Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nàng là truyền nhân của thần long

Tiểu thuyết gốc · 4318 chữ

Hắn nhìn ngón tay trỏ mà nàng đang vẽ những đường ngoằn ngoèo theo đường vân đá trên mặt bàn. Hắn đặt chén trà xuống bàn, hỏi.

"Ngươi muốn biết chuyện gì?"

"Vậy ngươi muốn cho ta biết chuyện gì?" Nàng đặt lại câu hỏi đối với hắn, dừng tay vẽ liếc nhìn hắn rồi lại cúi xuống tiếp tục vẽ lung tung trên bàn.

"Chuyện này có một chút liên quan tới ngươi."

Nàng dừng tay đưa mắt nhìn hắn, hỏi: "Một chút liên quan là như thế nào? Bé bằng con kiến không?"

"Còn nhớ lần ngươi cứu ta ở Châu Thủy không?"

"Ngươi nhắc lại khiến ta cảm thấy hối hận, biết vậy lúc trước không cứu ngươi để ngươi chết ta thấy rất vui."

"Vậy sao?" Lời này hắn hơi nghiến răng, không hiểu vì sao lại cảm thấy bực ở trong lòng. "Vậy thì, ta và ngươi còn dây dưa với nhau rất dài. Nghe này, sắp tới nhị vương gia sẽ tới thành Lâm Bình."

"Thật hả?" Nhắc tới vương gia mắt nàng rực sáng.

Nàng chỉ thấy vương gia trên phim hoặc là trong những cuốn truyện, nhân vật nữ khi xuyên qua, không là tiểu thư thì cũng là công chúa được gả cho vương gia quyền quý, sau đó chuyện tình lâm ly bi đát bắt đầu diễn ra.

Nàng tự nhận mình tuy không tài giỏi nhưng ít ra cũng có một chút thông minh, nhưng số của nàng xuyên qua không được gặp may như họ, được gặp hoàng thượng hoặc gả cho vương gia. Vương gia trong những cuốn tiểu thuyết được miêu tả là con người hoàn mỹ, còn vị vương gia sắp tới đây liệu có hoàn mỹ như thế không?

Nhận thấy nàng có hứng thú khi nhắc đến vương gia, hắn cầm lấy quạt gõ nhẹ lên trán nàng.

"Tỉnh mộng cho ta, ngươi đừng mơ tưởng nhị vương gia để ý tới ngươi. Ta nói cho ngươi biết, trong phủ nhị vương gia thê thiếp một đàn, nhan sắc của ngươi còn kém xa tiểu thiếp của y."

"Ta chỉ muốn nhìn xem vương gia là như thế nào." Nàng xoa xoa chỗ bị đau.

"Chứ không phải muốn y chú ý tới và nhân cơ hội đó..."

"Stop ngay." Nàng dơ tay lên, ngồi nghiêm chỉnh: "Ngươi nghĩ rằng ta muốn gả cho một người thê thiếp hàng đàn à, rất tiếc ta không có hứng thú với chuyện hưởng thụ chung chồng. Ta chỉ gả cho người mà trong trái tim của họ chỉ có một mình ta."

Nàng nói vậy, trong lòng hắn trở nên ấm áp và một chút gì đó len lỏi ở trong lòng.

"Ngươi hãy nhớ những gì mà ngày hôm nay đã nói."

"Tất nhiên, chuyện khác ta có thể quên nhưng chuyện dùng chung chồng thì không bao giờ."

"Nếu vậy ta yên tâm hơn rồi."

"Nói vậy là sao à?"

"Nhị vương gia người mà ta nói ở đây tốt nhất ngươi tránh càng xa càng tốt, bởi hắn có liên quan tới việc mà ta bị thương ở Châu Thủy. Lần này hắn tới đây có đem theo cả hắc khuyển."

"Hắc khuyển, chẳng phải chó sao? Nhưng liên quan gì tới ta chứ."

"Hắc khuyển rất thông minh."

"Thế à!"

"Nếu mọi việc bại lộ ngươi cũng không thoát khỏi có liên quan." Hắn nói mà như dọa dẫm nàng.

"Hê... ta còn muốn sống nha!"

"Cho nên ngươi phải đi theo ta, dưới sự bảo hộ của ta ngươi mới được an toàn." Hắn gõ nhẹ tay xuống bàn theo nhịp.

