Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười Tám Khỏa Phật Châu

Phiên bản Dịch · 4033 chữ

Ta vội vàng thả Hỏa diễm liêu nguyên, trong nháy mắt ta từ trên không rớt xuống, nhưng ta lại rơi cách Biến Dị Thực Nhân Hoa rất gần!

“Tiểu phong!” Chợt nghe sau lưng một tiếng gọi, một thân ảnh nhanh chóng chạy tới, dưới tình huống này ta không thấy rõ là ai, nhưng nhìn bóng lưng đứng thẳng tấp chắn trước mặt ta, cái bóng lưng này, ta cả đời này cũng sẽ không quên, chính là bóng lưng của người luôn đứng trước bảo vệ ta, bóng lưng của Thiên Hành!

Răng rắc! Răng rắc! hàm răng cự đại mà sắc nhọn của Biến Dị Thực Nhân Hoa phát ra thanh âm vờn quanh bên tai, ta nghe sởn tóc gáy, nhìn Thiên Hành phía trước cố gắng sử dụng kiếm chặt đứt đằng điều, ta không chút nào trì hoãn, vung tay thả ra kỹ năng Hỏa diễm liêu nguyên bay về phía Biến Dị Thực Nhân Hoa đang giương nanh múa vuốt.

Đằng điều của Biến Dị Thực Nhân Hoa không ngừng nảy sinh cái mới, chúng ta cũng giết không hết Thực Nhân Hoa khổng lồ cùng Thảo Mao trư bình thường, mặc cho ta cùng Thiên Hành cố gắng như thế nào đều không thể thanh trừ, lúc này Độc Cô không ở bên cạnh, Hỏa diễm liêu nguyên của ta phát huy không ra lực công kích nguyên bản, Độc Cô tuy còn đang trước sau như một không ngừng thả ra kỹ năng Hỏa Hoa Phong Xuy, nhưng chúng ta không thể trao đổi để có thể xuất ra kỹ năng đồng bộ, chẳng khác nào kỹ năng của Độc Cô căn bản không có tác dụng.

Chiến đấu bắt đầu giằng co, Biến Dị Thực Nhân Hoa bị tiểu đội chúng ta đòi không ít tiện nghi, giống như vậy, chúng ta cũng vô pháp công phá Biến Dị Thực Nhân Hoa vây quanh cùng Quấn Quanh, cũng may mắn những Thực Nhân Hoa khổng lồ cùng Thảo Mao trư kia bởi vì e ngại uy lực boss mà không dám tới gần chúng ta, nếu không chúng ta thật đúng là chạy trời không khỏi nắng.

“Tiểu Phong, đổi kỹ năng Phong Bạo!” Thiên Hành không quay đầu lại, lớn tiếng hô ở kênh đội ngũ.

“Không được! Phong hệ kỹ năng đối quái thực vật làm sao có tác dụng bằng hỏa hệ?” Độc Cô kêu lên, bởi vì ở bên ngoài bọn họ có thể nhìn ra lúc này hai người chúng ta đang ở vị trí nguy hiểm.

“Tiểu Phong, tin tưởng ta! Giao cho ta!” Thiên Hành lúc này vừa quay đầu, hai mắt khẳng định nhìn ta.

Tuy suy nghĩ trong lòng của ta cùng Độc Cô hoàn toàn giống nhau, nhưng thân thể ta lại sớm hơn một bước tin tưởng Thiên Hành, xác thực, dưới ánh nhìn đó của Thiên Hành, ta nghĩ không ai mà không tin hắn.

“Phong Bạo!” Một lượt tiếp một lượt Phong Bạo hướng Biến Dị Thực Nhân Hoa thổi, tình huống quả thật như Độc Cô dự liệu, Biến Dị Thực Nhân Hoa đằng điều càng thêm vũ động, công kích của chúng ta tựa hồ đối với nó căn bản vô dụng, tuy cảm thấy kỳ quái với phân phó của Thiên Hành, nhưng ta vẫn duy trì hiện trạng, sử dụng kỹ năng Phong Bạo.

