Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần nói chuyện đầu tiên

Phiên bản Dịch · 1384 chữ

Dạo này trường đang có ý định tăng thêm một môn học ngoài giờ, chủ yếu là tăng thêm trình độ chuyên môn. Trường cũng đã mời một giáo sư từ bên Anh về mà giáo sư đó lại học ở trường đại học Oxford – trường đại học nổi tiếng ở Anh.

Mặc Hàn Ngân cảm thấy chán nản, học bình thường đã phải trải qua 13 môn vô cùng mệt mỏi, thế mà giờ nhà trường lại tăng thêm một môn, muốn bức chết học sinh đây mà!

Cuối cùng cũng có thông báo chính thức, nhà trường vẫn thực hiện ý định đó và hai tuần sau sẽ bắt đầu thực hiện.

“ Aizz, lại tăng thêm một môn, sao tôi muốn đi kiện cái trường này quá!” – Lưu Chánh thở dài.

“ Nếu ông dám.” – Mặc Hàn Ngân không thèm đếm xỉa thuận miệng đáp một câu.

“ Uầy, giỡn thôi, tôi cũng đâu phải thần thánh.”

“Biết là tốt.”

Trong bóng cây gần đó, Trình Thương cùng đám bạn của cô ấy đang quan sát mọi hành động của cô, rồi nảy ra kế hoạch trả thù, sự việc lần trước Mặc Hàn Ngân bị hiểu trưởng mời phụ huynh rồi cũng xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, nên cô ta chẳng thể nào nuốt được cục tức này.

Thực ra thì Trình Thương đã thấy ngứa mắt với Mặc Hàn Ngân từ lâu rồi. Dựa vào đâu mà ai ai cũng thích cô, dựa vào đâu mà ngày nào cô cũng được anh trai chở đi học. Trình Thương là con của một gia đình cũng gọi là khá giả nhưng thực chất chỉ là con nuôi, bị gia đình ghẻ lạnh, cô ta cũng có anh trai, nhưng anh ta lại chẳng thương cô ta, cô ta luôn che dấu thân phận rất kĩ càng. Những đứa bạn của cô ta cũng dựa vào địa vị của cô ta mà chơi với Trình Thương. Cô ta biết nhưng cũng yên lặng bởi vì nếu cô đoạn tuyệt với bọn họ thì ai sẽ chơi chung với cô ta đây.

Không suy nghĩ về việc đó nữa, bỗng có một kế hoạch nảy lên trong đầu Trình Thương.

“Ê tụi mày, tao có kế hoạch này hay lắm.” – Trình Thương ngoắc tay bảo bọn họ lại gần nghe cô ta nói.

Xầm xì một hồi, cả bọn đột nhiên phá lên cười, thu hút ánh nhìn của Mặc Hàn Ngân, Trình Thương nhẹ giọng: “ Nhỏ tiếng thôi.”

Chuông reo vào lớp, tất cả học sinh ào ào chạy về lớp, Trình Thương theo sau Mặc Hàn Ngân thầm nghĩ [ để tao coi mày giả nai được bao lâu.]

Sáng ngày hôm sau, theo thường lệ, Mặc Hàn Nhất vẫn phải chở Mặc Hàn Ngân đến trường theo quy định. Trên đường đi thì ngáp ngắn ngáp dài.

“ Lái xe thì lái cho đàng Hoàng.” – Mặc Hàn Ngân liếc

“ Mày ngon mày qua mày lái này!” – Mặc Hàn Nhất khinh thường

“ Bà đây mà lái được đã lái lâu rồi không cần anh phải chở em đi.”

“ Vậy thì mày đi học lái xe đi.”

“ Đã đủ tuổi đâu mà lái.”

Mặc Hàn Nhất im lặng. Mười lăm phút sau, xe đậu trước cổng trường. Xa xa cô thấy bóng dáng của Trình Thương và một đám bạn của cô ta không khỏi nhếch miệng cười.

“ Mới sáng sớm mà mày tươi vui thế!” – Mặc Hàn Nhất nói

“ Không cần anh nhiều chuyện.”

“ Tao chỉ là đang quan tâm mày mà thôi.”

“ Không cần.”

Nói rồi bước hẳn xuống xe. Từ sáng đến giờ cô cảm thấy tim mình cứ đập bịch bịch chắc là sắp xảy ra chuyện gì đó rồi.

Đúng như cô dự đoán, vừa mở cửa bước vào lớp thì có một xô nước ở trên đầu rớt xuống may mà cô né kịp, tới chỗ ngồi của mình thì thấy phía trên ghế có một lớp gì đó trông bóng loáng, cô mới chạm nhẹ thì thấy dính dính. Thì ra là keo dán sắt!