"Gì chứ, ngươi đang dọa ta đúng không?" Nàng đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng dậy.

Chống tay xuống bàn hơi vươn nửa người về phía trước nhìn gần sát hắn, nàng hỏi: "Nếu ta không đi theo?"

"Tùy ngươi, nếu mất mạng đừng có tới tìm ta."

Hắn nhấc chén trà đưa lên miệng uống, nàng liền giật lại, mắt thì liếc nhìn hắn còn tay đưa chén trà lên miệng uống cạn, giống như uống một ly rượu. Mắt nàng gầm gừ nhìn hắn, răng nghiến chặt vào nhau.

Ở thế giới cường giả vi tôn, luật pháp chỉ là một thứ yếu. Chỉ có kẻ mạnh nhất mới chính là luật pháp. Còn nàng, nàng chỉ là một con người nhỏ bé giống như một con kiến lẻ loi đơn độc ở trên trái đất bao la rộng lớn, người ta muốn lấy mạng của nàng giống như giết một con kiến.

Nàng không có người thân, không có họ hàng nếu chỉ dựa vào mình nàng thì không thể sinh tồn ở thế giới này được. Hắn là người có quyền, có chức, có thế, ở đây hắn có thể hô mưa gọi gió, một tay che bầu trời nếu dựa vào hắn coi như nàng cũng có lợi. Suy nghĩ một hồi phân tích những điểm có lợi cho bản thân, cuối cùng nàng quyết định đi theo hắn.

Nàng ngồi xuống ghế khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn hắn, cất cao giọng.

"Thôi được, nể tình ngươi cầu xin ta đồng ý đi theo nhưng có điều nếu ngươi để ta rơi vào vòng nguy hiểm, mất một sợi lông trên người ta sẽ xử lý ngươi đấy rõ chưa?"

Khóe môi hắn hơi cong cong thổi hơi trà nóng: "Rất thơm!"

"Có nghe ta vừa nói gì không?" Nàng vỗ tay xuống bàn.

"Có, nghe rất rõ." Hắn liếc nhìn trả lời.

"Tiểu thư, dừa đây ạ!"

Lâm Bình Nam xuất hiện thật đúng lúc, đặt hai cốc nước dừa xuống bàn. Một cốc đẩy về phía hắn còn một cốc đẩy về phía nàng.

Nàng cầm lấy cốc nước dừa trong suốt, đưa lên mũi hít lấy một hơi, mùi hương thoang thoảng vởn quanh chóp mũi rất dễ chịu.

Nàng uống một ngụm lớn, nước dừa mát lạnh làm tan cơn khát ở cổ họng. Nàng ngửa cổ uống ừng ực một hơi.

Hắn nhíu mày nhìn vào cuỗng họng chuyển động không ngừng khi nàng uống nước.

"Thực mất hình tượng." Hắn lẩm bẩm sau đó cũng cầm lấy cốc nước dừa chậm rãi uống, chẫm rãi thưởng thức, cử chỉ thật nhã nhặn đẹp mắt không thô tục như nàng một hơi cạn tận đáy.

Khi đã thỏa mãn nàng đặt cốc xuống bàn, dùng ống tay áo quẹt qua miệng để lau đi nước dừa đọng bên khóe môi.

"Này, ta hỏi nhé ngươi làm sao mà giữ được nước dừa mát lạnh như được bỏ trong tủ lạnh vậy?"

"Muốn biết?" Hắn xoay cốc dừa trong tay chậm rãi hỏi.

"Ừ!" Nàng gật đầu, ở cổ đại không có tủ lạnh vì vậy nàng rất muốn biết hắn làm cách nào mà giữ được nước dừa lạnh tươi ngon như thế.

Nàng nhìn chăm chăm vào hắn với vẻ mặt tò mò.

Cốc nước trên tay hắn sóng sánh chuyển động va chạm vào thành cốc khi hắn xoay tròn trên tay.

Đôi mắt cười mà như không cười hơi nheo lại nhìn nàng, hắn dường như đang câu giờ hoặc cố tình khiêu khích trí tò mò của nàng và hắn rất thích nhìn khuôn mặt của nàng khi tức giận.