“A!” Tiên Nữ kêu lên, tất cả mọi người con mắt đều mở thật to, bởi vì lúc này, Thiên Hành đã bị một đằng điều cuốn lên, mà Thiên Hành cũng không hề bối rối, dường như điều hắn muốn chính là làm như vậy, trong tay nắm chặt kiếm, theo đằng điều, hướng đại khẩu Biến Dị Thực Nhân Hoa bay vào.

“Tiểu Phong, đừng cứu ta, bảo vệ tốt những người khác.” Thiên Hành tựa hồ sợ ta sử dụng Hỏa diễm liêu nguyên, đặc biệt trong kênh đội ngũ kêu lên.

“Thiên Giáng Cam Lộ! Phong Bạo!” Ta vô thức nghe theo Thiên Hành an bài, vì những người khác trong đội ngũ gia hảo huyết, lại dùng Phong Bạo công kích, nhưng đôi mắt lại chăm chú nhìn Thiên Hành cách Biến Dị Thực Nhân Hoa càng ngày càng gần.

Chỉ thấy Thiên Hành sắp đến bên miệng Biến Dị Thực Nhân Hoa, đột nhiên duỗi chân ra, điểm một cái trên hàm răng cự đại của Biến Dị Thực Nhân Hoa, thân thể bay lên không, khi đằng điều của Biến Dị Thực Nhân Hoa chưa kịp lần nữa đưa hắn kéo vào đại khẩu, một kiếm đâm vào phía trên đại khẩu Biến Dị Thực Nhân Hoa!

“Tập Trung Chi Kiếm! Thiên Hành sử dụng kỹ năng đó!” Hiển nhiên trong đội ngũ tất cả mọi người đang quan sát từng cử động của Thiên Hành, Đẳng Ái thốt lên, mà những lời này, cũng quả thực làm cho mấy thành viên không phải chức nghiệp kiếm khách trong đội ngũ hít vào một hơi.

Tập Trung Chi Kiếm là kỹ năng 30 cấp của kiếm khách, cái kỹ năng này ưu điểm lớn nhất chính là trúng mục tiêu 100%, công kích tăng 5 lần! Nhưng, cái kỹ năng này lại có khuyết điểm lớn nhất, thì phải là, sau khi sử dụng kỹ năng, người chơi sử dụng phải trải qua một giờ ở trạng thái suy yếu, thể lực, nội lực, lực công kích, lực phòng ngự toàn bộ giảm còn một nữa! Thiên Hành sử dụng cái kỹ năng này quả thực là tự chui đầu vào rọ!

[ĐINH!!!] Chúc mừng Nghịch Thiên tiểu đội thành công đánh chết Biến Dị Thực Nhân Hoa, nhận được kinh nghiệm 500000 điểm.

Bên tai truyền đến âm thanh hệ thống nhắc nhở làm cho toàn bộ tiểu đội đều thở dài một hơi, cách Thiên Hành gần nhất ta chạy tới, tiếp được thân thể Thiên Hành rơi xuống, nhẹ dìu hắn ngồi một bên, Tiên Nữ cùng ta kỹ năng trị liệu đồng thời sáng lên.

“Tiểu Phong… Ta thành công…” Long Hồn trạng thái suy yếu mô phỏng vô cùng chân thật, Thiên Hành thở dốc, chậm rãi nói, khóe miệng còn thể hiện ra một cái tiếu dung yếu ớt để an ủi ta.

