Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Gỡ

Tiểu thuyết gốc · 1610 chữ

Rạng sáng, mặt trời vừa lấp ló ngọn núi, từng tia sáng chiếu len lỏi vào khu rừng, vạn vật dường như tiếp tục cuộc sống mỗi ngày, tiếng hoạt động của một số loài vật sột xoạt khắp rừng.

Một ngày mới lại bắt đầu với muôn loài và chuỗi thức ăn lại ngày qua ngày tái diễn.

Vào lúc này có hai bóng người nhỏ bé đang di chuyển loay hoay tìm đường xuống dốc đá thung lũng. Một trong hai bóng người khẽ lên tiếng.

“Diệp ca ca hay là bỏ đi, người lớn trong làng cấm chúng ta không bao giờ được tới gần thung lũng với lại đệ nghe nói trong thung lũng có rất nhiều thú dữ a.”

Người được gọi là Diệp ca ca tên gọi là Diệp Phàm con trai của một văn nhân trẻ tuổi trong thôn. Hắn và đại cẩu tử vào rừng vì kiếm thuốc cho mẹ nhị cẩu tử. Diệp Phàm lúc này nhìn đại cẩu tử kiên nghị nói.

“Nhưng mà mẹ của nhị cẩu tử đang bệnh rất nặng, cần phải có Thanh Liên để chế thuốc a. Mà thôn của chúng ta không có loại này, mà ta nghe được người trong thôn từng có nói trong thung lũng này có loại hoa đấy. Nếu đệ sợ thì cứ về trước nhưng đừng nói với cha ta là ta đi vào thung lũng. ”

“Đệ sao có thể bỏ huynh lại một mình được chứ, Đại cẩu tử đệ không phải loại nhát gan tham sống sợ chết như vậy.”Đại cẩu tử chém đinh chặt sắt nói

“Tốt, nam nhân thôn của ta phải như thế. Chúng ta cùng đi tìm thuốc cho a di nào.”

Diệp Phong miệng cười hì hì vỗ vai đại cẩu tử.Cả 2 tốn gần nữa canh giờ mới mò được xuống dưới thung lũng bên dưới. Khi tới được bên dưới thung lũng đập vào mắt 2 đứa bé là một tiên cảnh. Từng lá cây, từng ngọn cỏ xanh tốt mơn mởn, có một số lá cây trên đuôi lá có những giọt sương tinh khiết, ánh nắng chiếu vào lấp lánh không khác gì viên châu óng ánh sắc màu.

Có cây dược liệu trên ngọn có chút lấp lánh chút linh khí mỏng manh dưới anh nắng càng thêm lấp lánh.

Diệp Phàm lắc đầu thanh tỉnh hắn đến đây là để tìm thuốc cho mẹ nhị cẩu tử a không thể để những thứ này phân tâm được.

Diệp Phàm cùng đại cẩu tử vội đi về hướng đông vì hắn nghe người ta nói Thanh Liên mọc ở phía đông bên trong thung lũng này. Đi vòng vòng vài canh giờ phía đông quả nhiên trời không phụ lòng người, chẳng mấy chốc hai đứa trẻ đã tìm được thứ mà chúng cần. Trên mặt đất lúc này một khỏa thanh liên nở rộ tỏa ra hương thơm ngát thấm chí còn tỏa ra một chút ánh sáng màu lam.

Đại cẩu tử bèn chạy tới trước ngắt nhánh hoa, rồi vẫy tay với Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng cười đáp lại nhưng đột ngột mặt hắn biến sắc vội la lên.

“Nằm xuống, phía sau...”

Nghe Diệp Phàm hét lên đại cẩu tử bèn quay đầu nhìn lại thì một con sói rất lớn, lớn hơn sói bình thường gấp vài lần đang phóng tới.Đại cẩu tử hoảng sợ nên té ngã nhưng mà cũng nhờ vậy mà hắn tránh được cú táp của con sói. Diệp Phàm thấy vậy bèn lấy đá ném về phía con sói thu hút sự chú ý của nó. Quả nhiên con sói bị hút về phía Diệp Phàm. Con sói hung hãn lao về phía hắn nhưng mà Diệp Phong đã nhanh chân leo lên cây.Hắn vội hét to kêu đại cẩu tử nhanh trèo lên cây, đại cẩu tử lúc này cũng hoàn hồn ba chân bốn cẳng vội kiếm cái cây gần nhất trèo lên nhưng mà chân của đại cẩu tử bây giờ không còn nghe theo sự điều khiển của mình nữa nó mềm nhũng ra, nước tiểu chảy ướt cả quần. Từ lúc sinh ra tới giờ đại cẩu tử thật sự khiếp vía vì lần đầu đối mặt ác lang nguy hiểm đến như vậy. Lúc này con sói đã chuyển hướng chú ý đến hắn, mặc kệ Diệp Phàm có la hét thế nào đi nữa. Diệp Phàm vội hô không ổn.

Diệp Phàm không đắn đo vội nhảy xuống cây lại lần nữa cầm đá ném về phía con sói. Con sói lần này bị Diệp Phàm chọc điên lên lao thật nhanh về phía hắn. Khoảng cách quá gần Diệp phàm không thể leo lên cây, hắn vội xoay người bỏ chạy.