"Nhanh lên một chút." Nàng vỗ tay xuống mặt bàn.

Hắn không nhanh không chậm đặt cốc nước xuống bàn. Ngón tay thon dài chậm rì rì  lướt qua cây quạt rồi từ từ mở ra để lộ một cành đào thật sống động rất có hồn, nét vẽ hư hư ảo ảo chìm trong màn sương mù.

Hắn phẩy quạt trong tay, vài sợi tóc trước trán bay bay để lộ vết sẹo dài, vết sẹo không gây cảm giác cho người ta sợi hãi mà càng làm tăng sự ma mị, huyễn hoặc. Hắn gấp quạt lại đặt về vị trí cũ.

Nàng khoanh tay trước ngực nheo mắt nhìn hắn, xong hất hàm hỏi.

"Ngươi có bệnh khó chịu à?"

"Ý của ngươi là gì?"

"Ý là gì, ngươi phải rõ hơn ta chứ, lẽ nào câu hỏi của ta chạm đến bệnh khó chịu của ngươi, trả lời thì trả lời cho xong đi còn cố làm giả vẻ thần thần bí bí."

Ở một bên Lâm Bình Nam ngẩng đầu nhìn trần nhà, y chỉ nhìn chăm chăm một chỗ trong đầu không ngừng hỏi "Có thực người đang ở trước mặt là cung chủ tự cao tự đại hay không?"

"Được rồi." Hắn cất tiếng, đứng dậy đi đến bên lan can đưa tấm lưng cao lớn về phía nàng.

"Nói đi. Có mỗi chuyện cỏn con mà ngươi vòng vo Tam Quốc từ nãy cho tới bây giờ." Nàng chống hai tay vào cằm nhìn vào bóng lưng cao lớn của hắn, chẹp miệng hỏi tiếp:

"Ta tự hỏi, không biết ngươi có thay quần áo không mà lần nào gặp mặt đều thấy ngươi chỉ mặc duy nhất một bộ."

"Ngươi..." Hắn xoay người chỉ tay về phía nàng. Đôi mắt phượng trừng lớn tỏ ra bất mãn mà cũng kèm theo một phần lúng túng.

"Ha ha... bộ dạng lúng túng của ngươi chứng tỏ điều ta đoán là đúng sự thực." Nàng vỗ tay tự thưởng cho mình.

"Nữ nhân đáng chết." Hắn nghiến răng tiến về phía nàng vung tay muốn chụp cho nàng một chưởng vào mặt cho chết luôn nhưng hắn lại dí trán nàng thật mạnh, gằn nói:

"Ta có mười bộ."

"Mười bộ á!" Đến phiên nàng há miệng chờ sung. "Ta nói ngươi mắc bệnh không hề bị oan mà!"

"Tốt nhất nên im lặng." Hắn trừng mắt cảnh cáo.

Lâm Bình Nam một lần nữa y lại cúi xuống nhìn mấy ngón chân đang ngọ nguậy trong giày, môi y mím lại còn bờ vai rung rung.

"Khiêm Vũ ngươi ngậm chặt miệng lại cho ta." Đột nhiên hắn quát.

"Có thuộc hạ!" Lâm Bình Nam ở một bên khi bị điểm danh đến bất thình lình, nhanh chóng chắp tay cung kính, y không dám ngẩng mặt đối diện nhưng bờ vai y vẫn còn hơi rung.

"Ngươi còn cười?" Hắn nghiến răng từng lời. Thật tức mà, hắn vốn là người ưa sạch vậy mà nàng nói hắn... càng nghĩ càng cảm thấy tức.

"Thuộc hạ không dám!" Y vội ngẩng đầu, khuôn mặt y vẫn ửng hồng khi phải lập tức nín nhịn nhưng bên môi y vẫn thấp thoáng nụ cười chưa kịp khép lại.

Hắn trừng mắt nhìn nàng còn nàng chống tay vào cằm ngẩng đầu nhìn trần nhà, miệng nói bâng quơ.

"Mười bộ, có những mười bộ cơ đấy quả nhiên là kẻ mắc bệnh về thần kinh chậc chậc..."

"Ngươi còn mở miệng nói thêm nửa chữ ta không biết có nên điểm huyệt để miệng ngươi được nghỉ ngơi không?"

