Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nụ hôn trêu chọc

Tiểu thuyết gốc · 3802 chữ

Hí hí hí hí...

Trong đêm yên tĩnh mọi người còn đắm chìm trong giấc ngủ êm đềm bỗng tiếng ngựa hí vang vọng đánh thức toàn bộ Lâm Phủ.

Tiếng chân người chạy huỳnh huỵch bên ngoài xen lẫn tiếng vó ngựa, tiếp đến là những tiếng va chạm vào nhau kêu loảng xoảng không ngớt.

"Đằng kia..."

"Nó chạy đằng kia, bắt nó lại."

"Nó chạy về gian phòng phía tây, mau bắt lại."

Hí hí hí... cộp cộp cộp... Nghịch Phá tung tăng chạy khắp nơi, mọi thứ cản đường ngáng chân đều đạp đổ. Lâm Phủ được một đêm náo loạn khi một đoàn người cầm đèn, cầm đuốc chạy đuổi theo Nghịch Phá, trong đêm đèn đuốc sáng trưng ở Lâm Phủ nhộn nhịp như đi hội.

Hắn đang nằm nghỉ thì bị tiếng động đánh thức, đôi mày hơi nhíu lại.

"Cung chủ?" Ẩn vệ từ bên ngoài xuất hiện bên trong phòng hắn.

"Chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?"

"Dạ bẩm, là Nghịch Phá!"

"Đồ ngựa điên!" Hắn nắm tay thành quyền.

Nghịch Phá và hắn từ trước tới nay luôn đối nghịch, nó là một con ngựa thông minh có thể đoán biết được sự nguy hiểm là ngựa quý hiếm có chỉ có điều Nghịch Phá rất ngỗ ngược, cứng đầu không chịu khuất phục bất kỳ kẻ nào về điểm này Nghịch Phát rất giống hắn.

"Ai là người chăm sóc nó hôm nay?"

"Là Trương Lực."

"Ngươi lui xuống nghỉ ngơi, canh tư sẽ xuất phát."

"Vâng!" Ẩn vệ tuân mệnh, phi thân ra cửa sổ biến mất trong màn đêm đen tối.

"Đồ ngựa điên tao sẽ giết mày."

Tiếng hét lớn từ gian phòng phía tây vọng tới, hắn phì cười khi đó là nàng. Hắn ngồi dậy với lấy áo mặc vào, bước đi ra ngoài.

Nàng vùng dậy khi Nghịch Phá kêu ở trước cửa, khuôn mặt trở nên hầm hầm tức giận rút lấy thanh kiếm của hắn treo ở trên tường.

Rầm... cánh cửa được nàng mở bung ra, trên tay lăm lăm thanh kiếm.

"Có phải muốn tao chém đứt cà của mày không?" Nàng hùng hổ vung kiếm lên không trung

Nghịch Phá đang tính mở miệng hí vang vui mừng vì nó nghĩ nàng sẽ cho ăn, ai ngờ...

Nhìn thanh kiếm vung lên Nghịch Phá câm miệng bỏ chạy để bảo toàn cà giống, mấy người kia không dám lấy cà nhưng nàng thì dám đấy. Đùa với ai thì đùa ngang bướng với ai cũng được nhưng Nghịch Phá tuyệt đối không dám đùa với nàng.

Đám người chợn mắt há miệng nhìn khi Nghịch Phá bỏ chạy, họ quay sang nhìn nàng chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen lướt qua rồi biến mất, tại nơi nàng vừa đứng không thấy bóng dáng nàng ở đâu. Họ không hiểu chuyện gì nhưng không ai dám mở miệng lặng lẽ rời đi, ai ở đâu thì trở về đó. Lâm Phủ lại trở nên yên tĩnh sau một hồi ồn ào náo nhiệt.

"Ngươi làm gì vậy hả, buông ta xuống." Nàng vùng vẫy khi hắn ôm nàng trên tay.

Hắn thả nàng xuống, nàng liền ném chiếc áo choàng trả lại cho hắn.

"Ngươi..." Hắn trừng mắt, cầm lấy áo choàng phủ lên người nàng.

"Cái gì nữa vậy?" Nàng khó chịu hất ra.

"Ngươi đang muốn mê hoặc ta đúng không, vậy đợi đến khi ngươi trưởng thành đi mê hoặc ta vẫn chưa muộn tới lúc đó ta sẽ tiếp đãi ngươi." Giọng hắn nửa tức giận nửa châm chọc.