“Thiên Hành… Ngươi quá mạo hiểm!” Ta có chút khó chịu, nhìn Thiên Hành gần như liều mạng công kích, ta lại một lần trầm mặc, hắn quyết đoán, hắn kiên định, hắn chấp nhất, hắn dám liều mạng, làm tinh thần ta lại một lần nữa kinh sợ, giống như hào quang tồn tại, giống như xa cuối chân trời lại tựa hồ gần ngay trước mắt, ta bị ánh sáng chiếu rọi hòa tan…

Một góc nào đó trong lòng ta dường như lún xuống, khối tường băng ầm ầm sụp đổ, ta nhìn Thiên Hành, thật lâu không nói gì…

“Nghỉ ngơi một giờ đi, chúng ta chờ Thiên Hành hết trạng thái suy yếu, rồi đi tiếp.” Đẳng Ái lúc này phá vỡ yên lặng, ta cuối cùng nhìn Thiên Hành liếc, đứng dậy đi đến trước mặt Độc Cô nói: “Độc Cô, ngươi có nghĩ là đem cái phiến Viên Tử này dọn đi?”

“Ý của ngươi là… Hảo!” Độc Cô tựa hồ hiểu việc ta muốn làm, nhẹ gật đầu.

“Hỏa Hoa Phong Xuy!” “Hỏa diễm liêu nguyên!” Không khí yên lặng rốt cục bị hai người chúng ta điên cuồng công kích đánh vỡ, chúng ta đứng trong khoảng không của Biến Dị Thực Nhân Hoa, bắt đầu đối với Thực Nhân Hoa khổng lồ cùng Thảo Mao Trư chung quanh triệt để quét sạch, đã không có Biến Dị Thực Nhân Hoa duy trì, công tác quét sạch càng đơn giản, không tới nửa giờ, chung quanh chúng ta không còn một ngọn cỏ, bình địa trụi lủi.

“Mọi người, bắt đầu lao động a!” Ta hô to một tiếng, Ngốc Vĩ Ba là người thứ nhất nhảy ra ngoài, cùng ta thả kỹ năng thu thập, những người khác cũng rốt cục cũng phản ứng tới, khi bọn biết rõ thu thập thuật rất trọng yếu, sau đó bọn họ đã bỏ thời gian thật dài đem kỹ năng thu thập luyện đến trung cấp, lần này thu thập đại quy mô, cả đám đều nhập tâm vào đó.

Một chút lơ đãng, ta liếc nhìn Thiên Hành mang theo một tia cười bất đắc dĩ, trong nội tâm không khỏi đắc ý, chỉ có Thiên Hành như cường đại như thế tồn tại, mới có thể cho ta cam tâm và ở bên cạnh hắn, tâm ta, bởi vì một câu: Tin tưởng ta! Mà triệt để sụp đổ.

Đối với một người như vậy, ta không cần lại trốn tránh, chỉ cần như Mông Lung nói, thuận theo tự nhiên là hảo.

Không biết nếu như Thiên Hành biết rõ ta hiện tại nghĩ gì, có thể hay không cảm thấy càng thêm bất đắc dĩ? Như vậy cứ để cho chúng ta chơi trò trốn tìm a! Khi ngươi một khắc cùng ta nói rõ, thì một khắc đó ta chính thức thuộc về ngươi.

“Tiểu Phong, ngươi xem vật này!” Ngốc Vĩ Ba chạy đến bên cạnh ta, trong tay còn cầm hai thứ gì, một viên là tinh thạch chúng ta trước đó rất quen thuộc, mà một viên khác là một hạt châu màu rám nắng, vật này cho ta cảm giác rất quen thuộc, lại nhất thời nhớ không ra đó là cái gì, ta cầm lấy xem xét.

Mộc Diệc Châu: Vật phẩm nhiệm vụ.

A? Ta mở hành trang tìm một thứ, rốt cục nhớ ra,trước đó từng tại Quỷ tộc tân thủ thôn đánh Thủ Vệ Quáng Sơn Chu nhặt được hạt châu: Độc Diệc Châu.

Xem ra Mộc Diệc Châu này cùng Độc Diệc Châu trước kia có quan hệ với nhau, nhưng cụ thể là quan hệ gì, ta cũng không rõ ràng lắm, mà thời điểm nhặt được Mộc Diệc Châu ta cũng nhận ra, chỉ sợ không chỉ có hai khỏa như vậy a! Có lẽ sẽ còn có những hạt châu khác, bất quá hiện tại chúng ta chưa tìm ra mà thôi!