"Không nha!" Nàng bật dậy khỏi ghế. Cảm giác bị điểm huyệt khiến trong người bứt rứt khó chịu nàng từng nếm qua.

"Còn để ta nghe ngươi lải nhải đừng có trách ta, biết chưa?"

"Vâng!" Nàng nhún người để hai tay bên hông, giống với nha hoàn khi vâng lệnh chủ nhân lui ra ngoài. "Vậy không có gì ta xin lui trước."

Nàng liền chuồn nhanh nhưng lời của hắn còn nhanh hơn.

"Lùi lại."

Nàng dừng bước nhưng không quay đầu nhìn hắn, hỏi:

"Ngươi lại muốn gì?"

"Lùi lại, nếu không đừng trách ta."

Nàng thở dài lùi dần lùi dần rồi đụng vào hắn, xoay người lại nàng nói:

"Lam cung chủ ta lùi rồi đấy, vậy đã hài lòng chưa?"

Nhìn từ một góc độ khác nhìn hai người như dính chặt với nhau rất khăng khít, nhưng thực ra chỉ có y phục với y phục quẹt vào nhau nên cả hai mới không có cảm giác gì.

Hắn xoay người hất vạt áo ngồi xuống ghế.

"Ngươi cũng ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn bàn."

"Ôi cha, Lam cung chủ..."

"Không cho phép ngươi kêu ta nhưng vậy." Hắn đập mạnh tay xuống bàn.

Nàng giật mình lén lút nhìn bộ mặt hằm hằm tức giận của hắn. Rón rén kéo ghế ngồi xuống, hắn nổi giận tốt nhất nên ngoan ngoãn nếu không lại ôm họa vào thân. Nhưng mà nàng vẫn thắc mắc, người ta kêu Lam cung chủ được vì sao nàng lại không được phép kêu như vậy.

Hắn nguýt xéo nhìn nàng rồi thở dài để tống sự bực bội trong lòng ra, nói tóm lại hắn không thích nàng kêu Lam cung chủ, giống như khách khí, giống như phân rõ ranh giới và giống như...

Hắn liếc nhìn Lâm Bình Nam đứng một góc ngước nhìn trần nhà.

"Khiêm Vũ, ngươi rất thích treo mắt lên nóc nhà đúng không vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện."

Lâm Bình Nam giật mình, vội quỳ xuống: "Xin cung chủ trách phạt."

"Phạt ngươi để sau, mau qua đây cho ta." Hắn mở quạt phe phẩy mạnh, giống như hắn đang dồn nén sự tức giận vào cây quạt. Lại quay sang nhìn nàng, không nhìn thì không sao nhưng nhìn rồi khiến hắn phát hỏa.

Nàng chống tay vào cằm cắn móng tay, mắt nhìn lên nóc nhà, hắn liếc nhìn Lâm Bình Nam y chỉ cúi gằm xuống chậm rãi lê từng bước chân tiến về phía trước, hắn ngẩng đầu nhìn nóc nhà, ngoài mái ngói và cột kèo ra chẳng có gì đáng để nhìn.

Lâm Bình Nam đi đến bên, đầu hơi cúi xuống nhìn vào cây quạt sắp bị hắn làm hỏng. Hắn gập mạnh quạt ném xuống bàn.

"Nói gì đi chứ, ta gọi ngươi tới chỉ để ngươi đứng nhìn thôi sao?" Hắn với lấy chén trà uống cạn.

Cạch... hắn đặt rất mạnh. Nàng và Lâm Bình Nam đều giật mình, không ai hẹn ai đều quay mặt nhìn hắn.

"Nhìn cái gì mà nhìn." Hắn bực mình gõ mạnh tay xuống bàn.

Hắn lại quay sang Lâm Bình Nam, y cũng đang nhìn.

"Mặt ta có chữ hả."

"Cung chủ!" Lâm Bình Nam thực sự không biết phải nói sao cho đành. Đầu óc y tập trung suy nghĩ chỉ trong chớp mắt liền biết phải làm như thế nào.

"Cung chủ, chuyện về y phục của Nguyệt tiểu thư có nên cho người gấp rút may lại không ạ?"

"Ừm!"

Lâm Bình Nam quả nhiên thông minh khi đánh vào tâm ý của hắn, nhắc tới nàng nộ khí trong hắn bắt đầu giảm dần.

