Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mệt Mỏi

Phiên bản Dịch · 1388 chữ

Tiết học đầu tiên, lớp 12A1 – lớp học của Mặc Hàn Ngân – vẫn ồn như cũ, cho đến khi giáo viên bước vào lớp thì lớp im thin thít, sau đó một tiếng xì xầm, hai, ba tiếng vang lên.

Thừa Tấc Quân cau mày, lạnh giọng nói: “ Đây là tiết học của tôi, ai muốn học thì học, không muốn học thì bước ra ngoài.”

Sau khi nghe anh nói xong, lớp bỗng chốc chìm vào im lặng. Lúc này Thừa Tấc Quân cất tiếng: “ Xin chào các bạn, tôi tên Thừa Tấc Quân, năm nay tôi 28 tuổi, là một nhà văn tự do kiêm giáo viên dạy môn Khoa Học Sinh Lý của các bạn. Và tôi xin nói thêm, trong giờ của tôi không ai được nói chuyện, làm việc riêng, không chép bài, ăn vụng, không thuộc bài, ngủ trong lớp,… thì lập tức tự giác bước ra khỏi lớp, còn nếu để tôi bắt được thì đừng trách tôi không nương tay. Đã nghe rõ chưa?”

“ Rõ thưa thầy.” – Các học sinh đồng loạt đáp.

“ Vậy bắt đầu tiết học.’’

Nửa tiết học trôi qua, chẳng một ai phạm phải những điều mà Thừa Tấc Quân mới nêu cả mà ai ai cũng háo hức, cũng chú ý lắng nghe, đến ngay cả cô... môn nào cũng chán riêng chỉ có môn của Thừa Tấc Quân là không chán chút nào. Bởi vì giọng nói anh dễ nghe cộng thêm nhan sắc so với các thầy cô trong trường thì hơn gấp bội, việc học sinh hứng thú nghe cũng là chuyện đương nhiên.

Tiết học kết thúc, hôm nay Mặc Hàn Nhất lại bận nên cô đành phải cuốc bộ về nhà. Đang đi dọc đường thì nghe tiếng kèn xe phía sau, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt ấy, khuôn mặt không góc chết.

Thừa….Thừa Tấc Quân?

Anh hạ cửa kính xe xuống, cô chạy lại hỏi: “ Có chuyện gì sao, thầy Thừa?”

“Lên xe, tôi chở về, thuận đường.” – Thừa Tấc Quân lười nhác lên tiếng.

“ Dạ thôi khỏi, gần đến rồi, thầy về trước đi.” – Mặc Hàn Ngân xấu hổ nói.

“Nhanh lên xe, không được đỗ xe dưới lề đường quá lâu.”

Mặc Hàn Ngân bất đắc dĩ bước lên xe của Thừa Tấc Quân mà đi về nhà.

Đến nơi: “ Cảm ơn Thầy, Thầy về cẩn thận.”

“Ừ’’

Căn hộ 201.

Thừa Tấc Quân vừa về đến nhà thì cảm thấy có gì đó không đúng, cửa nhà lại khép hờ, anh cẩn trọng bước vào, vừa vào nhà đã nghe được mùi thơm của đồ ăn. Bỗng cảm thấy đói, anh chợt nghĩ [ Ai lại rảnh rỗi đến nhà mình nấu ăn?]

Đi từ ngoài vào, đứng trước cửa bếp thấy một bóng hình quen thuộc, cất tiếng hỏi: “ Hân Như?”

Hân Như từ trong nhà bếp nhìn ra thấy Thừa Tấc Quân đang đứng đó thì nói: “ Tiểu Quân, anh về rồi à, mau lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn tối, em làm nhiều món anh thích lắm nè.”

Thừa Tấc Quân nhíu mày: “ Cô về khi nào?”

“ Anh đi tắm đi rồi lát hồi mình nói chuyện.” – Hân Như thúc giục

Thừa Tấc Quân đành đi tắm. Khi tắm xong thì đồ ăn cũng bày lên bàn hết rồi. Thừa Tấc Quân ngồi xuống, không động đũa cũng chẳng nhúc nhích. Hân Như thấy làm lạ hỏi: “ Sao anh không ăn? Đồ ăn em làm hôm nay dở à? Hay anh đã ăn tối rồi.”

“ Tôi hỏi cô: Cô về khi nào? Đến nhà tôi làm gì?” – Thừa Tấc Quân lạnh giọng.

“Chẳng phải vì em nhớ anh sao?” – Hân Như tủi thân như muốn khóc.

“Nhớ tôi?” – Thừa Tấc Quân tự giễu.

“ Chẳng lẽ em có mục đích khác?”

“ Tự cô biết rõ.”

Nói xong anh đứng dậy quay người đi lên lầu. Hân Như lúng túng nói: “ Anh không ăn sao?”

