Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên Long — Chân Tướng Tứ Tộc

Phiên bản Dịch · 4012 chữ

Năm vị tinh quân dùng tốc độ như gió lốc cuốn lá vàng giải quyết hết tất cả điểm tâm, náo loạn rốt cuộc dừng, không khí đột nhiên tĩnh lặng, năm vị tinh quân trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, không có thức ăn để tranh đoạt, trong nháy mắt liền trở về bộ dạng nghiêm trang của Ngũ Vị Tinh Quân.

“Ách… Trung Tinh Quân, ngươi vừa rồi còn chưa nói hết…” Nhìn mấy vị kia mắt to trừng mắt nhỏ dường như đã sớm quên mục đích đến Cương Quyết Thành làm cái gì, ta bất đắc dĩ lắc đầu, nhắc nhở.

“A đúng! Là như vậy, ta thấy các ngươi một mực tìm không thấy manh mối nhiệm vụ, ta sốt ruột nha, cho nên mới tiết lộ nho nhỏ cho các ngươi, muốn biết về tung tích của Tam hoàng tử kia, các ngươi phải đi đến Tiên Cảnh tìm một người, trong Tiên Cảnh có một lão Tiên Long nhất định biết rõ chuyện tình về Long Tộc.” Trung Tinh Quân rốt cục phản ứng nhớ lại điều mình muốn nói, thao thao bất tuyệt nói ra.

“Vậy trước tiên cám ơn Trung Tinh Quân, chúng ta đang lo tìm không ra manh mối, các ngươi lần này tới Cương Quyết Thành, không bằng ở lại một vài ngày, Cương Quyết Thành vừa mới xây không bao lâu, rất nhiều địa phương chưa được như chủ thành, bất quá từ từ sẽ cải thiện hơn!.” Thiên Hành đáp lời đồng thời vẫn không quên khách khí.

“Mỗi ngày cũng có thể thưởng thức tay nghề của Tiểu Phong?” Tiểu Tây nhô đầu ra hỏi.

“Trong thành có tửu lâu Cát Tường, thức ăn điều do ta làm, các ngươi yêu mến thì tốt rồi, cũng cho người làm chủ nhà như chúng ta có thể tận lực tiếp đãi.”

“A a! Chúng ta đây ở chỗ này chơi một thời gian ngắn a, tiểu Nam, có được hay không vậy!” Mấy người kia vừa nghe, toàn thể vây quanh ở bên cạnh Tiểu Nam, đem Tiểu Nam lay động đến cháng váng đầu óc, rốt cục được cho phép.

Nguyên lai, Ngũ Đấu Tinh Quân đầu lĩnh cũng không phải Trung Tinh Quân, mà là Nam Tinh Quân nãy giờ không nói gì. Bất quá giờ phút này khi thấy được bọn họ, rốt cục ta cũng minh bạch vì cái gì Long Hồn luôn xuất hiện nhiều NPC tính cách hoạt bát như vậy làm cho người ta dở khóc dở cười.

Có thể sắm vai NPC, nhất định là người bên trong tổ thiết kế Long Hồn xếp đặt, người thiết kế trò chơi đều là cái dạng này, Long Hồn giống như con của bọn họ, có hài tử nào trường thành lại không có phần giống như cha mẹ?

“Các ngươi có thể là giữ cái dạng này mà đi ra ngoài được sao?” Ta vẫn chưa quên, bọn họ luôn đứng trên đám mây, trên người phát ra ánh quang, còn có danh tự trên đỉnh đầu sắc thái không giống với người chơi bình thường, muốn che dấu như thế nào?

“Chúng ta có cái này!” Trung Tinh Quân nghe xong lời của ta, không biết từ nơi nào biến ra một cái mộc bài tử nho nhỏ, có điểm giống bài tử quan thời cổ đại sử dụng ở nha môn.

“Đây là cái gì?” Lại là một thứ kỳ quái gì đó.

“Cái này gọi là Nặc Thân Ký, thời điểm sử dụng có thể đem danh tự, chức nghiệp cùng đẳng cấp người chơi ngươi muốn sắm ghi ở phía trên, coi như là có kỹ năng giám định cấp tông sư cũng giám định không ra thông tin nguyên bản của ngươi.” Trung Tinh Quân quơ lệnh bài cười hì hì giải thích.