"Cung chủ." Lâm Bình Nam lại tiếp lời: "Hai ngày trước thuộc hạ có cho người thu mua vài thước lụa của lái buôn ở Nam Quốc."

"Tốt. Ngươi làm việc gì đều khiến ta yên tâm."

Lâm Bình Nam thi lễ với hắn xong y đứng thẳng lưng, ngồi xuống vị trí chủ nhà, bộ dạng khom người tôn kính khép nép bỗng biến mất thay vào đó là một khuôn mặt hiển thị sự uy nghiêm.

"Đóng hai vai ngươi không cảm thấy mệt sao?" Nàng nhìn y rồi hỏi.

Y chỉ liếc nhìn nàng, rồi nhìn hắn, khi hắn trùm kín đầu, y mới ngồi thẳng lưng bắt đầu cất cao giọng: "Người đâu."

Từ bên ngoài nha đinh chạy vào cung kính chắp tay: "Có tiểu nhân, đại nhân có gì dặn dò."

"Nói với Hà tổng quản cho người đem số tơ lụa hai ngày trước ta cho nhập kho đến đây, còn nữa bảo tổng quản tới phường thêu tìm mười thợ may giỏi nhất tới."

"Vâng!" Nha đinh cáo lui, nhanh chóng rời đi.

"Cung chủ còn chuẩn bị gì thêm không ạ?"

"Ta chưa nghĩ ra, trong thời gian này ta không tiện lộ diện mọi việc ta giao lại cho ngươi."

"Thuộc hạ sẽ gắng hết sức."

Hắn gật đầu hài lòng, tâm trạng hắn cũng thoải mái hơn nhiều. Hắn nhấc chén trà đưa lên miệng gần kề môi  chợt dừng lại đặt chén trà xuống bàn xoay người nhìn nàng, nói:

"Phải rồi, còn việc này nữa ở trước mặt ta ngươi phải mặc đồ nữ nhân còn ra ngoài ta không quản."

"Cái gì nữa vậy, ngươi còn muốn can thiệp vào chuyện ăn mặc của ta sao?"

"Bảo bối." Từ trên không Nguyệt Minh Thần đáp xuống bên cạnh nàng.

"Nha đầu hóa ra ở chỗ này báo hại phụ thân tìm con từ nãy tới giờ."

"Tìm con có việc gì?"

"Tất nhiên là đi hái dược rồi, mau đi thôi." Nguyệt Minh Thần nắm lấy tay nàng lôi đi.

"Chậm đã sư thúc." Hắn vội lên tiếng, chậm rãi đi về phía Nguyệt Minh Thần, hắn chắp tay cung kính.

"Sư thúc, trong thời gian này muội ấy không thể đi ra ngoài vì là khách đặc biệt của Lâm đại nhân."

Nghe hắn nhắc đến tên mình, Lâm Bình Nam đứng dậy thể hiện rõ sư uy nghiêm của mình.

"Nguyệt tiền bối không trách bổn quan đã tự ý đưa ra quyết định khi chưa hỏi qua ý kiến của tiền bối chứ?"

"Ha ha ha... Lâm đại nhân quá khách khí rồi, nha đầu này nếu được đại nhân coi trọng coi như đó là phúc đức của nha đầu, lão còn phải cảm ơn Lâm đại nhân đã chiếu cố tới."

Nàng chừng mắt nhìn Nguyệt Minh Thần: "Phụ thân!"

"Nha đầu ngốc, được đại nhân coi trọng đó là phúc khí của con, sau này ta còn phải nhờ vào con rất nhiều nữa đấy."

"Được rồi, con không muốn nghe." Nàng bịt tai quay lại ghế ngồi xuống.

"Sư thúc, chuyện hái dược để kết thúc lễ hội đi vẫn chưa muộn."

"Đúng thế, đúng thế vẫn chưa muộn." Nguyệt Minh Thần vui mừng nhảy chân sáo tới bên nàng.

"Còn chuyện này nữa sư thúc cũng nên biết, muội ấy là người mà sư điệt tìm kiếm bấy lâu nay."

"Sao?" Nguyệt Minh Thần giật mình, quay sang nhìn nàng rồi lại nhìn hắn và hỏi: "Ngươi nói là nha đầu này."