"Mê hoặc, ta mê hoặc ngươi? Phi..."

Nàng phi phi hai miếng nước bọt, chỉ chỉ vào ngực hắn:

"Muốn ta câu dẫn cũng phải tùy từng người, ngươi nhìn bộ dạng của ngươi xem có điểm nào thu hút được ta chứ? Nhìn thấy ngươi ta đã muốn băm ra từng khúc nấu cháo đem cho con ngựa điên kia húp. Còn nữa mắt ngươi thực sự lé đúng không, nhìn thế nào mà bảo ta chưa trưởng thành, chưa trưởng thành mà ngực mông nảy nở như thế này à!"

Vừa nói nàng vừa ưỡn bộ ngực căng tròn về phía hắn, nấp sau áo lụa mềm mại là bộ ngực căng tròn cao vút như hai ngọn núi cao sừng sững đầy kiêu ngạo.

"Ngươi..." Hắn rơi vào sự lúng túng khi nàng ưỡn ngực như đang thách thức đố hắn dám chạm vào hoặc là có muốn chạm thử không xem hàng thật hay hàng giả.

"Ngươi ngươi cái gì hả?" Nàng lại chỉ chỉ vào ngực hắn.

"Mặc áo vào đi." Hắn lùi lại quay mặt đi, còn tay kia đưa tấm áo choàng về phía nàng.

Nàng nhìn lại mình, nàng mặc áo lụa hai dây, quần lửng không khỏa thân vậy hắn xấu hổ cái gì? Một lúc sau nàng mới chợt hiểu ra "cổ nhân" nàng khoanh tay trước ngực, đôi mắt ranh ma lại liếc đảo nhìn hắn. Nàng muốn trêu đùa hắn, ai bảo hắn thường ức hiếp nàng đây là dịp để nàng trả thù.

"A... nhìn bộ dạng lúng túng thế kia có phải ngươi chưa từng nhìn qua cơ thể của nữ nhân đúng không?"

"..."

"Ta nói đúng rồi, ha ha..."

"Ta..." Hắn nhìn về phía nàng lại nhanh chóng quay đi.

"Có muốn thử không?"

Hắn quay lại nhìn nàng, nàng chớp mắt liên tục nhìn hắn, nàng tiến chậm về phía hắn còn hắn lùi dần về sau cho tới khi đụng vào giường rồi ngã xuống. Nàng vẫn nhịn cười, không nghĩ hắn lại nhát gái đến vậy, đùa thật thích.

Nàng cúi xuống chồm lên hắn, cơ thể hắn dường như đóng băng luôn tại chỗ, không dám nhúc nhích, thậm chí không dám thở, đôi mắt mở to nhìn mái ngói.

Hắn từng mắng Lâm Bình Nam khi nhìn lên nóc nhà nhưng vào lúc nay chính hắn lại là người nhìn nóc nhà, đôi mắt cứ nhìn vào một điểm, thoạt nhìn vào hắn dường như rất tập trung nhưng thực tế đầu óc đang rối thành một mảng.

Hắn không dám nhìn thẳng vào nàng, khi nhìn vào đôi mắt không tự chủ được lại tập trung vào một điểm ở trước ngực. Cổ áo rộng để lộ khe ngực sâu cùng đôi gò bồng tròn trịa cao vút.

"Ta không nghĩ một kẻ khát máu như ngươi lại... chậc chậc... biết nói ra sao nhỉ?"

Nàng hơi cúi sát nhìn hắn, hơi thở thoang thoảng mùi thảo dược phảng phất bên chóp mũi của hắn, mùi thảo dược rất dễ chịu. Nàng đặt ngón tay trỏ lên da mặt hắn, chọc chọc mấy cái.

"Oa... không nghĩ ngươi là đàn ông mà da dẻ mịn màng ghê."

Hắn vẫn không nhúc nhích chỉ nằm yên như một bức tượng, đầu óc trở nên căng thẳng. Cánh môi hình cung mấp máy như muốn mở miệng nói gì đó, nàng cắn môi mình nhủ thầm "Môi của hắn thật gợi cảm, hôn một cái sẽ như thế nào nhỉ, ặc... mình trở thành kẻ háo sắc từ khi nào nhỉ?"

Đắn đo suy nghĩ một hồi cuối cùng nàng quyết định trở thành một kẻ háo sắc, hắn chưa từng hôn ai vậy để nàng là người đầu tiên cướp đi nụ hôn đầu của hắn tiện thể cho hắn biết một ít mùi của đàn bà.