“Thứ này thật tốt đó! Trung Tinh Quân a, chúng ta cần thương lượng chuyện này? Trong thời gian các ngươi tại Cương Quyết Thành hết thảy phí tổn do ta chi trả, ngươi tặng ta hai cái Nặc Thân Ký như thế nào?” Nhìn thấy được bảo bối ta tránh không được hai mắt sáng lên, chút tiền ấy tính cái gì? Tìm được một bảo bối trước giờ đều chưa từng nghe qua, đây không phải là càng có lực hấp dẫn?

“Không có vấn đề nha, vật này chúng ta còn nhiều mà, cho ngươi một hai cái cũng không sao cả a!” Trung Tinh Quân hào phóng ném cho hai ta cái Nặc Thân Ký,liền lôi kéo Tiểu Tây chạy ra ngoài, Tiểu Đông, Tiểu Bắc cũng theo bọn họ ly khai.

Tiểu Nam nhìn ta cùng Thiên Hành nhẹ gật đầu, cũng đi theo bốn người kia ly khai.

“A… Những người này thật sự là kẻ dở hơi a…” Ngẫm lại trước đó ta còn phẫn hận, từ lúc bọn họ đến đây, sau đó tâm tình của ta cũng theo đó chuyển biến tốt đẹp, tâm tình lo lắng coi như được cứu giúp.

“Long Hồn này càng ngày càng có ý tứ, Phong, chờ chúng ta đem hết sự tình xử lý xong, chúng ta cùng nhau trong Long Hồn đi ngao du khắp nơi,ngươi thấy như thế nào?” Thiên Hành ôn nhu cười.

“Rất Hảo! Từ khi bắt đầu tham gia Long Hồn ta vẫn không ngừng làm nhiệm vụ, đúng là cảm giác có chút mệt nhọc, chúng ta có thể giống như người chơi lữ hành, đem những địa phương xinh đẹp trong Long Hồn đều đi qua một lần ngắm nhìn.” Đối với đề nghị của Thiên Hành, ta vui vẻ đáp ứng. Kỳ thật ta cũng đã sớm có ý nghĩ như vậy, trò chơi nói như thế nào vẫn là trò chơi, nếu như quá mức chấp nhất một chuyện gì đó, chúng ta cũng không phải đang ngoạn trò chơi, mà là trò chơi ngoạn chúng ta.

“Như vậy hiện tại đi Tiên Cảnh, tìm Lão Tiên Long kia, xem nhiệm vụ có đầu mối gì.” Thiên Hành kéo tay của ta, liền hướng trạm dịch đi đến.

Bang phái cấp Thành Trấn đi vài bước là có thể tới được trạm dịch, chúng ta không cần thông qua Chủ thành mà có thể trực tiếp từ Cương Quyết Thành ngồi xe ngựa đi đến Tiên Cảnh.

Ngồi trong xe ngựa, ta tựa bên người Thiên Hành, nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, xe ngựa chạy vô cùng nhanh, nhưng vừa vặn có thể cho ta thấy rõ phong cảnh bên ngoài.

Một mảnh xanh thẳm, từng đám mây bay lượn, làm đẹp thế giới tái nhợt bên ngoài, cách Tiên Cảnh càng gần, không khí càng lạnh, tuyết trắng như bông, bao trùm khắp bình nguyên, xa xa núi non trùng điệp chen nhau nổi lên giống như ngọn núi Phú Sĩ xinh đẹp quanh năm tuyết đọng, trong núi đôi chỗ, xuất hiện một dòng sông băng, chảy đến phương hướng không biết tên.

Xe ngựa dần dần tới gần, cảnh sắc mơ hồ, dòng sông băng sống động hiện ra, dưới mặt tầng băng mỏng, những con cá đang tranh đoạt thức ăn, những loại cá không biết tên, vì một thế giới tái nhợt mà yên lặng tăng thêm một tia linh động, vạn vật tựa hồ vì vậy mà sống lại.

Tới gần, Tiên Cảnh cách chúng ta càng ngày càng gần, không giống Yêu Vực sương mù lượn lờ, Tiên Cảnh được một tầng vụ khí nhàn nhạt quay chung quanh, không làm trở ngại tầm mắt của ngươi, trong mắt con người Tiên Cảnh càng tăng thêm một vẽ thần bí, phảng phất phong cảnh được đắm mình trong ánh sáng, giống như ảo ảnh trong sa mạc, đẹp đến mức làm cho người nhìn thấy phải kinh tâm động phách.

Đây, chính là Tiên Cảnh.