“Tiểu Phong, thu thập xong rồi, ngươi giữ hết đi a!” Độc Cô vừa nói vừa giao dịch cho ta tất cả nguyên liệu.

Những người khác cũng từng người giao dịch cho ta, đội viên Nghịch Thiên tiểu đội cho tới bây giờ đều không keo kiệt, ngoại trừ Tiểu Huy, những người khác đều biết rõ những vật này sớm muộn gì ta cũng dùng để chế tạo trang bị cho họ, mà những nguyên liệu này nếu như đem bán, cũng bán không được bao nhiêu tiền, còn thêm lãng phí thời gian bày hàng, quả thực không có ý nghĩa gì, mọi người thu thập được nguyên liệu đều cùng nhau đem tất cả quăng vào hành trang của ta, mà trang bị đánh quái rơi ra thì toàn bộ giao cho Thiên Hành phân phối.

“Tiểu Phong… Hành trang của ngươi bao nhiêu ô a!” Tiểu Huy buồn chán nhìn mọi người hướng chỗ của ta giao dịch nguyên liệu, nhịn nửa ngày liền hỏi.

“Hành trang của ta trữ vật vô hạn a!” Ta hiển nhiên nói, bất quá Tiểu Huy nghe xong, trợn hai con mắt, đủ thấy hắn giật mình đến cỡ nào.

“Tiểu Phong, ngươi vận khí thật tốt a!” Trước đó lần đầu tiên Tiểu Huy thấy kỹ năng chức nhiệp đặc thù của ta, sau đó, ta liền đem chức nhiệp ẩn tàng của mình nói cho hắn biết, lần này lại nói cho hắn biết về hành trang của ta, làm cho hắn càng thêm không thể tưởng tượng nổi nhìn ta.

“Hắc hắc, trùng hợp, trùng hợp thôi!” Ta ngượng ngùng cười.

“Tiểu Phong, ngươi thực sự cùng lão tổng công ty Long Đằng là quan hệ như thế nào?” Tiểu Huy giống như uy hiếp hỏi, hắn biểu hiện đáng yêu vậy càng làm cho mọi người nở nụ cười.

“Tốt lắm, thu thập đã xong, chúng ta nên xuất phát!” Lời tổng kết luôn do Thiên Hành nói ra.

“A! Các ngươi xem nhiệm vụ!” Tiên Nữ kinh ngạc kêu lên.

“Di? Tại sao có thể như vậy!” Tiểu Huy cũng kêu lên theo.

Ta kỳ quái nhìn nhiệm vụ, ngây ngẩn cả người, chuyện gì xảy ra…? Ta lại nhìn nhìn mọi người, phát hiện Thái Điểu cười miệng đều muốn tới mang tai.

Xác thực, bởi vì nhiệm vụ trên đó ghi, đã được Phật châu 15! Nói cách khác, chúng ta chỉ còn thiếu ba khỏa hạt châu là có thể hoàn thành nhiệm vụ! Điều này đối với chúng ta mà nói không thể nghi ngờ là một kinh hỉ lớn!

“Chẳng lẽ… Nhiệm vụ này cũng không cần phải giết boss hoặc là theo NPC tìm được vật phẩm mới có thể hoàn thành? Nguyên lai giết tiểu quái cũng là cơ hội tìm được hạt châu, nói như vậy, ba khỏa hạt châu còn lại có thể hay không rất nhanh xuất hiện?” Độc Vô vừa muốn hỏi, một bên lại nói thầm.

“Nếu như là như vậy thì tốt rồi, nhiệm vụ của chúng ta không lâu nữa có thể hoàn thành!” Tiên Nữ cao hứng nói.

“Tốt lắm tốt lắm, đứng đây nói nhiều như vậy cũng vô dụng, chúng ta nên mau chóng xuất phát, nhanh hoàn thành nhiệm vụ a!” Mông Lung lôi kéo tay Tiên Nữ nói.