Đôi mắt hắn trừng lớn khi bờ môi nàng chạm vào môi hắn, môi nàng chỉ lướt qua như cánh chuồn chuồn nước. Chỉ thoảng qua nhưng khiến tim hắn nhảy kịch liệt, giãy giụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

"Không giỡn ngươi nữa, thật vô vị." Nàng rời khỏi người hắn ngồi xuống bên cạnh, đá nhẹ vào chân hắn: "Không tính ngủ ở đây chứ?"

"Ta... ta..." Hắn ngồi bật dậy: "Canh tư xuất phát." Nói một câu không có đầu có đuôi, vội vã đứng dậy bước đi nhanh như chạy.

Hắn bước nhanh ra khỏi phòng chẳng ngờ lại đụng đầu vào cột, ra đến ngoài hắn mới dám thở, tựa người vào thân cây, đặt tay lên ngực cảm nhận được trái tim đang nhảy kịch liệt.

Nữ nhân như nàng lần đầu hắn thấy, thiết nghĩ nếu gặp ai nàng cũng làm vậy trong lòng hắn thấy tức giận. Hắn cúi xuống nhìn bàn tay phải đặt ở con tim, trái tim vẫn đập bịch bịch mạnh mẽ không chịu dừng lại.

"Nơi này, vì sao ta cảm thấy khác lạ."

Hắn chạm tay lên môi, khóe môi khẽ mỉm cười một nụ cười tuyệt mỹ, hắn nhìn về phía phòng của nàng.

"Nha đầu ngốc, nàng tưởng ta không dám à. Hãy đợi đến lúc nàng trưởng thành ta sẽ cho nàng thấy." Hắn chỉ lại quần áo rồi mới chậm rãi rời đi.

Trong khi đó...

Mặc dù hắn đi đã khá lâu nhưng nàng vẫn không thể nhắm mắt ngủ, nhắm mắt vào nàng lại nghĩ đến chuyện đùa giỡn khi nãy. Nàng ném gối qua bên ngồi dậy tự cốc vào đầu mình.

"Nguyệt Tử Đàn ơi là Nguyệt Tử Đàn mày sống 24 năm trời chưa lần nào cảm thấy hổ thẹn như lần này, mày vốn là đứa thông minh sáng suốt chỉ một phút thôi đã trở nên hồ đồ."

Nàng lại đánh vào đầu mình.

"Đùa kiểu gì chứ, tại sao lại đi hôn hắn lỡ hắn bắt mình chịu trách nhiệm thì rắc rối lớn rồi."

"Ai dà... không được, không được mai phải nói rõ cho hắn nếu không thì rất chi là phiền."

Đúng là rất phiền đối với người chưa từng được hôn và bị cưỡng hôn nhưng khóe môi nàng lại cong lên khi nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch của hắn.

"Há há... ta phát hiện là ta rất thích chọc ngươi..." Nàng lắc đầu cho tỉnh táo: "Ai dà... không nên đùa kiểu đó lỡ người ta tưởng thật thì cuộc đời mình như chôn dưới địa ngục."

Nàng nằm vật xuống giường giang rộng cánh tay, kéo gối che mặt.

Cộc... cộc...

Bên ngoài có tiếng gõ cửa rồi giọng nói của nha hoàn cất lên.

"Tiểu thư."

"Có việc gì?" Nàng đáp vọng ra.

"Lâm đại nhân mời tiểu thư tới Nghị Hoa Sơn."

Nàng ngồi bật dậy nhìn ra bên ngoài, bên ngoài trời vẫn còn tối đen như mực, nàng đoán chừng giờ này khoảng hơn một giờ đêm. Vào giờ này Lâm Bình Nam còn muốn gặp nàng không biết là có chuyện gì. Lẽ nào là chuyện nàng hôn chủ nhân của y, nhưng nàng lại bác bỏ khả năng này vì hắn thuộc dạng người hay xấu hổ sẽ không để người khác biết.

Lâm Bình Nam là một người thẳng thắn sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn, nếu hắn có làm chuyện ngốc nghếch với nàng thì người đầu tiên xử lý chính là chủ nhân tôn kính nhất của y. Nghĩ cho cùng nàng cũng không biết nửa đêm y mời nàng tới Nghị Hoa Sơn là có việc gì.

Nàng mặc quần áo chỉnh trang mở cửa ra vẫn thấy nha hoàn đứng đợi bên ngoài, trên tay nha hoàn cầm chiếc đèn lồng hình quả trám màu vàng nhạt, ánh nến chập chờn khi có gió thổi qua.