Ta cùng Thiên Hành một câu cũng không nói, đến khi xe ngựa đã vào trạm dịch trong Tiên Cảnh, ta cùng Thiên Hành nhìn nhau cười, thì ra, hai người chúng ta đều đắm chìm trong cảnh sắc mỹ diệu này, không khỏi nhớ tới ước định lúc trước, khóe môi vui vẻ càng đậm.

“Phong, chúng ta đi thôi.” Thiên Hành nắm chặt tay của ta.

Cùng nhau đi ra khỏi trạm dịch, trong Tiên Cảnh dạo bước chậm rãi, giờ này khắc này, phảng phất chúng ta như cách xa tất cả phàm trần tục duyên, đem nhiệm vụ cùng manh mối vứt lên chín từng mây, chỉ nhìn dưới chân, từng bước chân, cảm thụ được tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt trên lớp tuyết.

Không biết đã qua bao lâu, dường như một thế kỷ trôi qua, chúng ta đã dạo quanh tiên cảnh một vòng, trên lớp tuyết thật dầy trên mặt đất để lại hai hàng dấu chân, đi được không xa, dấu chân lặng yên biến mất. Giờ phút này trong nội tâm ta cảm thán, nếu như dấu chân này có thể vĩnh viễn lưu lại, vậy thật tốt.

Những người xung quanh, bất kể là người chơi hay là NPC, đều chậm rãi đi dạo, tản bộ, tựa hồ không có chuyện tình gì làm bọn họ sốt ruột, nhìn kỹ, liền thấy rõ, đại bộ phận người chơi trong Tiên Cảnh, đều người chơi chức nghiệp sinh hoạt, bọn họ không lấy việc tranh giành quyền thế làm mục tiêu cho mình.

Không có ngoại giới quấy nhiễu, không có thương phố buôn bán phức tạp, chỉ có cuộc sống bình thản, bình lặng như nước hồ thu, thấy những điều này, ta không khỏi nghĩ, nếu như Cương Quyết xây thành ở một chỗ như vậy, vậy quả thật tốt.

Những người ở nơi này, không xuất hiện phân tranh mà trong trò chơi thường có, không vì tiền tài, lẳng lặng chơi đùa theo cách riêng của họ, có đôi khi ngẫm lại, những người này, mới thật sự là người chơi đang ngoạn trò chơi, nghĩ tới đây, trong nội tâm ta nổi lên một tia phiền muộn, không biết từ khi nào bắt đầu, mình lại đi hâm mộ cuộc sống đơn giản của những người chơi này.

“Phong, ngươi đang suy nghĩ gì?” thanh âm Thiên Hành truyền đến bên tai.

“Ha ha, ta suy nghĩ, nếu như chúng ta ngay từ đầu tham gia trò chơi xuất phát từ nơi này, như vậy hiện tại sẽ như thế nào?” Ta hướng Thiên Hành cười cười, chỉ vào những người chơi chung quanh đang thích ý làm chuyện riêng của mình.

“Ha ha, nếu như chúng ta ngay từ đầu cứ như vậy mà bắt đầu trò chơi, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ không quen biết, đúng không? Mỗi người có một phương thức ngoạn trò chơi, chúng ta từ trong trò chơi nhận được điều chúng ta muốn, nếu quả thật ngươi muốn như vậy bình thản chơi Long Hồn, chỉ sợ ngươi không thể chơi đến bây giờ, không chừng ngươi đã trở về làm việc lâu rồi?” Thiên Hành phảng phất hiểu được nội tâm ta suy nghĩ gì, chậm rãi trả lời.

Ha ha, xác thực, mỗi người có một cách sống, trong Long Hồn, là một thế giới khác, tất cả mọi người trong trò chơi truy cầu thứ mình không thể làm trong hiện thực.

Nhớ lại những ngày đầu tham gia trò chơi, lần đầu tiên giết chết Lang Vương mà mừng thầm, có lần đầu tiên kỹ năng Trù Sư được tấn cấp rồi mừng rỡ, có lần đầu tiên cùng đồng đội phối hợp đến khoái hoạt, có… Rất nhiều chuyện nhỏ, vì mỗi một lần thành công mà cao hứng, vì mỗi một lần tìm được đường sống trong chỗ chết mà cảm thấy may mắn, vì sự hy sinh của bản thân đổi lấy bang phái được thành lập mà tự hào, rồi còn những tên tiểu nhân trơ trẽn kia hại chết ta.