“Ân, chúng ta đi thôi!” Ta lên tiếng, theo bọn Thiên Hành xuất phát bắt đầu tiếp tục hành trình.

Trèo đèo lội suối a, trèo non lội suối a, thật lâu thật lâu… Khi chúng ta bắt đầu có cảm giác mệt nhọc cùng thất vọng…

“Các ngươi nhìn xem! Chỗ đó có một thôn nhỏ!” Tiếng kêu Thái Điểu cắt đứt phàn nàn của chúng ta, mang đến một tia hy vọng.

Nhìn phương hướng Thái Điểu chỉ, ta chỉ thấy được một mảnh rừng rậm, ngoại trừ rừng rậm… vẫn là rừng rậm. Không hiểu liếc qua Thái Điểu, hỏi: “Nào có cái thôn gì a!”

“A! Ta đã quên nhãn lực của ta tương đối khá, bất quá phía trước quả thật có cái thôn, đi lâu như vậy mà không có manh mối, không bằng chúng ta đi vào thôn hỏi một chút a!” Thái Điểu đề nghị nói.

“Cũng tốt, Thái Điểu ngươi dẫn đường a.” Ta một bên vừa co giãn chân vừa nói.

Vì vậy, chúng ta cả tiểu đội theo Thái Điểu dẫn đầu phía trước, không bao lâu, chúng ta cũng nhìn thấy cái thôn nho nhỏ kia, thấy được hy vọng tiểu đội tốc độ cũng nhanh hơn, rất nhanh liền tới, chúng ta đi đến trước cửa một ngôi nhà ở đầu thôn, mọi người để ta tiến lên kêu cửa.

“Xin hỏi, có ai không?” Ta gõ vào cánh cửa đang đóng chặt, hỏi.

“Ai nha?” Một thanh âm thanh thúy, cửa mở ra, từ bên trong đi ra một tiểu cô nương mặc váy lục sắc, mái tóc chia ra hai bên, rất dài, rất có phong phạm tiểu mỹ nhân cổ điển.

“Ách… Xin hỏi…” Ta từ đầu chí cuối đem sự tình nói một lần, tiểu cô nương sững sờ nhìn ta một chút, nhìn nhìn những người khác, lại quay đầu nhìn nhìn vào nhà, muốn nói lại thôi.

“Tiểu Lục… Là ai vậy? Chẳng lẽ Trương Đại Thúc của ngươi lại tới tìm ta uống rượu?” Bên trong đi ra một hán tử đang say, trong tay còn mang theo một chai rượu, trên mặt còn dán một cái biệt hiệu, biệt hiệu viết… Hồng Tinh Tửu Xái…

Lập tức một cổ ác hàn bao vây chúng ta, đây là lần đầu tiên chúng ta ở Long Hồn thấy được cái dạng này… Chẳng lẽ là quảng cáo? Hay lại là Ác nhân thiết kế nào tạo ra?

Bất quá nói đi thì nói lại, Long Hồn thường xuyên xuất hiện một ít chuyện nho nhỏ làm cho người khác cảm giác rất thú vị, ít nhất khi ngươi chơi mệt nhọc có thể giải bớt tâm trạng.

“Tiểu cô nương, vị này chính là…?” Thiên Hành hỏi.

“Hắn!, hắn là ba ba của ta, các ngươi chờ một chút!” Tiểu cô nương quay lại dìu cha của nàng trở vào nhà, chỉ chốc lát, lại vòng trở lại, từ trên cổ lấy ra một sơi dây hồng sắc có xuyên một hạt châu, chính là Phật châu chúng ta muốn tìm!

“A! Cái này chính là Phật châu chúng ta muốn tìm, tiểu cô nương! Có thể đem nó cho chúng ta được không?” Tiên Nữ trông thấy Phật châu hai mắt toát ra ánh quang, kích động hỏi.

