Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ tài thiên hạ

Phiên bản Dịch · 1303 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

...

- Đi, vào trong xem thế nào.

Cả ba người đẩy cửa phòng vào, liền nhìn thấy Giang Trần đang ngồi đó với khuôn mặt não nề.

- Tiểu thiếu gia, đừng nhụt chí, nổ lò là chuyện hết sức bình thường, tuy nhiên theo ta thấy, thiếu gia cũng đừng nên lãng phí tài năng của mình vào chuyện luyện đan nữa.

Vị lão giả mập bước tới an ủi Giang Trần một câu.

- Thiếu gia, ta biết cậu buồn vì chuyện Đan phường, nhưng chuyện luyện đan, không thể gượng ép được.

Chu Bắc Thần vỗ vỗ lấy bả vai Giang Trần.

- Chu thúc, tuy rằng nổ lò, nhưng đan dược ta đã luyện ra được rồi.

Giang Trần nói.

- Thiếu gia chớ nói đùa, nổ lò rồi sẽ chẳng còn gì đâu, dược liệu sẽ biến thành tro bụi, căn bản không thể luyện thành đan được.

Vị lão giả gầy cười nói.

Giang Trần chẳng nói thêm câu nào nữa, đưa bàn tay lật ngược lại, ba viên dược màu trắng muốt to cỡ ngón tay cái lập tức hiện ra trước mặt.

Ba người hội Chu Bắc Thần sững sờ, nụ cười trên mặt bỗng chốc trở nên cứng ngắc, với nhãn lực của bọn hắn đương nhiên có thể nhìn ra, ba viên đan dược trong tay Giang Trần đang cầm lúc này, rõ ràng là vừa mới được luyện chế ra, nhiệt độ còn dư lại cũng chưa tiêu tán hết.

- Không phải chứ, nổ lò mà cũng vẫn luyện thành đan?

Chu Bắc Thần trừng to con mắt, ba người mỗi người lấy một viên dược cầm trong tay, cẩn thận quan sát.

Nhân Nguyên Đan là đan dược năng lượng, là thứ mà trong con đường tu luyện không thể thiếu của giới tu sĩ, Nhân Nguyên Đan mà Giang Trần luyện chế được, ra tay mềm nhẵn, màu sắc mượt mà, mặc dù vẫn còn sót tạp chất trên đó, nhưng phẩm cấp cũng không tệ.

- Đây là, thất thành đan?

Vị lão giả mập mạp kinh hô một tiếng.

- Quả đúng là thất thành đan, luyện chế ra so với chúng ta còn cao hơn một phẩm cấp, có điều, chuyện này… chuyện này sao có thể chứ.

Vị lão giả gầy vẻ mặt thổn thức, căn bản không cách nào chấp nhận được sự thật.

- Thiếu gia, đan dược này, có đúng là do đích tay cậu luyện chế ra không?

Chu Bắc Thần vẫn không thể tin được.

- Đúng.

Giang Trần gật đầu.

- Thiếu gia, cậu trước kia có từng luyện đan chưa?

- Chưa từng.

- Thiếu gia, đây quả thật là lần đầu tiên cậu luyện đan sao?

- Đúng thế.

- Thiếu gia, xin hỏi một chút, cậu hiện đang ở tu vi gì?

- Khí Cảnh cửu đoạn.

Ba người Chu Bắc Thần thiếu chút nữa điên cuồng phun ra một ngụm máu lão, bọn hắn dùng con ngươi trừng to hơn quả trứng gà nhìn Giang Trần, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi ướt đầm mặt mũi, chỉ cảm thấy hơn nửa đời người mình sống uổng phí rồi.

Ôi trời đất quỷ thần ơi, Khí Cảnh cửu đoạn, lại còn lần đầu luyện đan ra thất thành đan, còn có thể đả kích người tiếp không? Còn muốn cho người ta sống tiếp không.

Cần phải biết, luyện đan mặc dù quan trọng nhất là linh hồn chi lực, nhưng đối với bản thân tu vi cũng có yêu cầu cực cao, trong quá trình luyện đan cũng chính là quá trình bản thân bị tiêu hao nguyên lực. Chưa mở được tới Khí Hải, mà muốn trở thành một luyện đan sư, chẳng khác nào là vô căn cứ.

Hơn nữa, Giang Trần lần đầu luyện đan đã luyện ra thất thành đan, điều này thực sự là một đả kích không hề nhỏ đối với ba người.