Những việc này từng ly từng tý, đều là Long Hồn cho ta, cũng là khoái hoạt chỉ thuộc về một mình ta. Tâm tư Bách Chuyển Thiên Hồi, rốt cục nhận ra được, trong lời Thiên Hành nói rất có ẩn ý, đúng vậy, chúng ta mỗi người đều rất khoái hoạt, như vậy đủ rồi.

“Thiên Hành, đi thôi, chúng ta nên đi tìm Lão Tiên Long.” Hướng Thiên Hành cười như trút được gánh nặng, ta nghĩ hắn biết rõ, ta hiểu được, cũng sẽ không tiếp tục hâm mộ những người trước mặt này, bởi vì chúng ta còn có con đường chúng ta phải đi.

“Ân!” Thiên Hành lên tiếng.

Vừa rồi dạo qua một vòng, chỉ chú tâm thưởng thức cảnh sắc, chú tâm vào dấu chân của mình, vội vàng cảm thụ ấm áp trên tay truyền đến, lại không để ý tìm người liên quan nhiệm vụ, vì vậy hiện tại phải một lần nữa đi tìm.

Bất quá khá tốt, cũng không lâu lắm, chúng ta liền tìm được nơi ở của Lão Tiên Long. Là một đình viện cổ, trong nội viện hai lão nhân ngồi ở trên ghế đá, chính giữa ghế đá là một bàn đá trên bày biện vật gì đó, ta thấy không rõ, nhưng mơ hồ cảm giác được hai vị lão nhân đang hạ cờ, về phần hạ cờ gì ta cũng không biết.

“Chiếu tướng! Hừ hừ! Xem ngươi cứu như thế nào!” Một tiếng vang thanh thúy, thanh âm con cờ va chạm trên bàn đá, theo đó là một thanh âm già nua mà cũng không phải già nua từ trong nội viện vang lên.

Thì ra là cờ tướng, ta cùng Thiên Hành liếc nhau, liền cùng nhau tiến lên, đứng bên cạnh nhìn trên bàn đá quả thật có khắc hình bàn cờ, còn có nguyên một đám quân cờ nằm rãi rác, không khỏi bội phục, thanh âm va chạm vừa rồi, rõ ràng cho chúng ta biết bàn đá kia cứng rắn đến trình độ nào, vậy làm cách nào mà bàn cờ có thể khắc lên đó?!

“Chiếu? Ngươi không nhìn xem quân Tướng của ngươi bị quân xe của ta chiếu? Ngươi thua rồi!” Bên kia bàn đá, một lão nhân râu tóc đen dùng thanh âm hùng hậu như chuông đồng cười nói.

“A! Không nên không nên, ta không thấy, đi lại đi lại!” Lão nhân tóc trắng còn lại sắc mặt hồng nhuận như thiếu niên vội vàng cầm lên quân Tướng vừa rồi bị quân xe chiếu,muốn đi lại.

“Muốn đi lại? Đánh đi đánh lại ta đã cho ngươi đi lại hai mươi lần, không nên không nên, ta đã thắng!” Lão nhân vừa nói một bên lấy tay quét ngang bàn cờ, trong vài giây bàn cờ lập tức rỗng tuếch, chỉ để lại tiếng vang quân cờ rơi trên mặt đất.

“Ngươi lão bất tử! Để cho ta đi lại ngươi liền chết sao! Ngươi cũng đã bảy trăm tuổi, không hiểu được phải nhường nhịn người nhỏ tuổi sao!” Lão đầu râu bạc tức giận thở mạnh đứng lên, chỉ vào đối phương mắng.

“Ngươi đã già mà không đứng đắn, đều mấy ngàn tuổi mà còn nói mình còn nhỏ! Hừ!” lão nhân tóc đen cũng theo đứng dậy, hai tay chống nạnh bắt đầu cãi nhau.

“Ách… hai người…” Thiên Hành tiến lên một bước vừa muốn mở miệng, lại bị cắt đứt.

“Lão bất tử!”

“Già mà không đứng đắn!”

“Lão bất tử! Hừ!”

“Già mà không đứng đắn! Hừ hừ!”

“Đủ rồi! Hai người các ngươi muốn nháo một hồi lại tiếp tục nháo, đều dừng lại cho ta!” Nhịn không được thanh âm kích thích bên tai, ta rốt cục rống lên.

“Oa! Tiểu vũ trụ bạo phát!” Hai lão nhân đồng thời chuyển hướng ta, đồng thanh nói.