“Không thể! Ba ba nói khỏa Phật châu này dùng để trừ tà, nếu ta cho ngươi, ta sẽ gặp nguy hiểm!” Tiểu cô nương nhỏ giọng nói, tựa hồ là sợ làm ồn đến người ở bên trong, lại như là sợ hãi cái gì.

“Tiểu cô nương, ngươi có phải hay không có nỗi khổ tâm? Khỏa Phật châu nay đối với chúng ta thật sự rất trọng yếu, nếu như ngươi có cái gì cần giúp đỡ, cứ việc nói thẳng a!” Tiên Nữ hóa thân thành tri tâm tỷ tỷ, bắt đầu hướng dẫn từng bước.

“Là như vậy, trong thôn xuất hiện yêu quái!” Tiểu cô nương một tay nữa che miệng, tiến đến phía trước chúng ta thấp giọng nói ra.

“Yêu quái?” Tiên Nữ ý bảo chúng ta không cần nói gì, mình thì kéo tay tiểu cô nương, thấp giọng lập lại một câu.

“Đúng vậy nha… Thật đáng sợ! Hắn đôi khi sẽ biến thành một đại mãng xà, đôi khi lại biến thành một đóa hoa cự đại có hàm răng khổng lồ, tóm lại, rất đáng sợ!” Nếu có người khác ở đây, biểu hiện khoa trương của tiểu cô nương nhất định sẽ làm cho họ thấy việc này không đáng lo, cảm thấy cái này chỉ là tiểu hài tử vui đùa, nhưng chúng ta là bất đồng, bởi vì quái mà tiểu cô nương nói, chúng ta đều gặp qua!

Mãng xà trong miệng Tiểu cô nương hẳn chính là boss chúng ta gặp khi đi qua đầm lầy — Xà Vương Đầm Lầy. Mà đóa hoa cự đại có hàm răng khổng lồ, không cần phải nói, chính là boss chúng ta vừa mới đánh rụng không lâu trước đây — Biến Dị Thực Nhân Hoa!

“Tiểu cô nương, hai quái vật ngươi vừa nói kia, vừa rồi tỷ tỷ cùng bằng hữu đều đã đem bọn nó diệt trừ, điều này ngươi không cần lo lắng nữa!” Tiên nữ một bên vừa chỉ vào chúng ta vừa nói. Lúc này Tiên Nữ nhìn thế nào cũng giống như bọn buôn người muốn lừa bán tiểu cô nương.

“Đại tỷ lời ngươi nói là sự thật sao?” Tiểu cô nương đôi mắt trong suốt nhìn Tiên Nữ, lại hướng chúng ta bên này nhìn, giống như là muốn được sự xác nhận lời Tiên Nữ nói.

“Tiểu cô nương, nàng nói không sai, ngươi xem cái này.” Ta lấy ra Thụ Đằng thu thập được từ trên thi thể Biến Dị Thực Nhân Hoa, tiểu cô nương lập tức bị dọa lui về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn chằm chằm Thụ Đằng trong tay của ta.

“Cái này… Cái này… Đây là thứ ở trên thân yêu quái kia! Vật này hại chết mọi người trong thôn! Chỉ có ta bởi vì ba ba đem ta giấu trong chum nước, mới thoát chết!” Tiểu cô nương một bên vừa lắc đầu vừa nói, hai hàng thanh lệ chảy xuống hai bên mặt.

“Hiện tại ngươi yên tâm được rồi,nên đem Phật châu giao cho chúng ta!” Tiên Nữ lập tức nói ra.

“Vậy được rồi,… Còn có viên này cũng cho các ngươi a!” Tiểu cô nương nói xong, từ trong áo móc ra một dây đỏ khác, trên đó, chính là khỏa Phật châu thứ 17! Tiểu cô nương đem hai khỏa Phật châu giao cho chúng ta, run run nói, “Cái khỏa này… đứa con Trương Đại Thúc ở phía đông thôn cho ta, nếu như không phải vì bảo vệ ta mà đem hạt châu đối phó yêu quái cho ta, hắn cũng sẽ không chết…” Tiểu cô nương khóc sướt mướt quay vào trong nhà.