Nàng bước theo sau nha hoàn đi vòng vèo một hồi cũng thấy nơi cần đến. Đi đến bên một gian phòng nha hoàn thi lễ với nàng rồi lui ra.

Nàng ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi treo trước cửa, ánh sáng từ bên trong heo hắt ra bên ngoài.

"Được rồi, mọi việc ở đây cứ giao cho sư phụ và sư thúc của con xử lý."

Nàng đang tính đẩy cửa đi vào thì bên trong giọng nói của Nguyệt Lạc Dương vọng ra.

"Nhưng mà lần này con có chắc chắn sẽ thành công không?" Nguyệt Minh Thần tiếp lời.

"Tại sao hai người họ cũng ở đây nhỉ?" Nàng gãi cằm suy nghĩ.

"Cũng khoảng bảy đến tám mươi phần trăm." Giọng hắn đáp lại chắc nịch.

"Ây da, ngươi cũng biết nha đầu Tử Đàn tính khí ngang ngược bướng bỉnh làm việc gì cũng tùy hứng nhưng ta tin chắc nha đầu sẽ giúp." Nguyệt Minh Thần lại lên tiếng vỗ về.

"Là đang nói mình sao?" Nàng lại gãi cằm lẩm bẩm.

"Có cần ta đi ra lôi cổ con vào không, lén la lén lút nghe lén như vậy là đủ rồi." Nguyệt Minh Thần vung tay lên cánh cửa mở bung ra, một luồng gió lao tới lôi nàng vào trong.

Nàng loạng choạng ngả nghiêng xiêu vẹo may mắn hắn đỡ kịp nếu không nàng sẽ hôn mặt bàn.

"Không sao chứ?" Hắn quan tâm hỏi.

"Cảm ơn." Nàng đẩy hắn ra, chỉnh lại tư thế vênh mặt nhìn hắn.

Hắn quay đi, khi đối diện với nàng hắn cảm thấy không được tự nhiên.

"Đã tới rồi thì nên đi." Hắn xoay người ngồi xuống ghế.

"Này, nửa đêm nửa hôm bảo ta tới đây khi tới rồi thì bảo đi đây là ý gì hả?" Nàng chống hông hất hàm hỏi.

"Nguyệt tiểu thư." Lâm Bình Nam lúc này mới từ ngoài bước vào, nhìn thấy hai người Nguyệt Minh Thần và Nguyệt Lạc Dương, y cung kính: " Hai vị tiền bối cũng tới rồi sao?"

"Lâm đại nhân thật vất vả rồi." Nguyệt Minh Thần cũng chắp tay đáp lại lễ.

"Đó là việc vãn bối nên làm." Y quay sang phía hắn "Cung chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong."

"Ừ!" Hắn nhàn nhạt đáp trả.

"Nguyệt tiểu thư, thật xin lỗi đã làm khó tiểu thư vào giờ này." Y quay sang phía nàng hơi cúi đầu tỏ thành ý xin lỗi.

"Có chuyện gì mà đại nhân kêu ta tới giờ này?" Nàng phủi phủi ống tay áo hỏi.

"Chẳng phải đã nói với ngươi canh tư xuất phát." Hắn liếc nhìn nàng đáp thay cho Lâm Bình Nam.

"Nói khi nào vì sao ta không hay nhỉ, nếu ngươi có mở miệng nói ra đến cụ tổ nhà ngươi cũng chẳng hiểu ngươi nói gì huống hồ là ta."

"Ngươi..." Hắn trừng mắt chỉ tay về phía nàng.

"Hai đứa này chỉ hay gây sự." Nguyệt Lạc Dương dơ tay ra cản lại, lão nhảy tới bên nàng cười hề hề, hỏi và xoay chuyển đề tài: "Tiểu điệt hãy nói cho bá bá biết mẫu thân của ngươi là ai, có phải người trong họ Lam không?"

"Lão đầu ngươi muốn chết?"

Nguyệt Minh Thần sợ bị bại lộ nàng chỉ là con nuôi sẽ dẫn đến hai phiền phức lớn. Phiền phức lớn nhất chính là bị Nguyệt Lạc Dương dụ dỗ hoặc là lão trực tiếp cướp nàng đi như đã từng cướp Vực Phong. Phiền phức thứ hai từ phía gia tộc, Nguyệt Minh Thần vốn không thích gây phiền phức, đấu đá lẫn nhau chi bằng đi ngủ, phiền phức ở đây chính là Long Kim Lệnh trong gia tộc ai cũng muốn có, bởi Long Kim Lệnh là đại diện cho quyền lực nằm ở trong tay.