“Hai người các ngươi chơi đủ chưa? Lại khi dễ tiểu bối nhà ta?” Một thanh âm từ phòng trong đình viện truyền đến, thanh âm mang theo vui cười hiền lành.

“Lão Long, ngươi bao che khuyết điểm, thật vất vả mới có hai tiểu hài tử đến thăm, lại không cho chúng ta chơi đùa, thiệt là, mỗi ngày đối mặt với lão bất tử kia ta nhìn đến đần, ngươi thì tốt rồi, ngủ một giấc là ngàn năm, ngươi biết nhàm chán là cái gì.”

“Lão Long, tên này già mà không đứng đắn ta trước kéo hắn ra ngoài, chuyện của các ngươi, các ngươi từ từ nói chuyện.” Lão nhân tóc đen hướng lão nhân từ trong phòng bước ra nói một câu, lôi kéo lão nhân tóc trắng đi.

Thoáng chốc, trong sân yên tĩnh trở lại, thanh âm hiền lành kia lần nữa vang lên: “Hậu bối Long Tộc, vào trong nói chuyện.”

Hậu bối Long Tộc? Ta đây có phải không thể đi vào? Ta nhìn nhìn Thiên Hành, dùng ánh mắt hỏi.

“Ngươi cũng vào đi… Phải nói, ngươi mới đúng là hậu bối chính thức của ta.” Thanh âm lại truyền ra, rất hiển nhiên ý niệm trong đầu ta Lão Tiên Long cũng đã biết được.

“Đi thôi.” Thiên Hành kéo ta,liền hướng về phía phòng trong đi. Ta bước đi theo, mang theo đầy nghi vấn bước chân vào trong phòng.

“Hậu tộc nhân của ta, các ngươi đã biết làm cách nào để hồn thân hợp nhất đi, như vậy các ngươi hẳn đã đoán được các ngươi là người thừa kế của ai rồi?” Trong phòng chính giữa có một con rồng, long thân kim sắc có phần giống như kim long ban đầu gặp ở huyệt động dưới mặt đất.

“Người thừa kế? Chẳng lẽ…” Tam hoàng tử? Không nên a!

“Sai rồi sai rồi… Các ngươi là người thừa kế của thái tử, Nghịch Thiên Hành kế thừa chân thân thái tử, mà ngươi, chính là hồn phách, cho nên ta nói, ngươi mới là hậu bối chính thức của Long Tộc chúng ta.”

“Như vậy, bạn vậy là ai?” Thiên Hành hỏi.

“A… Ta là lão hoàng đế… Ai, lúc trước thời điểm cho Dật Nhi lên làm thái tử, ta phải sớm lường trước Quân Nhi làm ra chuyện như vậy, mà khi đó ta chỉ chăm lo tu tiên, đến thời điểm độ quá hóa kiếp thành tiên, ta mới biết được Quân Nhi lại làm ra chuyện như vậy, Dật Nhi thì quá mức thiện lương, hắn vẫn không thích hợp làm Hoàng đế Long Tộc…” Lão Long cảm thán, con mắt trong trẻo chậm rãi chớp nhẹ, trong không khí lạnh như băng nhiệt khí trong miệng hình thành một đoàn bạch vụ.

“Bạn là phụ thân thái tử, lão hoàng đế Long Tộc… Như vậy bạn cũng biết Tam hoàng tử sau đó đi nơi nào? Còn có, ân oán ở giữa Long Tộc, Yêu Tộc, Quỷ Tộc cùng Nhân Tộc có quan hệ hay không?”

“Cái này phải bắt đầu từ lần đại chiến thứ hai nói tiếp… Khi quân của Dật Nhi cùng vây cánh của Quân Nhi tiến hành đại chiến, Quân Nhi bại trận bị nhốt tại Long thành, Dật Nhi muốn xử quyết Quân Nhi, liền đem Quân Nhi nhốt lại, Quân Nhi khi đó lại sử dụng bí thuật của Long Tộc trong truyền thuyết đem hồn thân tách ra…

Về sau, hồn phách của Quân Nhi chạy trốn tới Quỷ Tộc, muốn dùng thân phận tạo quan hệ với Quỷ Tộc, đợi lực lượng khôi phục mượn lực lượng Quỷ Tộc tìm về chân thân, muốn cướp đi vương vị của Quỷ Vương, đáng tiếc thời điểm Quân Nhi lôi kéo bè phái, vô ý bị Quỷ Vương phát giác, liền đả thương hắn…