"Không sai, là muội ấy."

"Thần nữ, nữ nhi của ta là thần nữ." Nguyệt Minh Thần ngoác miệng rộng ra cười. Phải nói rằng chức vị thần nữ là chức vị tối cao nhất ngay cả hoàng thượng cũng phải nhún nhường một phần. Địa vị này hỏi xem lão không vui sao được.

"Phụ thân à, con không hiểu tại sao mọi người quan trọng lễ hội này đến vậy?" Nàng thực sự vẫn không hiểu, lễ hội này vì sao lại quan trọng như vậy.

"Quan trọng chứ, con nghĩ xem trong thiên hạ người có quyền cao nhất là hoàng đế còn trong trốn giang hồ có minh chủ võ lâm, trong linh thần thì chính là thần long dưới chướng của thần long chính là truyền nhân của người nếu con trở thành thần nữ hoàng đế cũng phải tôn kính con vài phần, trong thiên hạ không ai dám bất kính với con."

Nàng chu môi chống cằm nhìn Nguyệt Minh Thần: "Quan trọng như vậy tại sao không thấy tổ chức linh đình."

"Thiên Mã Kỳ Duyên nơi được tổ chức lễ hội." Hắn ở một bên đáp vào "Ngày mai ngươi cùng ta sẽ di chuyển tới đó sớm hơn ba ngày."

Nguyệt Minh Thần kéo nàng ra một góc nói nhỏ: "Bảo bối, đây là cơ hội tốt cho con."

"Vì sao?"

"Con còn nhớ Long Kim Lệnh không?"

Nàng gật đầu hai cái, hỏi: "Long Kim Lệnh có liên quan gì tới lễ hội lần này."

"Nha đầu ngốc, Long Kim Lệnh há là miếng ngọc tầm thường, ta nói cho con hay nếu muốn học được bí kíp võ công thượng thừa con phải trở thành truyền nhân của thần long để tiến vào long cung."

"Võ công á, nhưng mà phụ thân à võ công không thể ăn thay cơm được nha, cũng không thể dùng võ công để mua quần áo... a..."

Nàng chưa nói hết câu đã bị Nguyệt Minh Thần gõ vào đầu.

"Nha đầu chết tiệt, ngươi khiến ta tức muốn chết cho dù con không muốn tới long cung, ta sẽ cho người trói con lại ném vào long cung. Con có biết Nguyệt gia mấy nghìn năm  từ khi Lam gia gặp đại họa sát môn thì Long Kim Lệnh cũng trở nên vô ích, nó chỉ là một miếng ngọc tầm thường."

"Nguyệt gia và Lam gia có liên quan gì tới nhau chứ?" Nàng nhúp lấy hạt dưa cắn.

"Bởi vì tổ tiên của gia tộc họ Nguyệt từng phát thệ đời này kiếp này sẽ trung thành bảo hộ gia tộc họ Lam, cho nên thần long đã ban cho dòng họ Nguyệt một đặc ân tuổi thọ của họ sống thọ hơn những người bình thường."

"Có liên quan gì đến con." Nàng vẫn không thèm quan tâm

"Ai bảo con được thần long lựa chọn làm truyền nhân của người vì thế mà con phải có trách nhiệm nhận truyền thừa của người."

"Cũng chả liên quan." Nàng chống cằm, còn ngón tay vẫn chấm nước trong tách trà vẽ vời lung tung ở trên mặt bàn.

Nguyệt Minh Thần và hắn tức muốn chết khi nhìn vào thái độ thờ ơ của nàng.

"Bảo bối..." Nguyệt Minh Thần rắn không sử dụng được đành ra chiêu thức ngon ngọt dụ dỗ, ai bảo nàng là nữ nhi của lão.

"Vì phụ thân con hãy nghe lời đi, con chỉ cần bước vào long cung nhận lấy truyền thừa, còn nữa khi đó con có thể học khinh công tuyệt đỉnh..."

"Thật sao?" Nhắc đến khinh công mắt nàng sáng quắc, học được khinh có thể đạp tường chạy trên nước bay trên không thật thích đó nha!

"Thật." Nguyệt Minh Thần gật đầu khẳng định.