"Mẫu thân của cháu sao?"

"Ừ ừ!" Nguyệt Lạc Dương mừng rỡ.

"Tất nhiên là Lam Phi Thường." Nhắc đến tên của mẹ, thời đi học nàng bị bạn bè chọc ghẹo suốt.

Cũng thật là trùng hợp khéo chọn ghê, nàng họ Nguyệt mẹ họ Lam. Ở đây nàng cũng gặp họ Lam họ Nguyệt không những thế mà phụ thân ở cổ đại của nàng giống với phụ thân ở hiện đại đến bảy, tám phần trăm.

"Lam Phi Thường." Cả ba cùng ngẫm nghĩ.

Cũng may Nguyệt Minh Thần không để lộ, ngay sau đó thầm thở phào nhẹ nhõn.

"Lam Phi Thường là ai, ta chưa nghe qua?" Nguyệt Lạc Dương tỏ ra thắc mắc, sau đó lại quay sang hỏi đồ đệ: "Ngươi đã từng nghe qua chưa?"

"Theo như đồ nhi được biết trong gia phả của tộc có ghi lại một chi thứ của dòng họ bị trục xuất." Hắn liếc nhìn nàng, không biết nàng có phải là con cháu của chi thứ bị trục xuất ra khỏi gia phả hay không.

Nàng tặc lưỡi, nói thế nào cũng có cái để trùng hợp không lẽ tổ tiên của nàng từng sinh sống ở cái thời không tồn tại này. Thế giới mà nàng cho rằng không tồn tại nhưng thực ra vẫn tồn tại song song với trái đất, chẳng qua là trái đất này là vô hình chỉ người có cơ duyên mới có thể nhìn thấy và tới đây được.

Nguyệt Lạc Dương đưa ánh mắt tò mò mà nguy hiểm nhìn lão đệ của mình, lão xoa xoa hai bàn tay vào với nhau với hàm ý cảnh cáo đệ đệ của mình khai ra mau, nếu không khai lão cho biết tay. Nguyệt Minh Thần cười khan nhảy nhót tới bên nàng.

"Bảo bối à con mau nói cho bá phụ biết đi."

"Nói gì?" Nàng ngớ ngẩn chả hiểu chuyện gì.

"Chuyện mẫu thân của con, mau nói đi." Về chuyện này lão phải đùn đẩy cho nàng thôi, nếu ăn nói lung tung lộ ra thì phiền phức lớn.

"À..." Nàng chợt hiểu ra ý của Nguyệt Minh Thần, hừ lão già này cũng biết đùn đẩy ghê.

"Cái này giải thích ra sao được nhỉ, chỉ biết là cháu ở một nơi rất xa thôi."

Nguyệt Minh Thần tán dương nàng, điều mà lão lo đã trở thành dư thừa.

"Ở xa, cụ thể là ở đâu?" Nguyệt Lạc Dương ngẫm nghĩ.

"Chuyện này để sau hãy nói, mau lên đường đi." Nguyệt Minh Thần lên tiếng cắt ngang, chủ đề này dừng tại đây thôi, với tâm tính của Nguyệt Lạc Dương sẽ bới móc ra bằng được thì lão mới cam lòng.

Nguyệt Minh Thần kéo nàng cách xa chỗ Nguyệt Lạc Dương một chút.

"Bảo bối con bớt ngang bướng nghe phụ thân một lần được không? Con không vì bản thân con vậy hãy vì phụ thân vì gia tộc họ Nguyệt."

Nàng quay mặt đi, Nguyệt Minh Thần cầm lấy cánh tay nàng lắc qua lắc lại như một đứa trẻ.

"Coi như phụ thân cầu xin con đấy, đồng ý đi được không?"

Nàng bị Nguyệt Minh Thần lắc đi lắc lại đến độ nàng cảm thấy cánh tay sắp rời khỏi cơ thể.

"Được rồi con đồng ý, phụ thân còn lắc nữa tay con sẽ bị rời ra đấy."

Nguyệt Minh Thần cười tít mắt, nụ cười chưa được trọn vẹn lại trở thành méo mó khi bị Nguyệt Lạc Dương nhảy chen vào giữa đẩy Nguyệt Minh Thần qua bên. Lực đẩy mạnh khiến Nguyệt Minh Thần bay vào góc tường.