- Thiếu gia, ta chỉ muốn biết, cậu đã làm như thế nào?

Chu Bắc Thần hỏi lại một lần nữa, hai người bên cạnh khuôn mặt cũng vô cùng khẩn trương, không hiểu vị thiếu gia này làm kiểu gì?

- Ta đã nói rồi, uống thuốc nhiều nên tự khắc biết luyện thôi.

Giang Trần nhún nhún vai, cái chuyện trùng sinh quá ư huyền ảo, không cách nào kể ra được, dù sao bản thân cũng uống thuốc nhiều thật, nên lấy luôn lý do đó để chống đỡ.

“Ôi có ai tin được không!”

Cả ba người muốn hộc máu mồm.

- Chu thúc, hiện tại ta cảm thấy tinh lực vô cùng hưng thịnh, chuẩn bị luyện chế thêm một lò nữa, vừa nãy nổ lò khiến ta có vô vàn cảm khái, lò sau nói không chừng sẽ luyện chế ra thập thành đan đấy.

Giang Trần nói rồi không lằng nhằng lại đuổi ba người đó ra ngoài.

Đứng ở bên ngoài cửa phòng, ba người sắc mặt vô dùng đa dạng, bọn hắn vốn nghĩ Giang Trần chỉ tới chơi đùa mà thôi, nào ngờ hắn lại tới để luyện đan dược thật, lại còn là thất thành đan.

- Phường chủ, lúc trước ta một mực không tin trên thế giới này có kỳ tài có một không hai, hôm nay ta tin rồi.

Lão giả mập mạp sững sờ nói.

- Ta cũng tin rồi, đây đúng là tích đức từ tổ tiên Giang gia mà thành, Thành chủ có một nhi tử như vậy, thực hãnh diện làm sao.

Chu Bắc Thần thổn thức.

- Mấy người nói xem liệu thiếu gia có thể luyện ra thập thành đan không?

Lão giả gầy nói.

- Chuyện đó thì không thể đâu, thập thành đan, đâu phải trò đùa.

Chu Bắc Thần cùng vị lão giả mập mạp kia đồng thời lắc đầu.

Thập thành đan là gì? Đấy chính là đan dược không dính chút tạp chất, về điểm này, trong lòng ba người đều vô cùng rõ ràng.

Luyện đan sư ở Thánh Nguyên đại lục cũng phân chia tầng cấp, Nhân cấp, Địa cấp, Thiên cấp và Thánh cấp. Mà đẳng cấp của luyện đan sư cũng không cách nào quyết định được chất lượng vốn có của dược đan. Đẳng cấp của luyện đan sư chính là căn cứ vào sự quyết định của linh hồn chi lực, nhưng chất lượng lại không đồng nhất, yêu cầu luyện đan sư có khả năng khống chế lực một cách chính xác.

Kể cả là một luyện đan sư Địa cấp, cũng rất khó để luyện ra thập thành đan, chứ đừng nói tới kẻ mới tập tành luyện đan như Giang Trần.

Giang Trần lại ở trong phòng luyện đan lục đục thêm nửa giờ nữa, mới mở cửa bước ra ngoài.

- Thiếu gia, cậu luyện xong rồi?

Vẻ mặt Chu Bắc Thần vô cùng hiếu kỳ.

- Ừm, thiếu gia ta quả nhiên là kỳ tài ngút trời, tại phòng luyện đan có được thiên phú không gì sánh được. Lần thứ hai đã luyện ra thập thành đan.

Giang Trần nói rồi ném luôn ba viên đan dược ra, bay về phía mỗi người một viên, cả ba bắt lấy đan dược xem xét kỹ lưỡng, sau đó sắc mặt đại biến.

- Thập thành đan, trời ơi, nhìn màu sắc này, nhìn dược lực này, quả đúng là thập thành Nhân Nguyên Đan.

Vị lão giả mập mạp kinh hô lên, còn lão giả gầy chớp mắt liên hồi, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, lảo đảo suýt chút nữa đã nằm rạp trên mặt đất. Bọn hắn không chịu đựng nổi, thực sự không chịu đựng nổi.

Đây nào phải là kỳ tài có một không hai, đây phải gọi là dị nhân có một không hai mới phải.

Bạn đang đọc Long Văn Chiến Thần (Dịch) của Tô Nguyệt Tịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.