Sau đó, Quân Nhi lần nữa bị thương chạy trốn đến Nhân Giới, ở Nhân Giới dưỡng thương đồng thời tung ra lời đồn về Quỷ Tộc, những người lương thiện ở Nhân Giới nghe được Quỷ Tộc sống ở nơi không thấy ánh mặt trời, liền hướng Thiên Đế cầu xin, vì vậy Tiên Giới khi biết được tin tức, biết rõ đây là do Quân Nhi đối Quỷ Tộc trả thù, nhưng bởi vì số mệnh đã định như thế mà không thể ngăn cản…

Vì vậy, liền xảy ra cuộc thảm chiến giữa Quỷ Tộc cùng Nhân Giới, ta thân là tiên nhân, không thể nhúng tay, bởi vì lịch sử đã sớm định, lời tiên đoán không thể thay đổi, không ai có thể chống lại thiên mệnh, không ai có thể cãi lời…”

“… Thì ra… Là như thế này, như vậy nói cách khác, từ đầu tới đuôi, hết thảy, toàn bộ là do một người tạo thành? Toàn bộ đều là do con thứ ba của ngươi tạo thành?

Thảm kịch của Quỷ Tộc, lực lượng bị yếu đi, Nhân Giới vô cớ mất đi yên bình, Yêu Tộc gần như bị diệt tộc, cùng với Long Tộc rất nhiều thế hệ trước đó chết đi trong hối hận, toàn bộ là do Tam hoàng tử tạo thành?! Hoặc là ta nên nói, đều là do ngươi tạo thành?!” Nói đến phần sau, ta kích động gào thét.

Ta không thể tin được, vốn không nên có thảm kịch, Thiên đình cũng không đếm xỉa tới, cứ như vậy trơ mắt nhìn thảm kịch phát sinh, bi kịch đem tộc nhân các tộc đọa vào Địa ngục, tất cả đơn giản là do một người?! Đơn giản chỉ do lời tiên đoán gì đó?!

“Ai… Nếu không phải ta chỉ lo tu tiên… hết thảy… mọi chuyện… Sẽ không xuất hiện a…” Lão Long chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo vô hạn hối tiếc.

“Chẳng lẽ, trong mắt các ngươi, tánh mạng tộc nhân bốn tộc, tất cả đều là vô nghĩa sao? Bọn họ chỉ bởi vì lời tiên đoán mà thờ ơ đứng nhìn thảm kịch xảy ra, chẳng lẽ đây là bản chất của thần tiên sao?! Các ngươi là thần tiên, những tộc nhân Nhân Giới kia đơn giản mà thuần phác phụng thờ các ngươi, hương khói cho các ngươi, bọn họ làm sao lại nghĩ ra, thảm kịch năm đó, chính là một tay các ngươi tạo thành!”

“Phong, đừng nói nữa.” Thiên Hành tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng không có nhiều lời, kéo lại ta.

“Đúng… Hết thảy… Đều là ta tạo thành… Nhưng hôm nay… Ta cũng vô pháp nhúng tay xen vào nữa… chân thân Tam hoàng tử được tiểu nhân cứu đi, ta chỉ có thể cảm giác được, chân thân Tam hoàng tử tại phía tây Long thành, hơn nữa đang theo hướng Quỷ Thành đi.

Về phần hồn phách của hắn, chỉ cần các ngươi tìm được chân thân Tam hoàng tử, đi theo chân thân đi đến Quỷ Thành, liền có thể tìm được hồn phách Tam hoàng tử, bởi vì… đã gần thời điểm hắn cần phải xác nhập với hồn phách… Lão Long ta, lại muốn ngủ thêm một giấc dài, mấy ngàn năm sau… Không biết thế giới lại biến thành dạng gì…?” thanh âm Lão Tiên Long trầm thấp mà hiền lành quanh quẩn bên tai.

“Phong, chúng ta…?” Thiên Hành hỏi.

“Trước tìm chân thân, chuyện Quân Lâm Thiên Hạ, không bằng xong nhiệm vụ lần này rồi nói sau, bọn họ chạy không được.” Biết rõ Thiên Hành đang suy nghĩ gì, ta quyết đoán trả lời, dù sao nghe lời Lão Tiên Long nói, chân thân Tam hoàng tử cùng hồn phách đã muốn xác nhập, đến lúc đó lại có phiền toái, nhưng trước khi hắn xác nhập mà tìm được hắn thì tuyệt vời a.

Bạn đang đọc Long Hồn (Khúc Điều Chi Thương) của Khúc Điều Chi Thương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.