ”
“Thể loại thuyết minh đó hả, hay đó, triển luôn đi ” Lãng nói.
Cự không nói lời nào, tay bắt ấn quyết, mắt tỏa ra hào quang.
“ Ế này này, ngươi định triển luôn ở đây hả? Còn mấy đứa con gái ở đây đó… “ Lạc ngạc nhiên hỏi.
“Có sao đâu, ai nói con gái không xem được “ Cự thản nhiên đáp, không đợi mọi người nói gì, Cự hét “Ảo thuật - Biệt Thiên Thần” … Tuy rằng không hét lên cũng chả sao, nhưng hắn lại ưa thích loại khí thế này, dù sao Nhãn Thuật này của mình cũng có cái tên thật vang dội.
“Này… này khoan… a… a… a “
Cả năm tên hét vang, ý định ngăn cản Cự truyền bá “Văn Hóa Nhật Bản” cho mấy cô gái ngây thơ kia… Nhưng đã muộn, tất cả đã sa vào Ảo Thuật, bộ phim bắt đầu .
Đăng bởi | Cò.Không.Tiến |
Thời gian | |
Cập nhật | CônBằng |
Lượt thích | 7 |
Lượt đọc | 100 |