“ Không muốn ăn!” – Thừa Tấc Quân liếc nhìn và tặng cho cô ta thêm một câu: “ Phiền cô sau khi dọn dẹp xong thì đi về đi và cũng đừng đến đây nữa người khác sẽ hiểu lầm.”

Vào phòng anh ngồi xuống cạnh giường lấy một điếu thuốc ra hút rồi thẩn thờ.

[“ Em muốn đi du học!” – Cô gái kia nói.

“ Tại sao? Em bỏ anh đi ư?” – Chàng trai buồn buồn hỏi

“ Khi nào công thành danh toại rồi em sẽ trở về với anh.” – Cô gái ôm người đàn ông trước mặt.

“ Thế anh nhớ em thì biết phải làm sao bây giờ?”

“ Thế thì anh ráng nhịn đi, khi nào em về em sẽ cho anh thoải mái.’’- cô gái nở một nụ cười thật tươi.

Một năm sau, cô gái ấy vẫn bặt âm vô tín, chàng trai này không chịu nỗi nữa đành đặt vé máy bay sang Mỹ tìm cô ấy. Nhưng tìm gần một tháng cũng chẳng thấy cô ấy đâu. Trớ trêu thay, khi chàng trai đang đi trên một con phố, thì bắt gặp hình dáng quen thuộc ngay trước mắt nhưng cô ấy không đi một mình mà còn thân mật khoác tay cười nói vui vẻ với người đàn ông khác.

Nỗi điên cuồng của người đàn ông bắt đầu nổi lên, anh chạy tới đấm vào mặt người đàn ông đó một phát thật to khiến cho người đàn ông đó phải ngã sõng soài ngay trên mặt đất. Cô gái hốt hoảng vội đỡ người đàn ông đó đứng dậy, định chửi chàng trai ấy thì cô vô cùng sửng sốt không tin vào mắt mình được nữa. Chàng trai ấy là người yêu của cô khi còn ở Trung Quốc. Cô gái ấy không biết nói gì lúng túng một hồi thì chàng trai ấy cất tiếng, giọng lạnh băng:

“ Công thành danh toại? Nực cười.”

“ Không như anh nghĩ đâu.” – Cô gái ấy sợ hãi.

“ Không như tôi nghĩ? Thế chuyện này cô giải quyết như thế nào? Ở sau lưng tôi lén phén với người đàn ông khác? Cô nghĩ tôi mù sao?” – Chàng trai ấy tức giận quát lớn.

Đàn ông nào cũng vậy khi bị người mình yêu cho mình đội mũ xanh thì tức giận là chuyện đương nhiên.

Hiện tại xung quanh người người xúm lại, cô gái tỏ ra bối rối: “ Được rồi, trở về em sẽ giải thích.”

“Được thôi! Để tôi xem cô sẽ cho tôi lời giải thích như thế nào!” – Chàng trai ấy cười tự giễu.

Khi về nhà, cô gái cuối đầu, nhỏ giọng lí nhí: “ Chúng ta… Chia tay…đi!”

“Ha! Được thôi, nếu như đó là ý cô muốn thì tôi chiều.”

Nói xong anh quay người đi ra khỏi nhà cô gái đó không bao giờ quay lại.]

Kẹt---

Cánh cửa dần dần mở ra, Hân Như đứng ở ngoài nhìn vào trong.

Nghe thấy tiếng động, Thừa Tấc Quân quay lại, gằn giọng: “ Cô lên đây làm gì, không phải tôi đã nói là cô đi về đi sao?”

“Em lên đây để chào anh trước khi ra về.”

“Không cần.”

Hân Như buồn buồn, không nỡ rời đi, nhưng tình thế bắt buộc nên cô phải rời đi.

Sáng hôm sau.

Thừa Tấc Quân tỉnh dậy với tinh thần chẳng mấy thoải mái, đôi mắt hiện lên những tia đỏ. Có vẻ tối qua anh không được ngủ thẳng giấc.

Đi đến nhà tắm, khi xả nước lạnh lên người thì anh mới cảm thấy dễ chịu, thay đồ chuẩn bị tiết học cho học sinh 12.


“ Anh con sáng sớm đã đi trước rồi nên con chịu khó đi bộ đến trường đi.” – Tần Hương nhìn nhìn cô nói

Cô bỗng cảm thấy mất mát, cô đã luôn quen với việc hằng ngày anh hai đưa mình đến trường, không đưa về cũng được đằng này đưa đi không được, đưa về cũng không thế này thì…

Cô đành phải chấp nhận, hững hờ đáp: “ À.. vâng”

Bạn đang đọc LÒNG CUỘN TRÀO NHỮNG CƠN SÓNG của Jussi

Truyện LÒNG CUỘN TRÀO NHỮNG CƠN SÓNG tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jussi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.