Cô nhìn xung quanh, quan sát một lượt thấy ai cũng cắm đầu cắm cổ làm bài tập ngay cả Trình Thương cũng vậy.

Thế là cô tự động xách ghế đến phòng giáo viên xin đổi ghế mới.

“ Lại gây chuyện.” – một giáo viên nữ già dặn nói.

Cô cười giễu.

Tiết học cuối cùng là môn Toán cũng sắp kết thúc.

“ Ai chưa làm xong bài tập thì ở lại làm không được phép về.” – Giáo viên bộ môn Toán nói.

Reng---

Chuông báo hết giờ học vang lên, những học sinh chăm ngoan lần lượt soạn sách vở đi về, dần dần chỉ còn mình cô và Trình Thương ở lại. Hôm nay Mặc Hàn Nhất bận việc công ty nên không đến đón cô được bắt buộc cô phải đi bộ về nên cô cũng thả lỏng người mà cố gắng làm hết bài tập, đỡ phải về nhà làm. Về nhà công việc duy nhất cô có thể làm là đọc tiểu thuyết.

Có tiếng động phía sau, âm thanh phát ra: “ Bạn học Mặc Hàn Ngân ở lại làm bài vui vẻ, mình về trước nhé.” – không ai khác đó chính là Trình Thương.

“Ừ” – cô hời hợt đáp

Sau khi Trình Thương đi được mấy phút thì Mặc Hàn Ngân cũng vội vàng soạn sách vở chuẩn bị đi về thì…

‘bụp--- bụp---’ cửa bị khóa? Vội vàng lấy điện thoại gọi điện về nhà thì thật là xui xẻo điện thoại của cô từ hôm qua đến giờ chưa sạc pin, màn hình điện thoại trở nên đen ngòm, cô hốt hoảng không biết làm cách nào, thầy cô thì về hết rồi chỉ còn một mình cô ở đây.

Hai mươi phút trôi qua.

Mặc Hàn Ngân ngồi ôm đầu gối trong một góc thì nghe thấy tiếng bước chân từ phòng giáo viên đi tới, không khỏi mừng rỡ vừa hét vừa đập cửa: “ Có ai ngoài đó không, cứu tôi với!”

Tiếng bước chân dừng lại, thì một âm thanh trầm bổng nói: “ Ai ở trong đó?”

“Mặc Hàn Ngân”

“Chờ tôi một chút.”

Vừa nói xong thì nghe thấy tiếng bước chân xa dần, khoảng chừng một phút sau, tiếng bước chân lại xuất hiện, nghe thấy tiếng tra ổ khóa, cô vui mừng, ngay khi cửa phòng học mở ra, cô sửng sốt khoảng độ mấy giây, dụi dụi mắt nhìn kĩ người đứng trước mặt:

“ Thừa Tấc Quân?”

“Ừ” – Thừa Tấc Quân đáp

“Sao ngồi đây?” – anh lạnh lùng hỏi

“ Bị bạn bè giở trò xấu.” – Mặc Hàn Ngân trả lời

“ Đứng dậy đi, tôi đưa em về nhà.” – Thừa Tấc Quân nhìn

“ Vâng, cảm ơn ạ.” – cô lễ phép

Khi thắt dây an toàn xong, cô báo cáo địa chỉ để anh ấy đưa cô về nhà. Dọc đường đi, hai người im lặng chẳng ai nói một câu gì. Để phá vỡ bầu không khí ấy, cô hỏi: “ Tại sao anh lại ở trong trường?”

“ Soạn giáo án.”

“ Giáo án? Anh là thầy giáo sao?” – Mặc Hàn Ngân hỏi ngược

“ Hai tuần sau mới chính thức là thầy giáo.” – Thừa Tấc Quân cất tiếng.

Hai tuần sau? Thầy giáo? Chẳng lẽ là giáo sư của trường đại học Oxford bên Anh sao? Dường như không tin cho nên Mặc Hàn Ngân phải hỏi lại cho chắc: “ Chẳng lẽ anh là giáo sư của trường địa học Oxford đảm nhiệm môn Khoa Học Sinh Lý của trường Hoa Danh?”

“Ừ” – anh đáp lại nhẹ nhàng.

Cô chợt sửng sốt, người tác giả cô mến mộ mấy năm hiện tại lại là giáo sư của trường cô vào hai tuần tới. Cô không tin vào tai mình nữa.

Đến nơi, cô vẫn chưa hoàn hồn, anh nhắc: “ Đến nơi.’’

“ A! Cảm ơn an…Thầy” – cô nhỏ giọng đáp

“ Không có gì.” – nói rồi quay xe đi mất.

Bạn đang đọc LÒNG CUỘN TRÀO NHỮNG CƠN SÓNG của Jussi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jussi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.