"Nhưng chắc chắn còn có mục đích khác nữa đúng không, mau khai ra đi." Nàng nheo con mắt nhìn Nguyệt Minh Thần.

"Hề hề... Cũng không có, chỉ là..." Lão gãi tai biết nói thế nào cho phải nhỉ, lão chuyển ánh mắt nhìn hắn.

Còn nàng thì không hiểu vì nàng không phải là người ở đây làm sao có thể hiểu hết sự thần bí ma quái ở thế giới này chứ.

"Chả hiểu gì hết, ta chỉ nghe thấy tiếng vịt kêu ù ù cạc cạc bên tai."

"Muốn biết?"

"Hỏi bằng thừa." Nàng nguýt xéo.

"Phụ thân của ngươi năm nay đã gần ba trăm tuổi..."

"Khụ khụ khụ..." Nàng bị sặc nước miếng, trợn trừng mắt nhìn lão yêu tinh, rồi lại nhìn hắn ý muốn hỏi còn hắn bao nhiêu.

Hắn ho khan, liếc nhìn nàng trả lời gọn nhẹ.

"Hai tám."

"Mới hai tám, không tin, lão cha của ta là lão yêu tinh ba trăm tuổi mà ngươi mới hai tám quỷ mới tin, chí ít cũng một trăm tuổi đi."

"Tin hay không là do ngươi." Hắn không thèm giải thích.

"Nếu không làm sao ngươi biết nhiều chuyện về cái thời mà ngươi con chưa biết trứng nằm ở đâu." Đúng là có quỷ mới tin khi hắn biết nhiều như vậy.

"Ta biết nhiều chính là do tổ tiên có ghi chép để lại, việc trước mắt ngươi hãy ngoan ngoan đến long cung."

Hắn quay sang phía Nguyệt Minh Thần chắp tay cung kính: "Sư thúc, sư điệt có vài lời thỉnh cầu mời sư thúc qua bên này." Hắn làm tư thế thỉnh về phía góc trái, ở chòi vọng lâu còn có một căn phòng nhỏ nối liền với hậu hoa viên.

"Ừ!" Nguyệt Minh Thần bước đi.

Hắn trước khi đi nhìn Lâm Bình Nam rồi nhìn nàng mới rời đi.

Khi hắn vừa đi khỏi Hà tổng quản cũng đưa người tới.

"Đại nhân người ở phường thêu đã được đưa tới, đều là thợ may giỏi có tiếng."

"Ừ!" Y đặt chén ngọc trên tay xuống liếc nhìn từng người một.

Trong mười người già có, trẻ có tất cả đều cúi gằm không dám ngẩng mặt nhìn y, có lẽ là khí thế cao ngạo lạnh lùng làm cho người ta có cảm giác sợ hãi khi phải đối diện.

"Nội trong ngày mai các ngươi phải may xong y phục cho ta, chuyện này cấm tiết lộ ra ngoài nếu không..."

Y bỏ lửng lời nói, cầm chén ngọc trên tay xoay tròn sau đó... RẮC...

Tiếng vỡ giòn tan trong không khí làm mọi người giật mình, cảm giác giống như xương sống vừa bị bóp gãy làm đôi, trong lòng mỗi người trở nên sợ hãi nếu để lộ chuyện này ra ngoài mạng sống nhỏ nhoi sẽ giống như chén ngọc trong tay y.

Y duỗi tay, chén ngọc trở thành bột phấn bay lả tả dính một ít trên ống tay áo của y. Y liếc từng người một, lạnh lẽo gằn từng chữ.

"Số phận của các người giống như chiếc chén ngọc này, rõ chưa?"

Tất cả đều gật đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán ngày càng nhiều. Y hất hàm về phía nàng.

Mười người răm rắp nghe lệnh đi tới, họ không để nàng kịp phản ứng hết xoay trái, xoay phải để đo đo ướm ướm trên người. Khi lấy xong số đo họ liền lui xuống, Lâm Bình Nam chắp tay hướng nàng.

"Nguyệt tiểu thư hẳn đã mệt có thể quay về nghỉ ngơi, ta còn có việc cần giải quyết xin cáo từ."

Lời vừa dứt y phi thân biến mất không để lại dấu vết.

Bạn đang đọc Long Cung Thánh Chủ sáng tác bởi VuHoangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VuHoangBang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.