Mắt thấy nếu chạy một đường thẳng thì chỉ có nước làm mồi cho con sói nên Diệp Phàm hướng về các bụi gậm để nhầm giảm lại tốc độ của con sói, đồng thời hi vọng có thể kéo dài khoảng cách để leo lên cây.

Dù cố luồn lách các bụi gậm nhưng khoảng cách của Diệp Phàm không cách nào kèo dãn mà ngược lại ngày càng gần. Khi con sói sắp bắt được Diệp Phàm thì bỗng nhiên dưới chân hắn mặt đất bất ngờ sụt lún xuống.Hắn và còn sói rớt xuống hố, trước khi ngất xỉu Diệp Phàm chỉ nghe được một thanh âm ư ử rồi ngất đi.

Không biết qua bao lâu, Diệp Phàm mở mắt. Hắn giật mình vì thấy trước mặt là con sói nhưng mà nó đã chết, nó ngã vào chỗ đá nhọn nên đâm xuyên qua cả người. Diệp Phàm sực nhớ ra tiếng mà hắn nghe trước khi ngất là tiếng của nó.

“Diệp ca, Diệp ca, huynh có sao không??”

Đại cẩu tử từ phía trên hang kêu lên, Diệp Phàm vội bèn hô đáp lại.

“Ta không sao.”

“Huynh đợi một chút, đệ kêu người trong thôn tới cứu huynh.”Đại cẩu tử nói xong lập tức chạy thật nhanh về thôn.

Trong lúc chờ đợi đại cẩu tử kiếm người ứng cứu thì Diệp Phàm bèn quyết định khám phá hang động để giết thời gian. Càng đi vào sau trong hang động thì đáng lẽ phải càng tối nhưng hang động này ngược lại, không hề tối đi mà càng vào sau thì càng sáng. Khi đến nói ánh sáng phát ra thì Diệp Phàm phát hiện 1 thứ vô cùng kinh ngạc.

Một bộ xương khổng lồ, Diệp Phàm ngây người cả ra. Quá to lớn, lớn gấp mấy lần nhà của hắn a,Diệp Phàm thầm tự hỏi đây là xương của con gì.

“Thứ này có thể là gì nhỉ ?, Quỷ cốt , Ma cốt viễn cổ, Yêu cốt vạn tộc, hay không lẻ là Long cốt trong truyền thuyết đó ?”

Càng suy ngẫm hắn càng không kìm được sự tò mò của thiếu niên mới lớn khao khát tìm hiểu về những thứ mà hắn từng được nghe kể về thế giới bên ngoài. Hắn vội đến gần để xem thật kĩ, càng tới gần Diệp Phàm mới thấy sự khủng bố của bộ xương, khoa tay múa chân một hồi hắn ngửi thấy một hương thơm trước giờ chưa từng ngửi thấy. Dựa theo mùi hương để tìm tới nơi phát ra thì hắn thấy một gốc cây nhỏ chỉ thấp hơn hắn vài phân, trên cây độc nhất một quả màu đỏ. Vốn đang đói bụng hắn bèn nhanh tay cho quả màu đỏ nhét vào mồm, một cỗ thanh khí lan khắp cơ thể hắn. Đang cảm thấy thoải mái thì đột nhiên trong cơ thể Diệp Phàm nóng như lửa đốt.

Hắn muốn kêu lên nhưng lúc này miệng hắn không thể phát ra âm thanh nào, quần quại trên mặt đất kịch liệt. Cả người hắn đỏ lên, cơ thể bốc lên từng đợt hơi nóng. Hắn hai mắt bắt đầu tối sầm lại rồi mất ý thức ngã xuống mặt đất và bất tỉnh.

Bên cạnh Diệp Phàm lúc này bộ xương có vô số hạt ánh sáng li ti hướng về phía Diệp Phàm mà dung nhập vào trong thân thể. Bộ xương sau đó bị mất đi khí tức viễn cổ vốn có của nó thì dần dần bị vỡ ra thành phấn vụn.

Khi Diệp Phàm tỉnh dậy thì hắn thấy mình đã ở nhà xung quanh là cha và mẹ của hắn. thấy mẹ hắn vội ôm lấy hắn vào lòng còn cha hắn thì thở dài rồi đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, đại cẩu và nhị cẩu tới nhà để thăm hắn. Đại cẩu tử nhìn thấy thấy Diệp Phàm bèn nói.

“ Huynh có biêt không lúc mà người trong thôn tìm thấy huynh thì huynh đã ngất đi rồi a. Mà trong hang có gì mà huynh đi vào sâu thế ?”

“ Trong hang có gì ư.”

Diệp Phàm trầm ngâm cố nhớ lại trong hang có gì nhưng mà không tài nào nhớ nổi. Hắn cảm thấy khi có ý niệm muốn nhớ lại khoảnh khắc đó, từng hình ảnh lờ mờ lướt qua trong óc, nhưng đến khi thấy bộ xương khổng lồ đó thì toàn bộ hình ảnh trong não hải trở nên tối xầm, hắn không thể nào nhớ được tiếp theo sau đó, chỉ một ý niệm nghĩ về điều đó thôi cũng đều bị như vậy không thể hơn được.

“ Huynh bình tĩnh, sau này dần dần sẽ nhớ lại thôi”

Bạn đang đọc Long Nhân Huyền Thoại sáng tác bởi PhongThieuDuong

Truyện Long Nhân Huyền Thoại tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhongThieuDuong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.