“Tốt lắm, chúng ta cũng nên đi tìm khỏa hạt châu cuối cùng! Đi thôi!” Tiên Nữ đem Phật châu ném vào hành trang, nhiệm vụ của chúng ta trên đó cũng cho thấy đã tìm được 17 khỏa Phật châu, còn thiếu một khỏa cuối cùng.

Chúng ta đi dọc theo thôn thẳng về phía trước, phát hiện quả thật đúng như tiểu cô nương nói, trong thôn vắng vẻ, không có một người… Một người cũng không có! Không có người?! Ta toàn thân có cảm giác ớn lạnh, hướng về phía mọi người hô lên: “Không tốt! Tiểu cô nương gặp nguy hiểm!” Không đợi mọi người có phản ứng, ta xoay người hướng ngôi nhà lúc trước chạy tới.

“A…!” Một đạo tiếng thét thật dài chói tai đâm vào trong tai của ta, ta nhanh chóng xông vào nhà, lọt vào tầm mắt chính là một mảnh gia cụ bừa bộn, còn có một màn vô cùng thê thảm!

Tiểu cô nương đã không thấy, trong phòng chỉ còn có một người, chính là ba ba của tiểu cô nương, mà trong phòng chỉ còn có mảnh nhỏ váy lục sắc tiểu cô nương kia mặc…

Đúng a! Tiểu cô nương rõ ràng đã nói, nếu như không phải ba ba của nàng đem nàng giấu trong chum nước, nàng cũng sẽ chết, nàng còn nói… Toàn bộ người trong thôn đều chết hết… Nàng còn vì vị nam hài đã chết kia mà khóc… Trong thôn ngoại trừ nàng không còn ai sống sót… Như vậy, cái vị ‘Ba ba’ kia mà chúng ta đã thấy là ai? Ta chính là đột nhiên nghĩ đến điểm này mới vội vàng chạy trở về, đáng tiếc… đã chậm…

Nếu như nói, tiểu cô nương bởi vì sợ hãi mà không có hoài nghi đến ba của mình, hay là vì báo đáp ân tình cho chúng ta mà nguyện chết. Nhưng chúng ta nhiều người như vậy, vì cái gì không có một người nào, không có một ai kịp nhận ra! Vì cái gì? Vì cái gì!

Cảm thấy trong mắt ướt át, chăm chú nhìn chằm chằm vào thứ gọi là “Ba ba” phía trước, quát lớn: “Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao phải làm như vậy?!”

“Ha ha ha ha! Nhân loại ngu xuẩn! Nếu không phải tiểu cô nương này trên người mang theo Phật châu, ta đã sớm đem nàng ăn! Người trong thôn này đều sinh trưởng dưới thái dương, ăn vào có thể tăng trưởng công lực! Nếu không tại tên thối hòa thượng kia làm ta bị thương, ta cũng không chỉ có hai khỏa Phật châu mà không đối phó được!” ‘Ba ba’ cười lớn nói.

“Cái gì?! Ngươi nói cái gì? Phật châu… Phật châu… Đều là ta, nếu như không phải ta… Không!” Những người khác sau đó chạy đến thấy được cảnh tượng như vậy, người đầu tiên tức giận nhất, chính là Tiên Nữ đã yêu cầu tiểu cô nương giao ra Phật châu, trong ánh mắt nàng hồng hồng tràn đầy hối hận cùng nước mắt, còn có thật sâu phẫn hận, “Ta muốn giết ngươi!”

Tiên Nữ nghiến răng nói ra một câu, giơ pháp trượng trên tay lên thả kỹ năng ném tới, chiến đấu bắt đầu khai hỏa!

Bạn đang đọc Long Hồn (Khúc Điều Chi Thương) của Khúc Điều Chi Thương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.