"Điệt nhi, tốt quá tốt quá!" Nguyệt Lạc Dương nhảy nhót quanh nàng. Lão dừng lại vuốt chòm râu thưa thớt, nét mặt hời hợt biến mất thay vào đó là khuôn mặt nghiêm túc chưa từng có. Lão nhìn nàng một hồi thở dài chậm rãi cất tiếng.

"Điệt nhi lần này vất vả cho ngươi rồi."

"Sư phụ, sư thúc mọi chuyện để sau hãy nói bây giờ thời gian không còn nhiều." Hắn ở một bên đánh tiếng.

"À, đúng đúng." Nguyệt Lạc Dương gật đầu như gà mổ thóc.

"Khoan." Nàng lên tiếng "Muốn ta đi cũng được nhưng ta có điều kiện."

"Nói." Hắn đáp gọn.

"Chuyện xây dựng tửu lâu, ta tới đây mục đích là để tìm người nhưng ai ngờ lại bị ngươi bắn giữ vì vậy việc tìm người xây dựng..."

"Được, ta sẽ điều động người của ta tới, còn gì nữa nói luôn đi."

"Tạm thời cứ như vậy trước, khi nào nhớ ra ta sẽ nói với ngươi sau."

"Được."

Nàng phẩy tay áo bước đi ra ngoài. Nàng thấy bực khi việc gì hắn cũng đáp ứng, không có lý do gì để tiếp tục chống đối nàng mang một bụng khó chịu rời đi.

Hắn chắp tay cúi chào rồi xoay người bước ra ngoài. Ra đến cửa hắn căn dặn Lâm Bình Nam một vài lời.

Hắn nhìn nàng và hất hàm về cỗ xe ngựa màu đen phía trước, nàng khoanh tay trước ngực còn ánh mắt lơ đễnh nhìn về nơi khác.

Tuy tiếp xúc với nàng không lâu nhưng Nguyệt Minh Thần lại rất hiểu tính khí của nàng, giống như một tay lão nuôi nấng nàng từ nhỏ cho tới khi lớn lên.

Nguyệt Minh Thần bước tới bên nàng vỗ nhẹ vào vai.

"Bảo bối đừng làm mất thời gian nữa mau lên đường."

"Nha đầu tất cả đều trông chờ vào ngươi đấy."

Nguyệt Lạc Dương lấy từ trong ống tay áo ra lọ bình sứ màu xanh dương to hơn ngón tay cái đặt lên tay nàng, nàng nhìn bình sứ rồi hỏi.

"Bá bá, đây là gì vậy?"

"Tiên hoàn đơn."

"Tiên hoàn đơn?" Nàng định mở ra nhưng đã bị Nguyệt Lạc Dương cản lại.

"Tiên hoàn đơn đã mở phải uống nếu không sẽ trở thành độc dược, tới long cung ngươi uống vẫn chưa muộn."

Nàng chậc lưỡi nhìn bình sứ trong tay, nghe có vẻ vô lý nhưng ở cái thời không cho là vô lý ấy thì chuyện vô lý gì cũng có thể xảy ra.

"Nói như vậy thì long cung... ôi..."

Lời nàng chưa dứt đã bị hắn ấn đầu đẩy lên xe, cũng may đệm êm nếu không toàn thân nàng sẽ bầm giập thâm tím.

"Sư phụ, sư thúc mọi việc ở đây đều trông vào hai người, đồ nhi xin phép."

"Ngươi cứ yên tâm mà đi, mọi việc ở đây đã có ta và sư thúc của ngươi lo liệu."

"Đồ nhi sẽ không để cho sư phụ và sư thúc thất vọng." Hắn hơi khom lưng với sư phụ, xoay người nhìn về phía thuộc hạ xếp thành hàng chỉ đợi lệnh của hắn lập tức xuất phát.

Hắn phất tay: "Xuất phát!"

Hơn mười thủ vệ tung mình lên lưng ngựa, đồng đều, quy củ và rất đẹp mắt. Hắn phi thân lên lưng hắc mã, hắc mã tung hai chân trước hí vang. Hắn vung roi quất vào không khí, tiếng roi rít trong không khí đầy khí thế oai phong lẫm liệt.

Đoàn người và ngựa lao vút ra khỏi Lâm phủ tiến về con đường mòn phía trước.

Bạn đang đọc Long Cung Thánh Chủ sáng tác bởi VuHoangBang

Truyện Long Cung Thánh Chủ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHoangBang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.